Thanh Nhi đến tiểu viện của Tiêu Yên được ba ngày thì đến tết Nguyên Tiêu, trong Bảo người hầu được phép ra ngoài dạo chơi vào đêm nguyên tiêu. Ngự Nhi vì lần đầu biết Tết Nguyên Tiêu nên cũng đòi mẫu thân dẫn đi xem lồng đèn, nên trong tiểu viện vắng vẻ chỉ còn lại Ngâm Tuyết và Thanh Nhi.
“Ngâm Tuyết tiểu thư vì sao Nguyên Tiêu mà tiểu thư không ra ngoài dạo chơi?”
“Thanh Nhi ngươi muốn đi thì cứ tùy tiện, ta cảm thấy không khỏe nên không đi”
“Tiểu thư bị bệnh sao?” Đôi mắt thâm thúy của Thanh Nhi hiện lên một tia lo lắng.
“Ta không sao..ụa..ụa….” đang đưa miếng điểm tâm ngọt vào miệng, Ngâm Tuyết liền ôm bụng chạy vội đến bồn hoa nôn khan.
“Tiểu thư người làm sao” Thanh Nhi cuống quýt chạy đến đỡ lấy Ngâm Tuyết, vuốt lưng, rồi lấy khăn lụa lau miệng cho nàng.
“Ta không sao” Ngâm Tuyết ngượng cười khiến cho khuôn mặt tái nhợt càng thêm thê lương.
“Có phải ăn cái gì hư bụng không?” Thanh Nhi dìu Ngâm Tuyết đến cạnh giường ngồi xuống.
“Không phải, vì hài tử đang lớn lên…..”
“Hài tử?” Thanh Nhi sửng sốt nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Ngâm Tuyết.
“Phải, ta có hài tử. Thanh Nhi hứa với ta không được để lộ chuyện này nếu không….ta sợ..ta rất sợ.. hắn sẽ tổn thương hài tử của ta” Nhìn thấy thái độ của Thanh Nhi không hiểu sao Ngâm Tuyết liền rơi vào hoang mang, toàn bộ cơ thể run rẩy kịch liệt, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe ngập nước thổn thức nắm lấy tay Thanh Nhi cầu xin.
Trong đôi mị nhãn luôn có một thứ gì đó đang xoay chuyển thoáng một tia quằn quại đau đớn, Thanh Nhi im lặng chỉ lôi kéo Ngâm Tuyết dựa vào vai mình đôi tay ấm áp vuốt nhẹ sống lưng nàng an ủi.
“Hứa với ta…”
“Được ta hứa….” câu trả lời nhẹ như gió thoảng cũng khiến Ngâm Tuyết an tĩnh đến kì lạ. Sự ấm áp từ đôi bàn tay ấy rất quen thuộc, rất an tâm khiến Ngâm Tuyết chìm dần vào mộng lúc nào không hay. Thanh Nhi ôn nhu đỡ nàng nằm xuống, cẩn thận chèn lại mép chăn, sau đó đứng lên định rời đi.
“Đừng đi….” chợt ống tay áo bị người đang ngủ nắm chặt, hình như ngay cả trong giấc ngủ nàng vẫn bị nỗi cô đơn trống trải bao trùm. Thanh Nhi nhẹ nhàng gỡ tay Ngâm Tuyết, nhưng bàn tay lạnh lẽo lại càng siết chặt hơn.
“Ngự Long đừng bỏ ta, đừng bỏ ta và hài tử……” nghe thấy này thổn thức kêu lên, Thanh Nhi đông cứng cẩn thận dò xét thấy nàng vẫn đang ngủ say mới thở phào một hơi. Cũng không nỡ rời đi, Thanh Nhi ngồi xuống mép giường nắm chặt lấy tay Ngâm Tuyết. Nàng ngủ có vẻ yên ổn hơn, theo thói quen tìm nơi ấm áp, nhưng tật xấu nói mớ vẫn không bỏ a.
“Ngự Long, Tuyền Thanh phản bội vì sao chàng vẫn cùng nàng ta?….”
“Ngự Long đáng chết bỏ ta bụng mang dạ chửa vất vả một mình, ta chán ghét ngươi…….”
“Ngự Long ta sợ, mau đến đón ta……..”
“………….”
Tiết nguyên tiêu, minh nguyệt tỏ
Nhưng lòng ta u uất
Đến khi nào minh nguyệt tỏ lòng ta
………………………………..
Sáng hôm sau khi Ngâm Tuyết tỉnh dậy vẫn thấy Thanh Nhi ngủ cạnh mình, chả trách đêm qua mình ngủ ngon đến thế. Đã rất lâu không có người ngủ cùng, ngủ một mình thật lạnh.
“Thanh Nhi, thức dậy”
“Ân, a tiểu thư ta xin lỗi ta ngủ quên mất ta lập tức chuẩn bị nước cho người rửa mặt” Thấy bộ dáng lơ mơ chạy xuống giường của Thanh Nhi, Ngâm Tuyết không khỏi bật cười nàng cảm thấy Thanh Nhi đúng là một cô bé mới lớn đáng yêu. Nhưng đôi khi trên người Thanh Nhi toát ra một loại khí tức rất quen thuộc, nhưng quen thuộc như thế nào nàng cũng không rõ chỉ biết có Thanh Nhi bên cạnh nàng thấy rất an tâm.
“Thanh Nhi, Tiêu Yên tỉ tỉ đã thức dậy chưa?” Sau khi rửa mặt chải đầu xong Ngâm Tuyết liền đến chỗ Tiêu Yên. Chuyện đêm qua cũng khiến nàng suy nghĩ rất nhiều, chỉ có rời khỏi Tiêu Gia Bảo hai mẫu tử nàng mới thực sự an toàn. Nàng là ai chứ đường đường Đông Phương giáo chủ không thể thụ động ngồi chờ chết.
“Tiêu Yên tiểu thư đã dậy từ sớm, đang phơi thuốc trong sân” Thanh Nhi nhanh nhẹn trả lời.
“Vậy ta đi tìm tỉ tỉ, ngươi cứ làm việc đi”
“Vâng”
Dưới nắng sớm, Tiêu Yên vẫn một thân xiêm y hoa lệ tự như một đóa mẫu đơn cao quý diễm lệ đang tỏa hương. Đôi bàn tay có lẽ đã từ một thời trắng nõn không tì vết, nay chai sần xạm đi vẫn thoăn thoắt đảo dược thảo trên những nong tre đầy trên mảnh sân nhỏ.
“Tỉ tỉ”
“Ngâm Tuyết, muội tỉnh dậy rồi sao?”
“Vâng”
“Tìm ta có chuyện gì?”
“Chuyện này, muội muốn rời đi. Mong tỉ giúp đỡ”
“……..” Tiêu Yên im lặng nhìn Ngâm Tuyết một chút rồi thở dài.
“Ta biết sớm muộn gì muội cũng muốn rời đi, mấy ngày trước tan nhận được tin Nhị ca ta sẽ trở về nên đã dùng Hỏa Điêu truyền tin nói chuyện của muội nhờ Nhị ca giúp đỡ”
“Tiêu Yên, cám ơn tỉ. Muội và tỉ chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng tỉ lại uội đại ơn lớn như thế muội sẽ không bao giờ quên, nếu sau này có cơ hội đền đáp nguyện không từ nan.”
“Ngốc, ta không có tỉ muội ruột thịt chị có Nhị ca là đồng mẫu thiếu thời đã sớm xa nhà, sống dưới sự ghẻ lạnh của đại ca. Ta đã coi muội như ruột thịt có gì phải cám ơn chứ”
“Khoan đã lúc nãy tỉ nói Hỏa Điêu là ?”
“À, Hỏa Điêu là một cặp điêu quý hiếm mẫu thân ta lúc sinh thời có cơ duyên gặp được trứng chim mang về ấp nở. Từ khi mẫu thân ta tạ thế cặp Hỏa Điêu chia ra cho ta và Nhị ca mỗi người dưỡng một con dùng làm phương tiện liên lạc”
“Vậy ngoài hai con Hỏa Điêu của tỉ và nhị ca tỉ ra con ai có Hỏa Điêu nữa không?”
“Không một cặp Hỏa Điêu của ta và Nhị ca là duy nhất, nay Nhị ca trở về hai con trống mái gặp nhau may ra sẽ có trứng” Tiêu Yên mỉm cười đầy mong đợi.
“Ách, có thể hỏi nhị ca của tỉ tên gọi là gì không?”
“Nhị ca họ Tiêu tên một chữ Phong”
“Đừng nói với muội nhị ca của thỉ chính là Thần Thâu Tiêu Phong?”
“Wao, hóa ra muội cũng là người trong giang hồ sao? Đúng đấy Nhị ca đúng là Thần Thâu Tiêu Phong . Năm xưa nếu không vì chuyện thành thân bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà thì vị trí Tiêu Gia Bảo Chủ không đến lượt cái tên háo sắc kia” Tiêu Yên thao thao kể chuyện còn Ngâm Tuyết thì khóe môi không khỏi run rẩy, thật con mẹ nó tốt số.
Theo như lời Tiêu Yên, lúc trước Tiêu Phong vì không chịu thành thân mới bị đuổi ra khỏi nhà. Trước khi Tiêu Phong đi, Tiêu Lão Bảo Chủ còn nguyền rủa nếu một ngày Tiêu Phong không thành thân mà trở về Tiêu Gia Bảo, chỉ cần bước qua cửa liền bị thiên lôi đánh chết, vĩnh viễn không được nhận tổ quy tông. Nói thêm một chút Tiêu Lão Bảo chủ không biết thiên bẩm thế nào mà ăn mắm ăn muối nguyền rủa rất linh, ai bị lão nguyền rủa đều chết không toàn thây. Tiêu Phong à , Lục Thúc của ta ơi để xem lần này ngươi dẫn cô dâu như thế nào về.
—————————————-
Cuối cùng Nhị gia của Tiêu Gia Bảo cũng trở về, vì tránh thị phi Tiêu Yên không cho Ngâm Tuyết theo ra cửa lớn của Tiêu Gia Bảo. Nhưng Hạ Ngâm Tuyết nàng là ai chứ, tưởng không cho nàng theo là nàng sẽ không đi ra sao?
“Tiểu thư, Tiêu Yên tiểu thư đã nói người phải ở trong phòng dưỡng thai không được chạy lung tung” Thanh Nhi theo sau ca cẩm kiến Ngâm Tuyết thấy rất phiền nha. Nến không phải vì công phu đeo bám của Thanh Nhi quá lợi hại, thì nãy giờ nàng cũng đã đến đại môn rồi.
“Thanh Nhi a Thanh Nhi, ta có thai chứ không phải tàn phế. Ta cũng chỉ là đi nhìn một cái thôi chứ có đi giết người phóng hỏa đâu. Chỉ là tò mò thôi” Ngâm Tuyết thành khẩn đưa hai tay lên thề sống thề chết trước cặp mị nhãn tinh tường của Thanh Nhi.
“Hình như giao tình của tiểu thư và Nhị bảo chủ rất tốt phải không?” mắt phượng nheo lại nguy hiểm, khiến Ngâm Tuyết da đầu không khỏi run lên ruốc cuộc không biết ai là tiểu thư hai là nha hoàn nữa.
“Ách cũng không hẳn chỉ là tòm mò xem cô nương nhà ai lại gả cho khúc gỗ như Tiêu Phong mà thôi”
“Ngoài ta không có tình ý gì khác?”
“Phải a chỉ đơn thuần tò mò, không có tình ý. Ách… nhưng Thanh Nhi ngươi hỏi ta y như lão công đang ăn dấm chua của lão bà vậy?”
“Không phải tiểu thư muốn xem tân nương của nhị bảo chủ sao? Còn không mau…”
“Đúng, đi mau..”
………………….
Đại môn Tiêu Gia Bảo mở lớn, từ sớm đã có rất nhiều hạ nhận chen chúc xem náo nhiệt. Mặc dù Tiêu Thần không tổ chức nghênh đón Tiêu Phong, như nhìn số lượng người hùng hậu đứng ở đại môn thì vị trí của Tiêu Phong trong Tiêu gia không thể xem thường. Lục Thúc nha, vì sao gia thế tốt như thế lại đi làm tặc chứ lại còn dây dưa với cả lão biến thái.
……
Cuối cùng một chiếc xa mã xuất hiện khi thái dương đứng bóng, bề ngoài xa mã không sa hoa lộng lẫy nhưng nếu chú ý một chút thì nó không phải là thứ bình thường nha. Khung xe chính làm bằng gỗ tuyết tùng trên đỉnh Thiên Sơn rắn chắc dẻo dai hơn cả sắt thép. Màn che từ lụa Lý Ngư dệt từ vẩy cá có khả năng chống nóng lạnh, đặc biệt lụa Lý Ngư có thể có thể thanh lọc tất cả các loại độc hương độc phấn. Cùng con ngựa kéo xe chính là Hãn Huyết Bảo Mã thuần chủng mà chỉ còn tìm thấy rất ít ở Tây Vực. Nhiều năm ra giang hồ Nhị Gia đã trở thành thần thánh phương nào quả thực là một câu hỏi lớn.
Xa mã dừng trước đại môn, màn lụa theo gió tung bay phiêu lộ nhân ảnh nam nhân một thân hắc y tiêu sái nhảy xuống xe. Khí chất lãnh đạm phiêu diêu như gió, vô tung vô ảnh không ai có thể nắm giữ. Tiêu Phong xoay người vén màn, một bàn tay trắng nõn xuất hiện nằm ngọn trong bàn tay rắn chắc chai sần vị nhiều năm luyện kiếm. Hai bàn tay đối phập hoàn toàn nhưng lại vô cùng hòa hợp, rắn chắc và mềm mại quấn lấy nhau. Nhìn thái độ trân quý như bảo bối dễ vỡ của Tiêu Phong với người ngồi trong xe, đủ biết nàng có vị trí như thế nào trong lòng hắn. Đúng là mộc đầu nở hoa hương thơm ngàn dặm…
Lả lướt một thân hồng nhạt xiêm y, nữ nhân khiến mọi người tò mò nhất trong ngày cũng xuất hiện. Dung mạo đoan trang thanh tú, không phải quốc sắc thiên hiên hương nhưng khiến cho người khác cảm nhận được sự thanh lương như thủy. Quả không hổ là người Nhị Gia lựa chọn. Mọi người đều xuýt xoa khen ngợi đôi giai nhân anh hùng, nhưng phía xa xa trên ngọn cây bạch đàn có một người miệng há hốc quai hàm đã muốn rớt cả xuống đất.
“Cái con mẹ nó Nhược Nhi, từ khi nào dây dưa với Tiêu Phong mà ta không biết. Hai người dám dấu ta, ta sẽ không tha cho ca ngươi……..”
Ngâm Tuyết nghiến răng rít nên, tay bấu chặt lấy cành cây lực đạo quá mạnh khiến một tiếng “rắc” vang lên thân hình nàng mất trọng tâm lảo đảo ngã xuống.
“Ngâm Tuyết” Tưởng như sẽ bị một màn ôm hôn thắm thiết với mặt đất, Ngâm Tuyết liền nghe tiếng Thanh Nhi thất thanh kêu lên, thân hình nhẹ bẫng được ai đó ôm vào lòng nhẹ nhàng chạm đất.
“Thanh Nhi?” từ khi nào Thanh Nhi có khinh công vậy nhỉ?
“Tiểu..thư người không sao chứ? có bị thương ở đâu không?” Thanh Nhi không chú ý đến nghi hoặc trong mắt Ngâm Tuyết vội vàng kiểm tra thân thể nàng, sau khi không thấy có thương tích mới thở phào một hơi.
“Thanh Nhi ta….” Chưa kịp nói hết Ngâm Tuyết liền cảm nhận được một cơn đau quặn ở bụng, một dòng hồng thủy từ chiết khố trắng ghê rợn loang đỏ.
“Ngâm Tuyết nàng làm sao?” Thanh Nhi hốt hoảng nhìn Ngâm Tuyết mặt tái nhợt không nói nên lời hồng huyết đã nhuộm đỏ chiết khố. Lập tức Thanh Nhi điên cuồng ôm lấy Ngâm Tuyết lao nhanh về tiểu viện của Tiêu Yên.
“Thanh Nhi….”
“Ta đây..”
“Hài tử…”
“Sẽ không sao có ta ở đây hài tử và nàng sẽ không sao, tin tưởng ta..”
“Nhưng ta đau lắm, làm ơn cứu lấy hài tử….”
“Tuyết nhi cố lên không được ngủ, tỉnh táo không được ngủ… có nghe ta nói không. Nàng không được ngủ…”
“Ta…. đau.. Ngự Long cứu lấy hài tử của chúng ta…”