Ta Là Đông Phương Bất Bại

Cơn gió nhàn nhạt thổi đến báo hiệu cuồng phong theo sau, một bóng trắng lướt nhanh xé ngang đám đông trước đại môn Tiêu Gia Bảo. Con bạch lang hung hãn gầm gừ khiến mọi người hốt hoảng chạy toán loạn. Con mãnh thú hướng đến chỗ Tiêu Yên , Tiêu Yên mặt không cò huyết sắc sợ hãi đến đông .
“Bạch Nhi vì sao ngươi ở đây?” Nhược Nhi nhìn thấy Bạch Lang liền nhận ra ngay, nó là con vật hộ vệ của cô gia không bao giờ rời chủ nhân sao lại xuất hiện ở đây?
“Nhị Tẩu, tẩu biết nó?” Tiêu Yên run run hỏi.
“Ách.. biết nó là ..”
“Gào…” chưa kịp nói gì thêm thì Bạch Lang đã gầm lên quay người lại, tỏ ý muốn Tiêu Yên theo nó. Tiêu Yên bối rối đưa mắt nhìn Tiêu Phong, thấy Nhị ca khẽ gật đầu nàng mới lấy hết can đảm đứng dậy.
“Gào…” Bạch Lang lại gầm lên một tiếng hối thúc Tiêu Yên mới rón rén bước theo nó.
“Gào..gào” Bạch lang dường như bất mãn trước sự trì hoãn của Tiêu Yên, liền xoay người không báo trước dùng cái đầu đầy lông húc vào bụng Tiêu Yên khiến nàng ngã xấp lên lưng nó, rồi bốn chân móng vuốt rắn chắc bám xuống nền đất co rút mượn lực phóng mình lao đi.
Quay cuồng như trong gió lốc cuối cùng cũng được con quái vật này thả xuống trước tiểu viện của mình. Tiêu Yên còn đang ngốc lăng không hiểu chuyện gì xảy ra liền bị con lang thối tha kia dùng đầu đùn đẩy vào trong. Cảnh trượng trước mắt khiến nàng hoàn hồn, Thanh Nhi đang sống chết lay tỉnh Ngâm Tuyết đang nằm trong vũng máu.
“Tiêu Yên, Ngâm Tuyết nàng…” Thanh Nhi vội vàng kéo lấy tay Tiêu Yên hốt hoảng chỉ vào Ngâm Tuyết đang thoi thóp trên giường.
“Bình tĩnh để ta xem” Tiêu Yên vội bắt mạch cho Ngâm Tuyết đôi mày liễu ngày một nhíu chặt. Sau đó Tiêu Yên nghiêm túc nhìn Thanh Nhi.
“Thanh Nhi hãy kể lại mọi chuyện cho ta nghe”
“Nô tỳ cùng Ngâm Tuyết tiểu thư cùng đi xem Nhị bảo chủ trở về, Ngâm Tuyết tiểu thư trèo lên cây nhưng tuyệt đối chưa ngã không hiểu sao liền đau bụng rồi chảy máu. Hài tử liệu…liệu?”
“Kì lạ đây không phải dấu hiệu động thai do té ngã….”
“Vậy ?”

“Khi cùng Ngâm Tuyết ngươi có ngửi thấy mùi hương gì kì lạ không?”
“Mùi hương?… làm gì có… À hôm qua bảo chủ có sai người đưa đến một lò hương nói là vì Nhị bảo chủ trở về có thể ghé thăm không nên để tiểu viện này quá tồi tàn”
“Lò hương đâu?”
“Thưa đây” Thanh Nhi lấy cái lò hương để trên thư án, vừa nhìn thấy lò hương vẫn còn tỏa khói nhàn nhạt Tiêu Yên mặt liền trắng bệch quát lên.
“Vứt đi, vứt đi ngay đó là xạ hương thai phụ hít phải sẽ xảy thai”
Thanh Nhi như trúng phải độc dược một chưởng đánh bay lò hương ra khỏi cửa, cái lò hương bằng đồng liền biết thành cát mịn.
“Thanh Nhi mau lấy nước ấm giúp Ngâm Tuyết lau rửa, ta đi sắc thuốc phải nhanh trong vòng một canh giờ nêu không cả Ngâm Tuyết và hài tử đều không giữ được”
………………………
……….
Đại sảnh của Tiêu Gia Bảo vẫn hùng phong khí thế như xưa, đỏ chói cột gỗ tinh xảo long văn trang trí. Chính giữa điện cao là một tấm bảng thiết vàng rồng bay phượng múa ba chữa “Tiêu Gia Bảo”, phía dưới hai bên là một cặp kim hạc chầu hai bên bình phong thêu thần hổ khiến chiếc ghế lớn bằng gỗ quý đen tuyền lót bạch hổ cao quý. Cảnh trí không đổi nhưng người thì đã khác xưa.
Tiêu Phong nhìn ngắm nơi một thời mình gọi là gia cảm thấy thực chua sót. Năm xưa khiến lão nhân gia phiền lòng, bây giờ cả cơ hội nói lời xám hối cũng đã quá muộn màng. Năm xưa khi nghe tin cha tạ thế đột ngột, hắn muốn quay về lập tức nhưng hắn biết năng lực nguyền rủa của lão cha rất thâm hậu nên không dám về.
“Nhị đệ lâu ngày không gặp” đang thất thần ngồi trong đại sảnh, Tiêu Phong bị giọng nói hắn chán ghét nhất đánh thức.
“Đại ca” Tiêu Phong nhàn nhạt đáp lời một tay nâng chén trà bên cạnh uống, ừ trà ngon hình như có cho thêm hạnh nhân thì phải.
“Đây là em dâu sao?” Tiêu Thần tà nghễ ngồi trên vị trí chính chủ nhìn sang Nhược Nhi đang đóng hiền thê ngồi bên cạnh Tiêu Phong.

“Nhược Nhi xin ra mắt đại ca” Nhìn thấy phu quân không mặn mà gì lắm đối với vị đại ca này, nhưng phận làm con dâu như nàng không thể qua loa được.
“Rất lễ phép a, Nhị đệ kén chọn mãi cuối cùng cũng chọn được một tân nương như ý” câu nói châm chọc ủa Tiêu Thần khiến Tiêu Phong càng sôi sục, bàn tay nắm chặt đến mức có thể thấy rõ những đường gân xanh cuồn cuộn. Nếu năm xưa không phải do hắn bày quỷ kế cha cũng không đuổi mình đi. Vì vị trí Bảo Chủ hắn thật sự là bất chấp mọi thủ đoạn.
“Được rồi chào hỏi xong ta muốn đến chỗ tam muội thăm muội ấy một chút” Tiêu Phong không muốn ngồi thêm với cái tên chán ghét này. Khi nãy nhìn thấy Bạch Nhi đưa Tiêu Yên đi hắn cũng có chút không yên lòng.
“Ồ đúng là huynh muội tình thâm, vậy ngươi tự tiện” Tiêu Thần vẫn nụ cười tà nghễ nhìn đôi phu phụ đi ra ngoài, quang thải trong mắt ánh lên từng đợt quỷ dị khiến người ta lạnh run.
………………
Theo trí nhớ Tiêu Phong cũng dẫn thê từ đến tiểu viện của Tiêu Yên đìu hiu nằm ở nơi vắng vẻ nhất của Tiêu Gia.
“Vì sao tam muội lại ở nơi hẻo lánh đến vậy?” Nhược Nhi nhíu mày nhìn tiểu viện hoang tàn.
“Muội ấy sống chết không chịu rời Tiêu Gia, nên được chỗ như thế này coi như tốt lắm” Tiêu Phong thở dài đẩy cửa bước vào.
“Vì sao?”
“Thúc lài ai?” chưa kịp trả lời cho Nhược Nhi, thì cả hai bị một giọng nói non nớt trẻ con thu hút.
“Ngươi là Ngự Nhi phải không?” Tiêu Phong ngồi xuống đưa tay xoa lên mái tóc ngân bạc mượt như tơ của hài đồng.
“Phải a, thúc là ai?”
“Ta là Nhị Bá của ngươi” Hài đồng thoáng chút sợ hãi tránh khỏi bàn tay của Tiêu Phong.

“Nhị Bá? sẽ không xấu như Đại Bá chứ?”
“Sẽ không từ nay Nhị bá sẽ bảo vệ Ngự Nhi và mẫu thân con không bị Đại Bá bắt nạt nữa”
“Thật sao?”
“Nhị bá con đã nói thì chắc chắn là thế, Ngự Nhi sẽ còn được cả Nhị bá mẫu thượng yêu nữa” Nhược Nhi nhìn thấy hài đồng đáng yêu thì hết sức hưng phấn ôm vào lòng cười nói. Ban đầu cơ thể bé nhõ của Ngự Nhi còn cứng còng không tự nhiên, nhưng sự chân thành của đôi phu phụ Tiêu Phong khiến cho Ngự Nhi dần buông lỏng ỷ lại.
“Ngự Nhi mẫu thân của con đâu?” Tiêu Phong chú ý thấy vợ chồng họ đã đến một lúc lâu mà vẫn không thấy Tiêu Yên xuất hiện.
“Mẫu thân đang sắc thuốc cho Ngâm Tuyết a di”
“Cái gì Ngâm Tuyết a di?”
“Phải, Ngâm Tuyết a di vừa đến đây mấy tháng trước lúc nãy a di chảy rất nhiều máu”
“Mau đưa Nhị Bá đến chỗ Ngâm Tuyết a di của cháu” Vừa nghe thấy tên Ngâm Tuyết, Tiêu Phong tuy vẫn còn hoài nghi nhưng bảo bối của Kình Long Đảo mất tích nhiều ngày như thế nay có một tia hi vọng khiến hắn không nén nổi vui mừng
“ Tuyết Tuyết?” nhìn thấy thân ảnh nhợt nhạt nằm trên giường Tiêu Phong không khỏi kêu to sợ hãi.
“Tiểu thư” Nhược Nhi chạy vội đến chen vào thay thế chỗ Thanh Nhi ngồi bên giường, nắm lấy tay Ngâm Tuyết khóc sướt mướt. Đã bao nhiêu ngày tìm kiếm vô vọng tưởng chừng tiểu thư đã mất, rồi từng ngày chứng kiến cô gia điên cuồng vì mất tiểu thư lòng nàng cũng không thoải mái gì. Lần này theo phu quân hồi gia mong muốn đồi không khí một chút không ngờ lại tìm thấy tiểu thư.
“Nhị ca, nhị tẩu?” Tiêu Yên vừa bưng thuốc vào liền thấy một màn khóc lóc có chút ngạc nhiên.
“Tuyết Tuyết như thế nào?” Tiêu Phong hai mắt vằn đỏ vì lo lắng hỏi Tiêu Yên.
“Nàng nàng….nàng sảy thai..”
“Gì? không thể” Tiêu Phong cùng Nhược Nhi đồng thanh thốt lên.
“clap…clap…..” “Vì sao không thể, ta không chấp nhận bị lừa gạt như thế, nàng là nữ nhân của ta không thể mang hài tử của kẻ khác” Tiêu Yên bị Tiêu Thần vừa bước vào tung một cước đánh văng vào góc phòng, khóe môi liền trào hồng huyết.

“Mẫu Thân” Ngự Nhi hốt hoảng chạy đến cạnh mẹ khóc lớn.
“Nghiệt chủng khóc cái gì, ta đánh chết bây giờ. À quên sao ta có thể đánh chết ngươi, ta còn cân tên nghiệt chủng nhà ngươi để tam muội yêu quý biết nghe lời một chút” Tiêu Thần hung hăng tát vào mặt Ngự Nhi một bạt tai khiến khuôn mặt non nớt trở nên sưng thũng.
“Tiêu Thần ta giết ngươi” Tiêu Phong lao đến, trường kiếm tuốt khỏi vỏ nhưng cơ thể đột nhiên vô lực miệng phu trào huyết hoa.
“Nhị đệ a, khi nãy trà có vị hạnh nhân có ngon không? Bên trong ta đã bỏ Hạnh Nhiên chỉ cần ngươi động khí liền phát độc dần thổ huyết trong bảy bảy bốn chín ngày mà chết” Tiêu Thần độc ác dùng đế giày nghiến trên lưng Tiêu Phong đang ngã xấp xuống đất, cười lớn. Bọn chúng dám xem thường hắn? không có cửa đâu, Tiêu Thần hắn leo lên được vị trí Tiêu Gia bảo chủ không phải dễ dàng làm sao những trò mèo này qua được mắt hắn.
“Người đâu mang con tiện nhân trên giường khi đi, bồi bổ cho nàng tỉnh ba ngày sau ta sẽ chính thức nạp ả làm thiếp”
Nói xong hắn độc ác cười lớn quay người đi bỏ mặc đệ muội nửa sống nửa chết đang nằm trên sàn.
“Bảo chủ cho Thanh Nhi theo hầu hạ Ngâm Tuyết tiểu thư, được không?” Thanh Nhi không biết từ nơi nào chạy ra, mị nhãn câu hồn đoạt phách tứ phía bắn tinh quang gián lại trên người Tiêu Thần tăng tốc thực hiện mỹ nhân kế.
“Tiểu yêu tinh ngươi từ khi nào lại trung thành hộ chủ như thế?” Tiêu Thần bắt lấy chiếc cằm nhỏ xinh cười tà hỏi.
“Vì Ngâm Tuyết tiểu thư vừa mất đi hài tử, ta không khỏi đồng bệnh tương liên nể tình nhi tử của ta bảo chủ làm ơn….” đôi mị nhãn câu hồn ngấn nước càng khiến cho Tiêu Thần điên đảo liền mơ mơ màng màng đồng ý cho Thanh Nhi theo. Khi bóng lưng Tiêu Thần khuất sau cửa Thanh Nhi lén lút cho Tiêu Yên một cái gật đầu rồi cũng nhanh chóng rời đi.
“Nhị ca huynh sao rồi?” Tiêu Yên gắng gượng bò đến chỗ Tiêu Phong đang không ngừng thổ huyết, nửa thân trên đang được Nhược Nhi ôm trong ngực khóc sướt mướt.
“Huynh ấy.. làm ơn Tiêu Yên cứu huynh ấy” Nhược Nhi gào khóc ôm chặt lấy phu quân đang dần mất đi ý thức.
“Nhược Nhi đừng khóc..ta không sao… mau dùng hỏa điêu báo tin về Kình Long Đảo mau cho người đến cứu Tuyết Tuyết” Nói xong miệng lại phụ ra một ngụm tiên huyết.
“Phong ca đừng mà, đừng nói nữa…”
“Ngốc đừng khóc nữa có Tiêu Yên ở đây Hạnh Nhiên có là gì, ta tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi. Mau đi truyền tin”
“Đúng Nhị tẩu, tẩu mau đi ta giúp nhị ca châm cứu bức độc ra ngoài”
“Được vậy hờ muội” Nhược Nhi luyến tiếc rời đi, Tiêu Phong gắng gượng cho thê tử một nụ cười nhợt nhạt trấn an. Nhưng trong lòng không khỏi thở dài, hiện nay bọn họ quả thực là không lối thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận