【Đoạt thành công, có được 'tình yêu thiếu quyết đoán của Trần Ngư'.
】
【Tên: Diệp Anh.
Cấp bậc: 1
Vật phẩm: Tình yêu thiếu quyết đoán của Trần Ngư (chưa sử dụng) 】
...!
Diệp Anh ở nhà Trần Ngư một đêm và thức dậy lúc sáu giờ sáng hôm sau.
Trước khi cô bị lấy đi trái tim "đừng bao giờ bỏ cuộc, hãy mạnh mẽ và dũng cảm", mỗi ngày cô đều dậy sớm chạy bộ và xem lại sách.
Rõ ràng đây là thói quen mà cô đã giữ từ nhỏ, nhưng lại từ bỏ không rõ lí do.
Cô ngày càng suy sụp, làm bất cứ việc gì cũng không có tinh thần, cô bị mất ngủ cả đêm, thậm chí đến mức có ý định tự tử, cô đã rất nhiều lần đứng trên đỉnh tòa nhà muốn nhảy xuống.
Cô bí mật đến gặp chuyên gia tâm lý, bị trầm cảm nặng.
Cô không bao giờ hoài nghi bất cứ điều gì, chỉ có điều đó là cô không thể chịu được khoảng cách trước sau, diễn biến hợp tình hợp lý.
【Cô rõ ràng có thể lấy đi vóc dáng của Trần Ngọc.
Tuy rằng cô ấy có dáng người trung bình, nhưng so với cô bây giờ tốt hơn gấp trăm lần.
Cô đã làm tôi quá thất vọng rồi! 】
"Trần Ngư là bạn của tôi."
【Ha.
】
Hệ thống chế nhạo, có chút an tĩnh, không còn lải nhải cằn nhằn như trước nữa.
Diệp Anh nằm đến 7 giờ, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Trần Ngư mơ mơ màng màng lấy ra điện thoại từ gối đầu, liếc mắt thấy số người gọi liền trực tiếp tắt máy.
8 giờ, chuông điện thoại lại vang lên, lần này Trần Ngư nhấc máy nghe: "Anh có phiền hay không? Chúng ta đã chia tay, anh đi tìm bảo bối của anh đi được không? Về sau đừng có lại đến quấy rầy tôi......!A, ai sẽ giận anh chứ? Cmn đồ cặn bã, cút!"
Cúp điện thoại, kéo đen, tất cả đều làm thật lưu loát.
Trần Ngư tức giận xoa xoa đầu, buồn ngủ liền không còn, vừa quay đầu lại thấy Diệp Anh nằm an tĩnh trên giường, lúc này mới chớp mắt nhìn cô.
"Tớ chia tay rồi, con chó này còn muốn nói dối tớ, kỳ quái là lúc này tớ lại không có muốn quay lại nữa."
"Bởi vì tớ lấy đi sự thiếu quyết đoán của cậu, không kỳ quái." Diệp Anh không cảm xúc nhìn lên trần nhà.
"Hì hì." Trần Ngư chạy tới ôm Diệp Anh, "Tớ thấy lời cậu nói giống như có chút hữu dụng.
Dù không biết mấy ngày nữa tớ có lại quay lại không, nhưng tớ thật sự không muốn.
Ghê tởm! Hắn không yêu tớ chút nào, chỉ vì tiền của tớ.
Tớ thật ngốc, thế nhưng đến mức bỏ ra cả trăm ngàn cho hắn qua lại! "
Trần Ngư than thở không biết có phải vì muốn khai thông hay không, mới sảng khoái nói: "Dậy đi, chúng ta đi ra ngoài ăn đồ ăn ngon! Tớ mời!"
Cô vui vẻ bước xuống giường, mở tủ bắt đầu chọn quần áo đẹp, ai ngờ vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Anh vẫn đang đờ đẫn nhìn trần nhà, bất động, cô cũng nhìn trần nhà, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao, chỉ là có chút do dự, muốn đi ra ngoài cũng không muốn đi ra ngoài."
"?"
Diệp Anh xua xua tay, ý nói không muốn nói chuyện, tuy rằng "Tình yêu thiếu quyết đoán của Trần Ngư" là chưa sử dụng, bất quá cô cảm giác chính mình có chút bị ảnh hưởng.
Nhưng cũng có chỗ tốt, tuy cô vẫn còn suy nghĩ muốn tự sát, nhưng lại do dự, ngược lại không giống như trước, có chút không dám.
Trần Ngư bĩu môi, Diệp Anh không muốn đi ra ngoài chơi, gần nhất cô ấy càng ngày càng không thích ra ngoài chơi, cô luôn giam chính mình lại, tinh thần cũng không phải rất tốt,
"Mặc kệ, hôm nay cậu nhất định phải bồi tớ, tớ biết có một quán mới có cá nướng siêu ăn ngon!"
Diệp Anh cuối cùng cũng bị Trần Vũ kéo lên khỏi giường, lúc ra khỏi nhà cũng đã 12 giờ rưỡi.
Không khéo, khi hai người đến cửa hàng, trùng hợp gặp được bạn trai cũ của Trần Ngư cùng một tiểu nữ sinh váy trắng cũng ngồi trong tiệm ăn cá nướng.
Bạn trai cũ của Trần Ngư rõ ràng có chút luống cuống, hắn đứng lên: "Tiểu Ngư, em đừng hiểu lầm, đây là em gái anh..."
Tiểu nữ sinh kia cũng đứng dậy, ngoan ngoãn nói: "Em chào chị."
Trần Dư trừng mắt không thèm nhìn anh, kéo Diệp Anh đến vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, bạn trai cũ của Trần Ngư cũng chạy theo: "Tiểu Ngư, em còn giận sao? Xin lỗi, anh sai rồi nhưng em thực sự đã hiểu lầm.
Anh chỉ nói giỡn vài câu, không có ý tứ gì đặc biệt.
"
"Chúng ta đã chia tay tối hôm qua, anh sẽ không quên đấy chứ?"
"Tiểu Ngư, đừng như vậy, anh biết em chỉ đang tức giận."
"Tôi giận anh sao! Cút ngay, tránh xa tôi ra, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi!" Mặc dù lúc yêu cô ấy có thể giao tất cả cho người khác, nhưng cô không phải người hiền lành thục nữ đáng yêu, tính tình bạo lên thì mười cái Diệp Anh hai trăm cân đều giữ không được.
Bạn trai cũ sắc mặt ngưng trọng một hồi, lúc này có rất nhiều người đang ăn cơm, nhìn qua không ít người, hỏi: "Ngươi nhất định phải như thế này?"
Trần Ngư mặc dù vẫn sẽ cảm thấy buồn, nhưng cô ấy sẽ không chần chừ nữa, ngược lại kiên định nói: "Tại sao tôi phải làm đến như vậy? Chính là anh đi liêu lao bị tôi phát hiện, chúng ta đã chia tay, bây giờ anh lại đang quấy rầy tôi! Như thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn trái ôm phải ấp? Không thể! Nếu anh không thể trả lại cho tôi thì đừng làm phiền anh.
Chúng ta bên nhau nửa năm rồi.
Tôi đã vì anh mà tiêu hàng trăm nghìn đô rồi.
Chỉ cần trả lại cho tôi số tiền mà anh đã lấy của tôi.
Cho anh xóa số lẻ, mười vạn là được.
Trả đi.
"
"Hì hì, trăm ngàn trong nửa năm? Vẫn là một nam hoa nữ*?"
*Đoạn này mình không hiểu lắm nên chỉ dịch theo trực giác a.
"Tiêu tiền của người ta còn ngoại tình?"
"Tiểu bạch kiểm này quá không đủ tư cách đi!"
Bạn trai cũ sắc mặt trắng xanh, rõ ràng là lòng tự trọng đang bị tổn thương, hắn bi thương nói: "Trần Ngư, cô --"
Trần Ngư trừng mắt nhìn hắn một cái, bày vẻ mặt "anh nói anh nói, nói tôi xem anh có thể nói ra cái gì".
Bạn trai cũ không chịu nổi ủy khuất, vẻ mặt thất vọng khổ sở quay người đi, cô gái váy trắng lập tức chạy theo với vẻ mặt lo lắng.
Diệp Anh đột nhiên gọi: "Chu Trạch Khải!".