Ta Là Em Gái Pháo Hôi Của Nữ Chính Hệ Thống


Đây là đêm ngon giấc đầu tiên trong năm của Dương Tố Hân.

Nàng ngủ một cách yên bình và thoải mái, không còn một cơn ác mộng tuyệt vọng nào nữa.
Dương Tố Hân vừa mở mắt liền trực tiếp ngốc.

Cha mẹ nàng dường như đã già đi cả chục tuổi, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy lo lắng nhìn nàng.*
*Câu này cải biên không ít.

Ta edit thế nào đều thấy lủng củng.
"Cha, mẹ, con đói."
Dương Tố Hân mắc chứng biếng ăn nhẹ.


Nàng không tìm ra nguyên nhân khiến khả năng khiêu vũ trượt dốc liền cho rằng đó là lỗi của mình.

Có phải là nàng đã quá béo không? Để chính mình khi xoay tròn không có lần nữa bị ngã xuống, nàng ăn ít đi một chút, ít đi chút lại ngày càng gầy yếu.

Có phải vì có quá ít thời gian tập luyện? Để chính mình múa đến thật tốt, nàng liền có gắng múa lâu hơn chút, lâu hơn chút
Nàng quên ăn quên ngủ đến mức ngày ngày đều rúc ở phòng tập, cơ thể ngày càng gầy yếu, tinh thần ngày càng sa sút.

Cha mẹ đã nghĩ ra nhiều cách, thậm chí còn nghĩ đến việc nhốt Dương Tố Hân ở nhà nhưng vô ích, thậm trí, tình trạng của cô ngày càng tệ, tinh thần ngày càng bất ổn, dễ bực tức khiến cho mọi người rất lo lắng.

Thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể để mọi chuyện đều phải theo nàng.

Nhưng bây giờ nàng gọi cha gọi mẹ, còn nói nàng đói? Ngay cả thái độ cũng rất ôn hòa.
Đói là tốt, đói là tốt!
Hai vị trưởng lão* vui mừng đến mức suýt rớt nước mắt, "Đồ ăn, ta làm đồ ăn ngay!"
*Thấy cũng dị mà thôi cũng kệ:)
Dương Tố Hân uống một bát cháo rau lại ăn một cái màn thầu, thật sự là trước đây chưa từng có.

Vì đã thật lâu chưa có ăn nên dạ dày chỉ chứa được một chút, nhưng so với trước đây ăn một miếng lại nôn ra một miếng thì đã tốt hơn rất nhiều.
Ăn xong liền ngủ, còn không đến phòng tập ba lê nữa?
Hai vị trưởng lão lần này thực sự là sững sờ, cũng không dám hỏi thêm câu nào, lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh.
Khi Diệp Anh lần nữa đến gặp, nàng đã tỉnh đang ngồi trên giường xem ti vi —— phát sóng trực tiếp chương trình "Diễn viên tú", mẹ Dương Tố Hân đang ngồi cắt táo, cha nàng đi làm.
Chương trình phát sóng trực tiếp vừa vặn chiếu đến trên người Diệp Hạ, mọi thí sinh ở lại trại huấn luyện đều có thời gian ba phút trình diễn tài năng.
Diệp Hạ khiêu vũ xong, nàng khiêm tốn nói: "Tôi chỉ học một thời gian, nhưng sau đó vì quá bận rộn học tập của mình, lại có đủ loại cuộc thi nên đành phải bỏ dở."
Bất quá, mọi động tác của nàng đều rất chuẩn rất hoàn hảo, nửa ngồi xổm, xoa sàn, đá bước nhỏ,* nhìn sơ qua cũng có thể biết kỹ năng cơ bản của cô không tồi, thậm chí là rất tốt.
*Thực ra ta phải đi tra nhưng sắp thanh lý truyện đi rồi nên lười không muốn edit kĩ >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận