Ta Là Hàn Vũ Thiên


Nham Sơn bước ra là người đầu tiên đưa thần thức vào trong ấn ký giữa không trung, ngay tức khắc ở sau gáy bọn họ xuất hiện một hình tròn kim sắc nhỏ như hạt đậu, có tộc trưởng làm đầu thì Kim Ngạc tộc cũng từng người từng người bước ra chịu gieo nô ấn lên người, khoảng một canh giờ thì toàn bộ Kim Ngạc tộc đều đã quy thuận về Vạn Niên Cung, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Kim Ngạc tộc sức phòng thủ và tấn công tương đối tốt, không biết các ngươi có thể làm được chuyện gì ra hồn không?"
Nham Sơn ôm quyền cười nói:
"Cung chủ đại nhân, nếu ngài không chê thì Kim Ngạc tộc nguyện làm tiên phong.

"
Nham Sơn biết nô ấn trên người hắn không đơn giản mà bản thân cũng phải tỏ ra thành kính nhất có thể để cho Kim Ngạc tộc một hy vọng sống, Hàn Vũ Thiên đương nhiên sẽ không từ chối một cái khiên cứng cáp như Kim Ngạc tộc, nói về phòng thủ thì Kim Ngạc tộc này chỉ thua Man Ma Thản Tộc mà thôi, cũng xem như là một tộc hữu dụng.

"Tiếp theo là Hỏa Vân tộc, các ngươi biết bản thân sẽ làm gì rồi đúng chứ?"
Hàn Vũ Thiên nhìn lấy Nham Sơn ý cười trong đó có thể thấy rõ, Nham Sơn ôm quyền hành lễ lại quay đầu quát lớn:
"Kim Ngạc tộc! Theo ta ra làm tiên phong cho cung chủ, quét ngang những kẻ ngốc không chịu khuất phục kia.

"
Nguyên lão Kim Ngạc tộc Nham Cổ Tiêu bước ra một bước, hư ảnh Kim Ngạc vạn trượng hiện ra gào rống chấn thiên, âm thanh của lão hùng hồn vang vọng:
"Chúng ta đã bị giam cầm quá lâu cũng quên đi tổ tiên khi xưa oai phong thế nào, cùng với Man Ma Thản Tộc tranh đoạt đệ nhất tộc, giờ là lúc khơi dậy sự oai phong năm xưa cho Kim Ngạc tộc, vừa hay cái Hỏa Vân tộc kia chính là những kẻ chướng mắt đã lâu, giết!"
Tộc nhân Kim Ngạc tộc từng người triển lộ hư ảnh kim ngạc khiến cho một vùng trời chói sáng kim quang, Hàn Vũ Thiên nhìn về tên Linh Quy tộc còn sót lại cười nói:
"Ngươi chỉ sống đến đây thôi.

"
Lời vừa dứt chỉ thấy tên Linh Quy tộc kia lập tức bị hóa thành băng tượng, Hàn Vũ Thiên đương nhiên sẽ không triệt để tiêu diệt Linh Quy tộc, hắn còn giữ lại không ít những đứa trẻ của Linh Quy tộc để bọn chúng có cơ hội quật khởi.

Hàn Vũ Thiên dẫn theo đại quân lập tức lên đường nhắm tới Hỏa Vân tộc ở phía xa, thời gian bọn họ càn quét đã đến lúc hoàng hôn rồi, khi vừa xuất hiện ở lãnh địa Hỏa Vân tộc cũng vừa hay mặt trời đã lặn xuống, Nham Sơn hiển hóa Kim Ngạc chói sáng cùng với mấy trăm tộc nhân mạnh nhất tấn công thẳng vào Hỏa Vân tộc.

"Có địch tập kích!"
Người của Hỏa Vân tộc phản ứng mau chóng bày trận phòng thủ, binh trận là một trong số ít thứ được biết đến, ngay cả cổ lão như Thiên cũng không có mấy tông môn hay chủng tộc có được trận binh, dù có cũng không thực sự hoàn chỉnh, ví như Hỏa Vân tộc trước mắt có được binh trận Hỏa Niệm Chúng Sinh Trận của tổ tiên lưu lại, chỉ là tàn khuyết không thể phát huy toàn bộ lực lượng vốn có, nhưng một binh trận có tàn khuyết hay không cũng có thể làm thay đổi cả một chiến trường, binh trận trong chiến đấu chính là sức phát huy lớn nhất của một đại quân, thắng bại không chỉ ở số quân mà còn là cách sử dụng đại quân sao cho chuẩn, nếu cứ lao đầu chém giết như chiến đấu thông thường thì rất có thể nhận lấy thương vong vô số, không được bao nhiêu lợi lộc từ đó.


Nhưng binh trận lại khác biệt so với sức chiến đấu cá nhân của từng quân sĩ, nó là tập hợp toàn bộ lực lượng của đại quân để mà công kích, dù cao hơn một đại cảnh giới cũng phải e dè trước binh trận, lơ là một khắc thì cường giả cũng phải ngã xuống như thường, từ cổ chí kim tới nay binh trận chính đã chiếm một nửa quyết định thắng bại của hai bên, quân ai nhiều hơn, trận ai mạnh hơn thì kẻ đó đã nắm được một nửa phần thắng.

"Binh trận không tệ.

" — QUẢNG CÁO —
Nhan Sơn nhìn lấy binh trận bên dưới lại cười nhạt không mấy sợ hãi, Kim Ngạc tộc với phòng thủ chỉ thua Man Ma Thản tộc thì còn sợ công kích của ai chứ, hư ảnh mấy trăm đầu Kim Ngạc hiện ra tạo thành màn chắn ngăn trước mặt của Hàn Vũ Thiên như vạn quân hộ chủ.

"Cực Lạc Hỏa Pháo, khai!"
Lệnh của tộc trưởng vừa dứt Hỏa Niệm Chúng Sinh Trận rực cháy, phóng ra tia lửa phóng thẳng vào mấy tấm khiên thịt Kim Ngạc bên trên, Hỏa Vân tộc công kích xếp vào hạng thứ 7 trong dị tộc có sức tấn công cao, chính dựa vào dị hỏa trời sinh và binh trận khủng bố, một khi công phá cũng có thể xóa tan đi một thành thị, thậm chí là một quốc gia nếu như có cường giả giữ trận.

Tia lửa tiêu tán cứ nghĩ đám Kim Ngạc kia sẽ hóa thành tro tàn, nhưng làm cho Hỏa Linh Chí không ngờ được chính là bọn họ vậy mà còn nguyên vẹn chỉ đơn thuần là trầy xước, Nham Sơn hừ lạnh hạ lệnh nói:
"Ngạc Vĩ Phá Đỉnh.

"
Mấy trăm cái vĩ ngạc từ phía trên quật thẳng xuống binh trận Hỏa Vân tộc, Hỏa Linh Chí thấy vậy thân hình chớp động xuất hiện giữa không trung, ngưng tụ hỏa diễm của mấy vạn tộc nhân trong trận tạo thành màn chắn ngăn được ngạc vĩ.

Những Kim Ngạc tộc nhân có tu yếu khi quật đuổi vào hỏa diễm đã ngay lập tức vằng ra ngoài, cái đuôi bị bỏng mang tới cảm giác đau đớn không thôi, Nham Sơn cùng mấy tộc nhân còn lại cũng lui ra vì không phá hủy được tường chắn trước mặt.

"Lại!"
"Nhất Kiếm Băng Tiêu.

"
Hàn Diệp nhất kiếm vung ra thấy được băng khí ngưng tụ trăm đạo hàn kiếm xoẹt ngang qua đám người Kim Ngạc, hướng tới tường lửa phía trước mà đâm tới, tiếng xì xèo của băng tan cùng với hơi nước nghi ngút bốc lên che phủ tầm nhìn của mọi người triệt để, từ trong sương mù lao ra một con băng phượng ngàn trượng đâm thẳng vào vách lửa một lần nữa.


Tường lửa do binh trận mà Hỏa Linh Chí điều khiển đã có dấu hiệu giảm nhiệt và vơi đi không ít, hắn cảm nhận nguy cơ hay tay kết ấn quát lớn:
"Tam Sinh Hỏa Chuyển.

"
Ba đạo hỏa diễm màu lam, huyết và lục ngưng tụ sau lưng Hỏa Linh Chí, hắn vung tay điều khiển tam đạo hỏa cầu đánh tới, một con băng long cũng từ phía Hàn Diệp lao ra cùng với hỏa cầu va chạm lại khiến sương mù càng thêm khuếch tán.

"Thứ sương mù này đã che đi tầm nhìn rồi.

"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói, quản sự tên Kiến Ngân bước ra một tay vung lên hóa thành cuồng phong thổi tan sương mù, mọi người lúc này mới thấy rõ được Hàn Diệp đứng ở không trung và Hỏa Linh Chí ở trên mặt đất.

Hàn Diệp tay trái là băng hoàng, tay phải là hàn long đang vũ động rất chân thật, Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"Diệp nhi, nếu con phá hủy được trận này, phụ thân sẽ dạy con một chút kỹ xảo.

"
— QUẢNG CÁO —
Hàn Diệp nghe vậy cũng không có chần chừ hai tay đan vào nhau tạo thành pháp ấn, băng hàn khuếch tán khiến thiên địa như rơi vào kỷ băng hà.

"Long Phượng Khuynh Vũ!"
Băng hoàng cùng hàn long vọt thẳng lên cửu thiên mang theo vô tận bão tuyết càng quét khắp nơi, bức tường lửa kia đang yếu lại đón nhận thêm bão tuyệt như là đèn sắp cạn dầu vậy, Hỏa Linh Chí vung tay thổ nạp hỏa chi lực lượng của Hỏa Vân tộc lần nữa đẩy mạnh sức mạnh đại trận, lần này bão tuyết kì dị kia đã không còn ảnh hưởng nhiều tới hỏa diễm của hắn.

"Sâm Lâm Mộc Long.


"
Một âm thanh đột nhiên vang lên làm cho Hỏa Linh Chí không kịp phản ứng, từ bên dưới mặt đất lao ra mấy chục cái long đầu hình thành từ rễ cây, mộc long phá đất mà lên điên cuồng cắn nuốt Hỏa Vân tộc nhân, chỉ trong một đòn bất ngờ này đã phá hủy đi binh trận đáng tự hào nhất của Hỏa Vân tộc.

Hỏa Linh Chí quay người vung ra hỏa chưởng chuẩn bị triệt tiêu mộc long gây rối, hai đầu long phượng ở trên trời đột nhiên gầm thét lao tới, Hỏa Linh Chí cắn răng dù cho có bị thương tích đầy mình cũng phải ngăn mộc long, nhưng một đạo hỏa diễm hóa thành trường xà quấn lấy hai đầu long phượng rồi siết chặt, ngay tức khắc đã hóa mấy cái băng ảnh kia thành sương mù.

"Thượng vị Đạo Tổ.

"
Hàn Diệp cau mày nhìn lấy một lão già đã thu tay trái hỏa diễm trường xà lại, lão ta nhìn lấy mộc long trên đất thản nhiên nói:
"Cung chủ đại nhân, không cần phải truy cùng giết tận như vậy.

"
Nói xong tay lão lần nữa vung ra hóa thành trường xà hỏa diễm chui thẳng xuống long đất, mục tiêu chính là rễ cây của Mộc Thiên phía xa, lão biết nếu chỉ tiêu diệt mộc long thì chúng có khả năng tái tạo lại, chỉ cần nhắm thẳng tới bản tôn thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

"Xem thường ta là một sơ kì Đạo Tổ?"
Mộc Thiên hừ lạnh, một cái rễ cây hóa thành long đầu, đôi mắt phát ra lam quang há miếng cắn tới hỏa diễm trường xà, ngay lần va chạm này đã làm cho mặt đất dưới chân mọi người nóng lên, hơi nước cũng phá đất ào ạt tràn ra ngoài.

"Thủy hệ?"
Lão già Hỏa Vân tộc kia cũng không ngờ tới một cái thụ yêu lại có khả năng đạt được hai loại nguyên tố cơ bản, Mộc Thiên cười nhạt nói:
"Chỉ thủy thôi thì nhàm chán quá đó, lão già!"
Vừa dứt lời mặt đất dưới chân lão già Hỏa Vân tộc rạn nứt, một đầu mộc long phá đất há to miệng má tới, lần này đôi mắt của nó có kim quang chói sáng.

"Kim nguyên tố?"
Lão già còn chưa hết kinh ngạc đã bị mộc long kia nuốt lấy, chỉ thấy sau khi nuốt lão già thì mộc long phình to ra, sau đó teo nhỏ lại miệng tràn ra khói, hiển nhiên đã có một vụ nổ không nhỏ trong cơ thể nó.

— QUẢNG CÁO —
"Thú vị.

"

Mộc long nuốt lấy lão già chỉ trong tức khắc đã bị đốt thành tro tàn, lão ta chấp tay sau lưng đưa ánh mắt thưởng thức nhìn tới Mộc Thiên, Hỏa Linh Chí sau khi thiêu rụi hết rễ cây thì cau mày nói:
"Hỏa Thái Cực, đừng ở đây lâu, mau rút thôi.

"
Lão già Hỏa Thái Cực lắc đầu nói:
"Không chạy được.

"
"Vì sao?"
Hỏa Linh Chí hỏi ra câu này cũng chợt bừng tỉnh nhìn lấy xung quanh, hòn đảo này đã triệt để bị phong tỏa, nếu muốn chạy e là không dễ dàng đến mức đó đâu, cao thủ Đạo Tổ sơ kì tuy không mạnh cũng có thể ngăn cản bước tiến của hắn.

Hỏa Linh Chí hít một hơi thật sâu nhìn lấy thân ảnh trẻ tuổi vẫn đang ung dung nhìn xuống phía này, Hàn Vũ Thiên thấy được ánh mắt của Hỏa Linh Chí thì chỉ cười một cái, Tiêu Hạo bên cạnh bước ra tay phải bùng lên hỏa diễm vung tới phía Hỏa Thái Cực, hỏa long lao ra tràn ngập kinh người, Hỏa Thái Cực cũng đồng dạng vung ra trường xà hỏa diễm cùng với hỏa long đối oanh.

"Cấp bậc hỏa diễm còn cao hơn cả Hỏa Vân tộc? Nhân tộc sao có kẻ đạt được thiên phú bậc này?"
Hỏa Thái Cực vừa giao thủ đã nhận ra được hỏa diễm của Tiêu Hạo không tầm thường, so về cấp độ thì bỏ xa Hỏa Vân Xích Diễm của Hỏa Vân tộc bọn họ, nếu nói dị hỏa thì Hỏa Vân Xích Diễm của bọn họ không có đứng đầu bảng, nhưng bài danh đệ tứ cũng là ngôi sao sáng của dị tộc.

Bài danh thứ tư Hỏa Vân Xích Diễm cũng còn cảm thấy thua xa loại hỏa diễm kì quái của Tiêu Hạo, khiến cho Hỏa Thái Cực vốn nắm bắt một tia cơ hội chạy trốn nhỏ nhoi nay đã không còn, chỉ đơn giản là một Đạo Tổ sơ kì mà sở hữu dị hỏa bậc này, nếu trung hay thượng vị xuất thủ thì sẽ thế nào.

Đầu Hỏa Thái Cực liên tục nhảy số lại không thể tìm ra phương án giải quyết nào cho tính huống hiện tại, Hàn Vũ Thiên lúc này mới chậm rải giơ tay làm cho Hỏa Thái Cực và Hỏa Linh Chí lập tức ngưng kết không dám lơ là, nhưng giọng nói sau đó lại làm bọn họ khó hiểu không thôi.

"Lên đi, bản cung chủ muốn thấy chiến lực của các ngươi.

"
Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều.

Hắn một đường mạnh lên, một đường hủy diệt tất cả, một đường trở thành chân chính cường giả.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận