Ta Là Mèo Con Không Phải Hổ

“Là sổ sách gì vậy?” Ta ngạc nhiên a!

Phán Quan giơ sổ ghi chép trong tay lên, cười nói: “Ngươi nói bản này hả?”

Gật gật đầu, Tiểu Hổ đúng là nói đến cái cuốn này a.

“Cái này là sổ ghi chép thu chi của Địa Phủ.” Phán Quan giải thích.

Thu chi? Danh từ này thật thâm ảo quá a, Tiểu Hổ nghe không hiểu!

Gãi gãi đầu, không hiểu không hiểu không hiểu a...

“Đừng nói mấy chuyệng nghiêm túc quá a!” Lương Lương khoát khoát tay nói: “Hiếm khi bọn hắn đến đây, chúng ta cũng còn một ngày nghỉ, cùng đi dạo chơi xung quanh đi!”

Meow ô~~~~ Ta thích cái đề nghị này của Lương Lương a!

“Theo như ta biết, Lương Lương ngươi hình như không có được nghỉ phép thì phải, cái kia xin hỏi ngươi hôm nay có phải là trộm trốn việc hay không?” Tiểu Bạch bắt bẻ cười hỏi.

Lương Lương thật thà lâm vào trầm tư, suy nghĩ thật lâu, lâu đến nỗi tới lúc chúng ta đã rời khỏi “Tiệm Cơm Tiền Nhiều”, y mới chậm rãi trả lời: “Ta hôm nay là giả vờ tự do a!”

Meow ô~~~~ đây là lần đầu tiên Tiểu Hổ nghe thấy cái từ “giả vờ tự do” đó nha!

Sao trên đầu mọi người đều chảy ra một đống mồ hôi vậy?


Lương Lương nói sai gì sao?

Mặc kệ, chủ yếu bây giờ phải hưởng thụ cho tốt cái “ngày nghỉ tự do” này a!

“Thái Bạch, vậy còn ngươi? Ngươi không có việc gì làm sao?” Huyễn Phong lại hỏi Thái Bạch.

“...” Mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, đầu Thái Bạch cúi thật thấp thật thấp a...

“Ngươi đừng có trêu đùa giễu cợt hắn.” Chủ nhân lạnh lùng trừng mắt với Huyễn Phong, phi thường hữu hiệu, Huyễn Phong lập tức im lặng.

Meow ô ~~~~ chủ nhân thật uy phong a!

Hắc hắc! Một đám chúng ta ở Địa phủ này thật giống đoàn du khách đi tham quan a!

Diêm Vương và Phán Quan là hướng dẫn viên du lịch, còn chúng ta là du khách.

“Chúng ta định thành lập một công ty du lịch, lợi nhuận không biết là có nhiều không nữa?” Phán Quan thầm nghĩ.

Meow ô~~~ Phán Quan thật khôn khéo a!

Ngay cả thời điểm du ngoạn cảnh trong đầu cũng toàn là tiền...

“Tiểu quỷ, ánh mắt của ngươi như vậy là sao? Ngơ ngác, có phải là chưa tỉnh ngủ hay không?” Hổ ca ca lo lắng sờ trán ta.

Meow ô~~~~ Tiểu Hổ mới không phải là con mèo lười đâu a!

“Tiểu Hổ không muốn ngủ! Ta chỉ là nghĩ Phán Quan đáng ra phải làm Thần Tài mới đúng.”

Phán Quang khôn khéo, nhất định sẽ làm cuộc sống dân chúng trong thiên hạ rất giàu có a.

“Tiểu Hổ, y vốn là Thần Tài mà!” Thái Bạch nghe được, liền đi tới nói “Chỉ là có một tên đần sợ độ cao nào đó rẽ vào, cho nên mới thay chức.”

Thái Bạch và Huyễn Phong cùng nhau cười to, bất chấp cái trừng mắt của Diêm Vương lão đại.

“Tên đần sợ độ cao” mà Thái Bạch nói chính là Diêm Vương đang ở trước mặt a.Meow ô~~~~ Thì ra là như vậy!

Cái kia... Từ Thần Tài thành Phán Quan, đây rốt cục là thăng chức hay là giáng chức đây?

Lắc đầu, cái đầu mèo của Tiểu Hổ nhỏ lắm a, không nghĩ ra cái loại vấn đề thâm ảo này đâu!


Không phải Tiểu Hổ đần mà! Chỉ là đầu mèo vốn rất nhỏ, cho dù hiện tại đã thành người, đầu cũng có lớn hơn được bao nhiêu đâu. Cho nên a! Tiểu Hổ không cần phải nghĩ tới mấy việc này, đúng không a? (Nói nhiều như thế để làm gì nha? Căn bản chính là ngươi không muốn suy nghĩ thôi, đồ mèo đần!)

“Đại Hổ, Tiểu Hổ, nàng chính là Mạnh Bà nổi danh ở Địa phủ a! Mau tới chào hỏi.” Chủ nhân nói.

Tiểu Hổ nhìn thấy một vị lão bà bà rất già, nếp nhăn trên mặt xuất hiện hằng hà sa số, nhưng nhìn cũng rất là hiền lạnh.

Meow ô~~~~ Tiểu Hổ thật biết điều ở trước mặt chào hỏi với nàng.

Mấy con mèo con khi chào hỏi toàn là liếm liếm, cho nên Tiểu Hổ cũng lè lưỡi...

Meow ô~~~ ta bị Hổ ca ca đột ngột ôm vào ngực a!

Sao vậy?

“Tiểu Hổ, ngươi muốn làm cái gì?” Hổ ca ca thực hung!

“Chào hỏi mà!” Hổ ca ca tức cái gì nha, Tiểu Hổ chỉ là chào hỏi bình thường thôi mà.

“Ha ha, Tiểu Hổ nghe lời thật a!” Mạnh Bà thò tay gãi gãi đầu ta.

Meow ô ~~~~ rất thoải mái a!

“Khục, khục, đã lâu không thấy, thân thể của ngươi cũng không tệ lắm a!” Chủ nhân nhìn cười hỏi Mạnh Bà.

“Không tệ không tệ, lão thái bà ta gần đây rất tráng kiện, một điểm không khỏe cũng không có.”Mạnh Bà mang bọn ta đến một cái lều cỏ, lại rót cho chúng ta mỗi người một chén trà.

Nhìn chén trà, cái này là trà Mạnh Bà trong truyền thuyết sao?


Nghe nói sau khi uống đầu óc sẽ trống trơn, quên hết toàn bộ a!

Tiểu Hổ không muốn quên đâu!

Meow ô~~~ đầu của Tiểu Hổ vốn đã không lớn, bây giờ không muốn xóa hết ký ức trong đầu đâu...

Không nê không nên, Tiểu Hổ không muốn uống trà này đâu!

Uống trà này rồi, Tiểu Hổ sẽ quên Hổ ca ca, chủ nhân, còn có Huyễn Phong...

“Tiểu Hổ, sao ngươi không uống?” Thái Bạch hỏi ta.

U-a..aaaa... Có thể nói ra lý do sao?

Không nói thì tốt hơn.

Đem đầu vụi vào trong ngực Hổ ca ca, như vậy sẽ không cần trả lời câu hỏi của Thái Bạch rồi.

A… Ta thật thông minh a!

“A...” Meow ô~~~ Sao mọi người lại cười vậy? Ngay cả ngực của Hổ ca ca cũng chấn động luôn a!

Hừ hừ hừ! Tiểu Hổ biết rồi, nhất định là đang cười Tiểu Hổ phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui