Ta là Minh Tuệ

Edit: Vân
Nhi

Nhìn Dận Đường
và Dận Nga đi xa, Liễu Nhi lại tới giúp ta đem áo choàng tới, lại xoa xoa tay
hà hơi, nói: “ Phúc tấn, trời lạnh như thế, vẫn là về trước đi!”

Ta gật gật
đầu, hít sâu một ngụm không khí mát lạnh mang theo mùi hương hoa mai, lúc
này,ta mới mang theo các nàng chậm rãi đi ra ngoài.

Phương nhi
có chút kinh ngạc nói: “ phúc tấn, thật là kỳ quái nha! chúng ta rõ ràng là
canh giữ ở cửa, chỉ thấy có Thập gia tiến vào, không thấy có người khác nha, vừa
rồi Cửu gia thế nào lại ở đó?”

Ta lơ đễnh:
“ Có lẽ hắn đã ở đó trước khi ta đến!” nói xong, ta cầm lấy bao tay giữ nhiệt,
hôm nay trời quả nhiên là rất lạnh.

Đi tới cửa
vườn, ta thấy một bóng người cao gầy cầm đèn lồng màu đỏ, mặc áo choàng da thuộc,
mơ hồ có thể nhìn thấy được trường bào màu ngân lam ở bên trong, trên đầu đội
chiếc nón màu đen, minh châu khảm trên nón tỏa ánh sáng lòe lòe.

Liễu nhi và
Phương nhi vội vàng cúi người xuống, miệng nói cát tường. Dận Tự không nói gì,
chỉ là bước tới gần ta hai bước, đôi mắt chăm chú nhìn ta.

Ta đi tới gần,
phúc thân thi lễ: “ bối lặc gia!”


Hắn giữ chặt
cổ tay ta, bàn tay lạnh lẽo tiếp xúc với ta, ta không khỏi rùng mình một cái. Đồng
thời, một cỗ cảm giác áp bức khiến ta phải đứng thẳng thân mình, hắn lạnh lùng
nói: “ Phúc tấn thật là rất hưng phấn! trời lạnh như vậy, cũng vẫn đi thưởng
mai!” nói xong, hắn bỏ tay của ta ra, thẳng về phía trước bước đi.

Ta lảo đảo
một chút, liền cảm thấy cẳng chân nhói đau, Liễu Nhi và Phương Nhi bước lên trước
đỡ lấy ta, đồng thanh hỏi: “ Phúc tấn, ngài làm sao vậy?”

Ta lắc đầu:
“ Không có việc gì. Liễu Nhi ngươi hãy giúp ta, chúng ta đi thôi. Phương nhi
ngươi đi tới chỗ trắc phúc tấn cáo biệt, nói rằng ta thân thể không khỏe nên về
trước!”

Dưới sự đỡ
nâng của Liễu Nhi, ta khập khiễng đi về phía đại môn. Trên đường gặp được bọn
thái giám và thị nữ bọn chúng đều tò mò nhìn xem ta.

Ta lấy khăn
nhỏ che nửa mặt, trong lòng nghĩ, như thế nào lại bi kịch như vậy? cũng không
biết vị gia này lại nghĩ ra chuyện gì, êm đẹp không để cho người ta được yên
tĩnh.

Đang nghĩ tới,
thì ta thấy ở tiền sảnh Dận Đường bước nhanh đi ra, đến trước mặt ta một phen đỡ
lấy khuỷa tay ta, thân thiết hỏi: “ Minh Tuệ, ngươi làm sao vậy?” Khi nói chuyện,
một cỗ mùi rượu đậm đặc bay vào trong mũi ta.

Ta hơi lui
ra phía sau, nhẹ nhàng tránh ra khỏi bàn tay hắn, ta vội la lên: “ Cửu gia mau
buông tay ra!”

Sắc mặt hắn
đỏ hồng, trong ánh mắt nửa mê nửa tỉnh, sửng sốt một chút, vẫn là buông tay ra,
đồng thời cũng lui lại một bước, âm thanh chua chát nói: “ Bát tẩu, xin lỗi! Mới
vừa rồi ta thấy tình trạng của tẩu nên trong lòng ta mới hơi gấp gáp một chút!”

Ta nhịn đau
xuống, hơi vuốt cằm hướng hắn nói: “ đa tạ cửu gia. Vừa rồi ta bước đi hơi vô ý
một chút, cũng không có gì đáng ngại.”

“ Nếu không
có gì trở ngại, vậy thì mau trở về phủ đi!” Là thanh âm của Dận Tự.

Ta ngẩng đầu,
thấy hắn đứng ở cách đó không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn ta.

Dận Đường lạnh
nhạt cười , chắp tay nói: “ Bát ca, Bát tẩu, đệ đệ hơi say rồi, muốn đi tìm một
nơi yên tĩnh nghĩ ngơi một chút! Các người đi thong thả!” Nói xong, hắn hơi lảo
đảo xoay người bước đi.

“ Còn không
đi?” Dận Tự bước lại đỡ thắt lưng của ta, ta thấy khuôn mặt của hắn không có
chút biểu tình, thấp giọng nói: “ Bối Lặc gia cứ việc yên tâm, Minh Tuệ từ nhỏ

cũng đã được học qua khuê huấn, nhất định sẽ không bôi nhọ thanh danh của Quách
Lạc La gia!” Thân mình hắn cứng đờ, cước bộ dừng lại một chút, cắn răng nói: “
Gia còn không có hoa mắt ù tai đến trình độ đó!” nói xong, hắn lại bước đi
nhanh hơn một chút.

Nhìn hắn động
khí, ta đơn giản khẽ dựa vào người hắn, hắn bước đi chậm lại, hai người chậm
rãi đi về phía trước. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta dẫm lên trên
đá lót đường, cùm cụp cùm cụp, trong đêm sâu, một tiếng lại một tiếng, giống
như đập vào trong lòng người.

Đến cửa, xe
ngựa đã đậu ở nơi đó từ khi nào, Dận Tự đỡ ta đi lên,rồi chính bản thân mình
cũng chui vào trong xe.

Ta ngồi đối
mặt với hắn, ở trong xe giắt đèn ngọc lưu ly, lảo đảo lắc lư, bóng dáng của hắn
cũng lúc ngắn lúc dài, khiến cho mắt ta hoa lên.

Đêm ở kinh
thành tất cả yên tĩnh, ta nhắm mắt lại, nghe tiếng vó ngựa bước đi trên đường,
còn có âm thanh lộp bộp của bánh xe gỗ nghiến ở trên mặt đường. Dần dần, tinh
thần của ta có chút phiêu diêu.

“ Minh Tuệ!”
thanh âm của Dận Tự vang lên khiến cho ta hồi phục lại tinh thần, lúc này mới
phát hiện ra hắn đang bình tĩnh nhìn ta.

Đôi mắt của
Dận Tự không quá lớn, nhưng lại trắng đen phân minh, giống như một khối mã não
đen. Có đôi khi thì sẽ thực âm u, như vậy nham hiểm, âm mưu, làm sao có thể có
ánh mắt sạch sẽ như vậy?

“ Minh Tuệ,
ta…” hắn giống như là có chút khó mở miệng, dừng lại một chút, mới nói tiếp: “
Hai năm nay ta đã ủy khuất nàng!”

“ Bối Lặc
gia nói quá lời!” ta chỉnh là thế ngồi “ Minh Tuệ không còn ước mong gì, có thể
trải qua ngày ngày thanh tĩnh, thiếp cũng không còn thấy là ủy khuất!”


Sắc mặt của
hắn có chút khó phân biệt, sau một lúc lâu mới nói: “ hôm nay nghe nàng ở trên
đại sảnh nói “ lưỡng tình tương duyệt”, ta còn tưởng rằng nàng đã muốn buông
xuôi chuyện của năm đó. Cho đến khi nghe nàng cùng Cửu đệ giải thích, ta mới biết
được là nàng đã hạ quyết tâm muốn cùng ta vạch ra giới tuyến rồi!”

“ Lời này của
Bối Lặc gia nên xóa bỏ rồi. Cái gọi là vợ chồng, vui buồn liên kết, vinh nhục
cùng chia, thì giới tuyến này có muốn cũng không thể nào vẽ ra, trừ phi…” nói
xong, ta hé miệng cười “ Bối Lặc gia muốn hưu thiếp, hay vẫn là muốn cho thiếp
chết?”

Đồng tử của
hắn bỗng dưng co rút lại một chút, vươn tay tựa như muốn che miệng của ta lại,
nhưng ngược lại lại khẽ vuốt vai ta, hắn nặng nề nói: “ Hai chữ này, ta nghĩ cả
đời sẽ không ở trong miệng của nàng nói ra. Dù sao năm đó…”

Thanh âm lộc
cộc của xe chạy ngừng lại, xa phu ở bên ngoài kính cẩn lên tiếng: “ Bối Lặc
gia, phúc tấn, đã tới trước cửa phủ chúng ta!”

Dận Tự chợt
ngừng lời, sắc mặt cũng khôi phục bình tĩnh, hắn vuốt lại quần áo, vén màn xe
lên khom người nhảy xuống, lại xoay người tới đỡ ta. Ta một bên bước xuống xe một
bên thầm nghĩ, ở trong thời gian trước khi ta tới đây, nửa năm mà Minh Tuệ được
gả tới đây, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao khi mọi người nhắc tới chuyện
này đều có những biểu tình kỳ quái?

Cũng may,
nghi hoặc này cũng không có làm ta phiền lòng lâu. Mấy ngày sau ta thời điểm ta
vào trong cung thỉnh an, rốt cục cũng có người nói cho ta biết đáp án


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận