Ta là Minh Tuệ

Ta buồn bực
mang theo bọn nha đầu đi ra ngoài, ngồi ở tiểu sảnh uống trà, trong lòng cân nhắc,
hay là hắn xem ra ta không thể sinh con? Này cũng không có chuyện gì, dù sao
Bát phúc tấn chân thật cũng không có ở đây, vậy thì cứ xem chuyện này Dận Tự xử
lý thế nào.

Thời gian
không lâu lắm, thì Lâm mama đưa thái y đi ra, vừa đi vừa cho hắn một cái hồng
bao.

Thấy La
thái y đi rồi, ta bước vào phòng trong, thấy Nghi phi xanh cả mặt ngồi ở trên
ghế, ta liền rót cho bà một chén trà nóng: “ Cô cô, chuyện gì mà lại kinh hoàng
như vậy? chẳng lẽ thực sự con có bệnh gì không thể nói ra sao?” bà tiếp nhận
chén trà uống một ngụm, đặt lên bàn thật mạnh, nhìn ta nói: “ Người ăn ngủ cốc,
làm sao có thể nhiễm bệnh? Ta vừa định phụ họa theo bà, thì giọng nói của bà
cũng chuyển, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nếu như ngươi có bệnh gì còn
dễ, nhưng hiện nay… nay…”

Ta trừng to
mắt nhìn bà, bà tức giận đến mức cầm lấy chén trà ném xuống đất. Ta hoảng sợ,
chỉ thấy bà đi tới cửa, gấp gáp kêu: “ Vân Thu, Ngôn Xuân, các ngươi nhanh
chóng đi thỉnh Huệ phi nương nương và Lương tần nương nương tới đây! Nói là ta
có chuyện quan trọng!”

Ta phân phó
cung nữ đem đống mảnh vỡ thu thập xong, lại lần nữa kêu mang trà lên. Nghi phi
vẫy tay nói: “ Ngươi mang nha đầu ra ngoài trước đi, ta hiện tại thấy ngươi thì
liền đau đầu!”

Ta cười thầm,

vị này cũng là thuộc gia tộc Quách Lạc La nha, hỉ nộ vô thường cực kỳ lợi hại.
Hôm nay lúc vừa thấy ta, thì kêu cái gì vui sướng nhiệt tình nha, chỉ vừa chớp
mắt một cái, còn chưa tới giờ ăn trưa thì nhìn thấy ta đã bắt đầu đau đầu! Bất
quá phản ứng này của bà cũng hơi quá một chút, Thái y kia đã xem ra cái gì rồi?

Ta mang
theo Liễu Nhi và PHương Nhi đi tới Ngự Hoa Viên, xem thấy mấy nụ mai đỏ vừa vặn
đang nở, nên đảo vòng quanh thưởng mai một chút. Đột nhiên ta nghe thấy tiếng
cười khẽ: “ Phúc tấn đây là đang làm cái gì?”

Nhìn lại,
ta thấy Dận Tự và Dận Đường từ đầu bên kia đi tới, hai người đều mang theo ý cười
nhìn ta.

Ta thi lễ
chào bọn hắn, Dận Tự cười nói: “ may mà đây là cây hoa mai, nếu như đây là cây
kim quế, thì ta còn suy nghĩ là nàng đang đảo thuốc đây!” ta mím môi, đối với hắn
nhe răng ra cười: “ Gia đây là nói thiếp là con thỏ phải không?” Dận Tự cười lắc
đầu “ Nàng suy nghĩ nhiều rồi!” Dận Đường cũng ở một bên cười nói: “ Muốn nói
cũng nói Bát Tẩu là Hằng Nga nha!” Ta sửng sốt một chút, nhớ tới bài thơ đêm đó
Dận Đường đọc, ta nhìn thấy bọn hắn đều mang bộ dáng gió thổi vẫn bất động, ta
chống đỡ không được cười lạnh nói: “ Hai vị gia thật là khôi hài!”

Dận Đường mỉm
cười hỏi: “ Ta hôm nay tiến cung là muốn thỉnh an ngạch nương, kết quả là khi tẩu
tới đó ta liền bị bà đuổi ta ra đây. Lúc này sao tẩu lại ở đây làm gì?”

Ta bất đắc
dĩ nói: “ Ta không biết vì sao cũng bị đuổi ra ngoài!” Dận Tự cười tháo xuống
vài đóa hoa trên tóc ta, nói: “ Nàng lại làm cái gì?” Ta làm bộ như không có
nghe, nói: “ Ta muốn đem một ít hoa mai về nhà pha trà, hai người giúp ta hái một
ít được không?”

Dận Tự mang
khuôn mặt gặp nạn nhìn xem Dận Đường, Dận Đường khẽ cười một tiếng, nói với ta:
“ ngay cả hoa của Ngự hoa viên tẩu cũng không bỏ qua nha!” nó xong, hắn đưa tay
bắt đầu hái hoa. Dận Tự nhếch mi, nhưng vẫn đưa tay hái xuống một ít, ta đem
hoa bọc ở trong khăn tay, nhìn thấy đủ rồi thì lúc này mới kêu bọn họ dừng tay
lại.

Lúc này, một
tiểu thái giám thở hổn hển chạy tới. Ta đem bao hoa mai đưa cho Dận Tự, hắn
không biết nên khóc hay nên cười nhìn xem ta, thuận tay nhét vào trong ống tay
áo. Dận Đường nhìn chúng ta, thản nhiên cười.

Tiểu thái
giám chạy tới gần, thở gấp thỉnh an: “ Bát Bối Lặc… cát tường. Cửu… cửu bối tử
cát tường. Bát phúc tấn cát tường!”

Dận Đường
nghi hoặc nhìn hắn nói: “ Đứng lên đi, ngươi là người Trữ Tú cung? Ngạch nương
có chuyện gì sao?”

Tiểu thái
giám đứng lên, khom người đáp: “ Hồi Cửu bối tử, nô tài là Tần An ở Trữ Tú

cung. Nương nương mệnh lệnh nô tài thỉnh Bát Bối Lặc cùng với Bát phúc tấn qua
đó!”

Dận Đường hỏi:
“ Chỉ gọi bọn họ sao? Có nói gia qua bên đó không?” Tiểu Thái giám lắc đầu.

Tuy rằng
Nghi phi chỉ bảo ta và Dận Tự đi, nhưng Dận Đường vẫn theo bọn ta cùng nhau đi
về Trữ Tú cung.

Đi vào ta
liền thấy không khí âm trầm. Tam phi ngồi ở trên kháng, Huệ phi ở giữa, Lương tần
và Nghi phi ngồi hai bên trái phải, sắc mặt đều thực tối tăm. Xem tư thế này,
giống như là đang muốn xử án vậy.

Thấy ba người
chúng ta cùng nhau tiến vào, còn chưa kịp thỉnh an, Nghi phi liền trầm giọng
nói: “ Dận Đường, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi xuất cung trước đi!”

Dận Đường
lo lắng nhìn hai người chúng ta, trên mặt tràn đầy hoang mang, nhưng nhìn thấy
sắc mặt kỳ lạ của Nghi phi thì liền thi lễ rồi quay người bỏ đi.

Trong phòng
chỉ còn lại năm người chúng ta, trong nháy mắt tựa hồ như lâm vào trong yên lặng.

Trong tay của
Huệ phi vẫn bưng bát trà, lúc này, bà cầm chén trà quăng về phía chúng ta, leng
keng một tiếng, bà tức giận nói: “ Dận Tự, Minh Tuệ, hai người quỳ xuống!”

Tuy rằng
không hiểu, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, Dận Tự do dự một chút, cũng quỳ
gối bên cạnh ta.

“ Giỏi cho
một đôi vợ chồng ân ái!” Huệ phi lạnh lùng nói.

Dận Tự cung

kính nói: “ Huệ ngạch nương, không biết là chúng con làm sai chuyện gì, làm cho
Huệ ngạch nương, ngạch nương còn có Nghi phi nương nương phải tức giận!”

Huệ phi đứng
lên, bước vài bước về phía chúng ta, giơ tay chỉ vào cái trán của Dận Tự: “
ngươi là đứa con bất hiếu! cư nhiên còn dám hỏi chúng ta? Ngươi là cái gì chính
ngươi không biết sao?” sau đó bà lại nhìn ta, có chút thương tiếc còn có chút
giận dữ nói: “ Minh Tuệ, ngươi cũng vậy, tính như vậy mà trôi qua sao?”

Dận Tự quay
đầu nhìn xem ta, trong ánh mắt có chút ủy khuất cùng với chút nghi vấn. Ta trả
lại cho hắn một ánh mắt giống y như vậy, phải biết rằng ta cũng không hề hiểu
cái gì cả.

Lúc này chợt
nghe Nghi phi mang theo cười lạnh nói: “ Bát a ca, nữ nhi của Quách Lạc La thị
chúng ta tuy rằng có chút thô kệch, nhưng cũng không thể để cho ngươi khi dễ
như vậy!”

Dận Tự nhìn
xem ba người đang nổi cơn thịnh nộ, lại quay đầu nhìn xem ta, trầm giọng nói: “
Nương nương xin chỉ giáo cho? Dận Tự thật không dám!”

“ Không
dám?” Nghi phi vỗ cái bàn một cái, lông mày cũng dựng đứng lên: “ Ngươi đường
đường là bối lặc gia, có cái gì không dám!”

Huệ phi trấn
an vỗ vỗ tay của Nghi phi, thấp giọng nói với Dận Tự: “ Lão Bát, ngươi luôn
luôn rất biết cân nhắc, nhưng là…” Bà chần chờ một chút, thanh âm càng lúc càng
thấp: “ Ngươi nói xem, vì sao Minh Tuệ cho tới hôm nay vẫn là xử nữ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận