Ta là Minh Tuệ

edit: Vân
Nhi

Ta nhìn thấy
ánh sáng bạc đã muốn tới gần, nhìn xem thấy có muốn tránh cũng không thể tránh,
ta tuyệt vọng chợt nhắm mắt lại. đúng lúc này, Dận Tự xông lên phía trước che
chắn ở trước mặt ta, trong lòng ta cả kinh, hai tay bắt lấy bờ vai hắn kéo qua
bên cạnh, thì đột nhiên ta nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ, tiếp theo là thanh âm của
Viên thị kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất.

Ta liền
chăm chú nhìn lại, thì thấy Tứ gia và Thập Tam gia đang chạy tới cửa, mà Viên
thị nằm trên mặt đất, tay trái nắm chặt cổ tay phải, sắc mặt trắng bệch, bên cạnh
là chiếc trâm cài, gần đó còn có một viên đá không lớn.

Dận Tự xoay
người nhìn xem ta, ta thấy vẻ kinh hoàng trên mặt hắn còn chưa nhạt đi, ta khẽ
cười nói: “ Chàng không sao chứ?”

Hắn tựa hồ
thở phào một cái, giúp đỡ ta ngồi ở trên ghế, ta cảm giác thấy tay của hắn vẫn
còn có chút run rẩy. ta nhìn hắn cười cười, ta ra ý bảo hắn nhìn ra ngoài cửa.

Dận Tự lúc
này mới sửa sang lại quần áo, thi lễ với Tứ gia. Ta cũng đứng lên thi lễ với họ.
Bởi vì trường hợp vừa rồi, trên mặt của Tứ gia có chút xấu hổ, khẽ cười nói: “
Bát đệ, Bát đệ muội không cần đa lễ!”

Dận Tường đứng
ở bên cạnh hành lễ, còn Dận Tự cười nói: “ Đa tạ Thập tam đệ đã ra tay tương cứu!”
Ta cũng thi lễ với hắn.

Trên mặt của
Dận Tường cũng có chút lúng túng, hắn ho nhẹ hai tiếng, nói: “ Bát ca và Bát Tẩu
không cần phải tạ ơn, bất quá chỉ là tiện tay mà thôi!”

Lúc này,
lão Đức chỉ huy hai vị vú già kia kéo Viên thị ra ngoài, Viên thị sắc mặt trắng
bệch nghiêm mặt nói với ta: “ Ngươi bất quá chỉ là dựa vào gia thế tốt! nếu
ngươi không phải là trưởng nữ của Quận chúa, lại có An Thân Vương làm núi dựa,
ngươi cho là Bối Lặc gia sẽ cưới ngươi vào cửa sao?” trên mặt nàng ta mang theo
ý cười tàn nhẫn.

Ta thấy Tứ
gia và Thập Tam gia đều cúi đầu uống trà, giả như không có nghe thấy, lại thấy
sắc mặt của Dận Tự không hề tự nhiên, ta không khỏi nở nụ cười, thản nhiên nói
với Viên thị: “ chuyện này không cần nhọc ngươi nhắc nhở, ta tự nhiên là đã biết!”

Nhìn Viên
thị bị dẫn đi, đại sảnh là một mảng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Tứ gia và Thập
tứ gia nhẹ nhàng uống trà, sau một lúc lâu, Dận Tự mới khó hiểu mở miệng: “ Ta
đến để xử lý việc nhà, để cho Tứ ca và Thập tứ đệ chê cười rồi!”

Dận Tường
buông chén trà, trên mặt mang theo ý cười, đối với ta chắp tay nói: “ Bát tẩu
thật sự là nữ trung hào kiệt, núi thái sơn có ở trước mặt mà mặt cũng không có
đổi sắc!”

Ta thấy nét
mặt của Dận Tự lại có chút run rẩy, ta đối với Dận Tường nói: “ Thập Tam gia
khen trật rồi. Nếu là núi thái sơn ở trước mặt ta, thì ta không chỉ đơn giản là
biến sắc thôi đâu! Nhưng việc này lại không giống” Ta lại liếc về phía Dận Tự “
hay là ta nên cùng nàng ta tranh cãi? Là nói ta ỷ vào xuất thân tốt, hay là nên
nói nàng ta hồ ngôn loạn ngữ, Bối lặc gia đối với ta tình cảm thâm sâu nên mới
đón ta vào cửa?”

Thấy ba người
đều có chút không biết phản ứng ra sao, ta cười nhẹ: “ Ta đi phân phó đầu bếp
làm ra một bàn rượu và thức ăn, để Bối Lặc gia cùng hai vị uống chút rượu!” Nói
xong, ta thi lễ rồi bước đi!

Rời khỏi cửa
thì ta gọi một nha đầu đưa ta tới phòng ngủ, ta xem sắc trời đã muốn tối, phỏng
chừng hôm nay sẽ không thể trở về thành, vì thế trước tiên ta phân phó nha hoàn
đi phòng bếp dặn dò vài chuyện, sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Thôn trang
này phòng ngủ tuy không lớn, nhưng mà lại rất sạch sẽ, thu thập cũng rất thỏa
đáng. Dẫn ta tới phòng ngủ là một tiểu nha đầu lanh lợi, nàng giúp ta cởi áo
choàng ra, rồi lại đi pha trà.

Ta ngồi ở
trước bàn trang điểm tháo trang sức ở trên đầu xuống, hỏi: “ Ngươi tên là gì?
Năm nay mấy tuổi?”

Tiểu nha đầu
kia quỳ trên mặt đất đáp: “ Hồi phúc tấn, nô tì tên là Tiểu Nha nhi, năm nay mười
ba tuổi!”

Ta cười
nói: “ ngươi mau đứng lên đi, lại đây giúp ta chải đầu!”

Tiểu Nha
nhi liền đứng lên, đi đến phía sau ta, cầm lấy cây lược làm bằng gỗ hoàng
dương, chậm rãi chãi tóc cho ta.

“ Ngươi là
cháu gái của Lão Đức sao?” Ta nhớ rõ hồi nãy hình như lão Đức có nói qua, hắn để
cho cháu gái tới hầu hạ ta.

“ Vâng ạ!”
Tiểu Nha nhi không dừng tay trả lời.

Lòng ta khẽ
nghĩ, tuổi này cùng tuổi với Minh Ngọc, nếu như không phải là chúng ta tới đây,
thì cô nương người ta cũng được một đám nha hoàn bà vú hầu hạ, cũng sẽ có người
làm gọi là chủ tử.

Chải tóc tốt
xong, ta dùng một cây trâm đàn hương vấn tóc lên, lại phân phó mang một chậu nước
ấm tới để rửa mặt. dọn dẹp thỏa đáng xong, ta ngồi dựa vào đầu giường ấm áp đặt
gần lò sưởi, còn Tiểu Nha nhi đem ghế ngồi ở bên cạnh, cùng ta nói chuyện phiếm.
Tiểu Nha nhi cá tính nhanh nhẹn rất hợp ý ta. Nghe thấy nàng sinh động miêu tả
lại phong cảnh bốn mùa của thôn trang như thật, còn có chuyện vui của mọi người
ở nông thôn, ta không ngừng cười, thỉnh thoảng còn cắt ngang hỏi nàng một số
chi tiết.

Đúng lúc này,
nghe được ngoài cửa có chút động tĩnh, Tiểu Nha nhi liền đứng dậy đi ra ngoài
xem, chỉ chốc lát sau nàng mang theo vẻ kỳ lạ quay lại, cúi đầu nói: “ Hồi phúc
tấn, là… Lý thứ phúc tấn yêu cầu được gặp phúc tấn!”

Lý thứ phúc
tấn? Ta sửng sốt giật mình, nhớ tới lúc nãy Viên thị có nhắc tới “ Lý muội muội”,
trong lòng ta không khỏi có một trận buồn cười, đây là hai tiểu thiếp thông
phòng bị trục xuất của Bát gia, nhưng lại muốn trong một ngày gặp ta sao?

“ Có việc
gì thế?” ta cảm thấy không thú vị, không nghĩ tới gặp người không có liên quan,
liền thản nhiên nói một câu “ Không có chuyện gì, cũng không cần gặp. sắc trời
đã tối, kêu nàng ta trở về nghỉ ngơi đi.”

“ Phúc tấn,
nô tỳ có việc muốn nhờ! Xin phúc tấn cho phép được gặp!” một âm điệu hơi trầm
thấp vang lên từ phòng ngoài.

Ta thở dài,
lấy lò sưởi nhỏ ôm vào ngực, nhìn Tiểu Nha nhi đang khó xử, ta cười cười bất đắc
dĩ nói: “ nàng nói có việc, thì gọi nàng ta vào nói đi!”

Tiểu Nha
nhi nhìn sắc mặt của ta, cẩn thận đi ra ngoài cửa, gọi nàng ta vào.

Một lát
sau, một nữ tử đi vào, dưới ánh đèn mờ tối ta nhìn ra tuổi của nàng ta có thể lớn
hơn Dận Tự một hai tuổi, ăn mặc đơn giản, trang điểm mộc mạc, dáng người thon
thả, dung mạo đôn hậu, mặt mày lộ ra chút vẻ không tranh với đời.

Nàng tiến
vào vài bước đi tới gần kháng, quỳ gối xuống: “ Nô tỳ Lý thị thỉnh an phúc tấn!”

“ Ngươi tìm
ta có chuyện gì?” Ta cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi.

Nàng cúi đầu,
thanh âm cũng rất rõ ràng nói: “ Nô tỳ cầu xin phúc tấn tha cho Viên thị tỷ tỷ.
nàng là người hồ đồ, nhất thời vướng mắc trong lòng nên đã làm sai, phúc tấn đại
nhân đại lượng, xin tha thứ cho nàng!”

Ta nghe
xong lời này, không khỏi bật cười. nàng ta cả kinh nâng đầu nhìn ta, lại vội
vàng cúi xuống.

Ta cầm lấy
chén trà lên uống, thuận tay hắt lên mặt đất, cười nói: “ một câu hồ đồ liền
thoát tội sao? Nước này hắt ra ngoài chính là đã hắt ra ngoài, còn có thể thu lại
được sao?” phải biết là tội của Viên thị nếu lan truyền ra ngoài, sợ không chỉ
có tự sát đơn giản như vậy. Huống chi ta chính là người bị hại nha, nếu ta thay
nàng cầu xin Dận Tự thì ta đây không phải là Mary sue, mà chính là mẹ Maria rồi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui