Ta là Minh Tuệ

Edit: Vân Nhi

Năm Khang Hi thứ bốn mươi hai, nhất định là thời buổi rối ren. Ta mặc dù ở
phía trong khuê phòng, nhưng cũng ít hoặc nhiều nghe được một ít tin tức. thí
dụ như là, tháng giêng hoàng đế sẽ đi nam tuần, hoặc là nam tuần không bao lâu,
Sách Ngạch Đồ đã bị giam ở trong Tông Nhân Phủ… Mà trong phủ Bối Lặc gia, cũng
dần dần trở nên có chút náo nhiệt.

Ta ngồi ở trên tháp trúc, bên người là nha hoàn Liễu Nhi và Phương Nhi, mỗi
bên một cái phe phẩy cây quạt, như vậy nhưng ta vẫn còn thấy nóng có chút khó
có thể chịu được! nhìn khối băng đặt ở trên bàn, vừa rồi còn bay ra một chút
làn khí trắng, không bao lâu đã hóa thành nước hết rồi.

Cầm trong tay bản Kinh thi, thuận tay mở ra một tờ, ta khẽ liếc mắt nhìn
qua một lát. Miệng tuy rằng luôn nói: “ Lòng yên tĩnh tự nhiên là mát!” nhưng
mà nghe tiếng kêu to của cây ngô đồng bên ngoài, tâm của ta vẫn giống như là
một chậu lửa vậy, càng thêm lo lắng. Sách Ngạch Đồ rơi đài làm cho rất nhiều
người tinh thần sa sút, đồng thời cũng làm cho rất nhiều người bắt đầu rục rịch
vọng động.

Nha hoàn đem nước ở trên bày đổ đi, thay khối băng mới. Ta lấy tay đưa qua
lấy mấy khối, ném vào trong cái đĩa đựng nho. Liễu nhi một bên vừa quạt, vừa
nói: “ phúc tấn, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”


“ Trời nóng như vậy, làm sao có thể ngủ được!” Ta oán giận. Nhìn xem trên
người vẫn như trước tầng tầng quần áo, ta liền khóc không ra nước mắt. Ai nói
cổ đại thì sẽ không nóng? Mặc trên người nhiều lớp quần áo như vậy, ở trong
phòng có điều hòa thì cũng sẽ không thể nào mát mẻ được!!!

“ Minh Ngọc đâu?” Nói đến cũng lạ, từ năm trước sau khi gặp qua Minh Ngọc,
có lẽ là do thuở nhỏ đã mất mẹ, nên nha đầu kia đối với ta càng ngày càng không
muốn rời xa, ba hay năm ngày là sẽ đến phủ Bối Lặc ở. Mà Dận Tự, lúc bắt đầu
thì nhíu mày không thích ứng, nhưng sau đó bất luận Minh Ngọc có làm cái gì thì
cũng đều có thể làm như không thấy.

“ Hồi Phúc Tấn, Nhị cách cách vẫn còn ngủ ở bên hiên lý ạ!” Tiểu nha đầu
cung kính trả lời.

Ta thật sự bội phục nha đầu kia, trời nóng đến như vậy, còn có thể nằm ngủ
được nha! Ta hâm mộ thở dài, thật là, sinh trưởng ở nơi đây thì rất dễ thích
ứng với hoàn cảnh nha!!!

Đột nhiên, bên ngoài trừ bỏ tiếng ve kêu, còn có thêm một chút tiếng người.

Ta nhìn thoáng qua bọn nha hoàn, lập tức có người bước đi ra ngoài. Một lát
sau, một tiểu nha đầu trở về, biểu tình trên mặt thật là kỳ quái, cúi đầu trả
lời: “ Hồi phúc tấn, là.. là nhị Cách cách cùng… cùng thập tứ gia đang đánh
nhau!”

Trời ạ! Ta xoa trán thở dài, cái này rốt cục muốn nháo đến như thế nào a!!!

Vội vàng mang theo nha đầu đi thẳng tới hiện trường, nhìn đến cảnh đó ta
thực nhịn không được thở rút một hơi. Chỉ thấy muội muội dũng mãnh của ta tóc
tai rối bù, một bộ dáng ngủ trưa vẫn chưa tỉnh táo lại. Vốn là một tiểu mỹ nhân
ngây thơ, hiện tại là hình ảnh lại là một cô gái một tay cầm roi quất ngựa, một
tay cầm cổ áo của Dận Trinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẽ vênh váo tự
đắc kiêu ngạo. Ống tay áo của Dận Trinh thì có một vết roi, mơ hồ lộ ra vết
máu. Ta bận cẩn thận đánh giá Minh Ngọc, thấy trên người nàng không có gì khác
thường, lúc này mới yên lòng, xem ra Thập tứ gia cũng là một hảo hán, chưa có
động thủ với nàng.

Ta thấy Minh Ngọc vừa muốn giơ roi, ta chạy nhanh tới giữ lại: “ Dừng tay!”
Vừa nói, ta vừa giật lấy roi của nàng, kéo tay nàng khỏi cổ áo của Thập Tứ,
giọng căm hận nói: “ Ngươi lại gây họa cái gì, ngu ngốc!”


Nhìn Thập tứ sửa sang lại quần áo, ta bước lên phía trước trấn an nói: “
Thập Tứ đệ bị sợ hãi, tiểu nghiệp chướng nhà ta không biết lễ nghĩa cấp bậc,
xin Thập tứ đệ bao dung cho nó!”

Dận Trinh vội vàng thi lễ: “ Bát tẩu đa lễ, Dận Trinh không dám!” Vẻ mặt
của hắn có chút không được tự nhiên.

Minh Ngọc tiến lên bên cạnh ta, lôi kéo tay ta và khiêu khích nhìn Thập tứ
nói: “ Tỷ tỷ, hắn nói thị phi sau lưng người ta, không phải là người tốt! Người
tại sao lại phải khách khí với hắn như vậy!”

Dận Trinh trên khuôn mặt hiện lên thần sắc xấu hổ, đang muốn nói chuyện thì
lúc này ở ngoài bước đến vài người. Thập gia mở đường, phía sau vội vàng đi tới
là Bát Gia, Tứ gia, Cửu gia và Thập tam gia.

Ta vội vàng chỉnh đốn trang phục hành lễ: “ Minh Tuệ xin chào các vị gia,
gia cát tường!” Tứ gia khẽ lên tiếng “ Đệ muội không cần phải đa lễ!” Bát Gia
cau mày nhìn Minh Ngọc không nói lời nào, còn các vị khác cũng đáp lại lễ của
ta.

Nhìn bộ dáng khó chịu không phục của Minh Ngọc, ta kéo nàng một phát, nàng
lúc này mới biết thỉnh an, mơ hồ lên tiếng “ Cát tường!”

Bát Gia nhìn xem Thập tứ gia chật vật, lại nhìn xem Minh Ngọc kiêu ngạo,
vừa định mở miệng nói thì thấy Minh Ngọc lao thẳng về phía lão Cửu, lôi kéo tay
áo hắn, đôi mắt đỏ lên, lạch cạch lạch cạch bắt đầu chảy nước mắt, ủy khuất
nói: “ Biểu ca…”


Dận Đường khóe miệng rút lại, khuôn mặt là một bộ dáng không thể làm gì
được, hắn kéo kéo tay áo nhưng mà nàng lại không chịu buông, hắn thấp giọng
nói: “ LÀm sao vậy hả? Huyên náo loạn xạ. Lại đại phát tính tình đại tiểu thư
rồi?”

“ Biểu ca!” Minh Ngọc không thuận theo kêu to: “ Là bọn hắn, bọn họ nói
hươu nói vượn khi dễ người khác!” nàng lấy tay chỉ vào lão Thập và lão Thập Tứ.
Bị chỉ vào, hai người không tự giác cũng lùi lại một chút.

“ bọn họ nói cái gì?” Dận Tự một bên xem xét vết thương của Thập Tứ, một
bên hỏi: “ Có thể nào để cho ngươi ở phủ của ta đả thương Hoàng tử?” Trong
thanh âm của hắn có một chút băng lãnh, trời đang mùa hè nhưng khiến cho người
ta có chút lạnh lẽo.

“ Còn không mau nhận lỗi với Thập Tứ đệ!” Dận Đường vỗ nhẹ bả vai Minh
Ngọc, tiến lên làm người hòa giải.

“ Ta không làm!” Vốn nghe xong lời nói của Dận Tự có chút co rúm lại, lúc
này Minh Ngọc lập tức đứng thẳng tắp lên: “ phải là bọn họ phải nhận lỗi với
ta, nhận lỗi với tỷ tỷ của ta!”

Ta sửng sốt, nơi này có chuyện gì của ta nha???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận