Edit: Vân
Nhi
Đến hoa
viên, ta chỉ thấy ở dưới tàng cây quế to cao, có một đám người vây quanh, còn
có từng đợt tiếng khóc truyền tới. Ta liền cảm thấy chân mềm nhũn, Liễu Nhi ở
bên cạnh đỡ lấy ta, hoảng hốt nói: “ Phúc Tấn!”
Bọn nha
hoàn thái giám bận rộn hành lễ không ngừng, ta khoát tay, chậm rãi đi tới đó,
chỉ thấy Nhược Hi đầu đầy máu nằm trên mặt đất, Nhược Lan nửa quỳ nửa ngồi ở
bên người nàng, lấy khăn che vết thương ở trên đầu nàng, vẻ mặt hoảng loạn. Mà
Minh Ngọc ngồi ở bên kia, lại không dám động đậy gì cả, nước mắt rơi xuống như
mưa.
Ta gọi Liên
Phúc, phân phó hắn mang cái sập lại đây, dù sao cũng phải đưa nàng vào trong
phòng đã. Sau đó, ta lại gọi tiểu thái giám đi thỉnh đại phu, cố ý dặn dò không
cần đi Thái y viện, đừng để cho dư luận xôn xao, nên đi tới Hồi Xuân đường thỉnh
Trương đại phu tới đây.
Dàn xếp tốt
xong, ta bảo Xảo Yến đỡ Nhược Lan lên, ta cũng nắm lấy tay Minh Ngọc, lau nước
mắt cho nàng. Minh Ngọc nép mình trong lòng ta, nghẹn ngào nói: “ Tỷ tỷ, Nhược
Hi không có việc gì chứ?”
Ta nhìn đầu
của Nhược Hi không ngừng chảy máu, trong lòng cũng kinh sợ run lên, vết thương
này xem ra không nhẹ, nếu là… vậy Dận Tự… ta đây…
Trong lòng
giống như có nước đá và nước nóng lẫn vào nhau, ta cố gắng trấn định, cười nói:
“ Nhược Hi cát nhân thiên tướng, tự nhiên sẽ không có chuyện gì, muội không cần
phải gấp gáp như vậy!” sau đó, ta lại nói với Nhược Lan: “ Ngươi cũng đừng
khóc, Nhược Hi còn dựa vào ngươi trông nom đó!”
Nhược Lan
xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đa tạ phúc tấn.”
Đúng lúc
đó, vài tiểu thái giám đi nâng sập gụ lại, cẩn thận đặt Nhược Hi lên, đi về
phía tiểu viện của Nhược Lan. Vào phòng, ta ngồi ở trước bàn, tinh thần có chút
hoảng hốt. Nằm ở trên kháng, Nhược Hi sắc mặt tái nhợt, Nhược Lan thì kéo tay
nàng, sắc mặt bi thương, mà Minh Ngọc cũng ngồi ở một bên, vẻ mặt thân thiết
rưng rưng nhìn Nhược Hi.
Đột nhiên
ta cảm thấy suy yếu.
Thế giới
này, là của người khác, không phải của ta. Từ lúc ta tới đây, ta đã liền nói với
chính mình, ta đã biết mọi việc diễn ra rồi, không cần tham dự vào vở diễn này,
chỉ cần đứng một bên quan sát là được rồi. nhưng hôm nay ta mới hiểu được, cho
dù là đứng xem, cũng sẽ không tự chủ được thâm nhập vào trong cuộc sống nơi
đây. Huống chi, ta vỗ vỗ ngực, ta là một con người bằng xương bằng thịt, bọn họ
cũng vậy. Vở diễn này nếu còn tiếp tục diễn thiên trường địa cửu, thì làm sao
có thể phân biệt được ai là diễn viên hóa trang trên sân khấu, ai là người ở dưới
đài say mê xem?
“Phúc tấn,
Trương đại phu đến.” Liễu Nhi thấp giọng nói với ta “ Trương đại phu ở Hồi Xuân
Đường đã tới!” Lúc này ta mới thanh tỉnh lại, kêu Minh Ngọc và Nhược Lan theo
ta đi ra sau bức bình phong, sau đó phân phó Liễu Nhi gọi đại phu vào.
Hơn nửa
ngày, ta mới nghe được thanh âm run rẩy của đại phu: “ Vị cô nương này thương
thế mặc dù nghiêm trọng, nhưng nếu chống đỡ được qua đêm nay thì nhất định sẽ
không sao!” Nhược Lan ngồi bên cạnh ta sắc mặt trắng bệch, muốn đứng lên, ta ho
nhẹ một tiếng, nàng mới quay đầu nhìn xem ta, lại suy sụp ngồi xuống bất động.
Chợt Liễu
Nhi hỏi: “ Trương đại phu, tối nay cần phải chú ý gì không?”
Đầu tiên ta
nghe tiếng thanh âm trải giấy, sau đó Trương Đại phu nói: “ Ta trước kê đơn thuốc,
sau đó phải phiền quý phủ phái người theo ta đi lấy thuốc, thuốc mang về phải sắc
cho cô nương này uống ngay, đêm nay nhất định là sẽ phát sốt, nếu sáng mai nhiệt
độ có thể hạ xuống, nhất định là sẽ bình an!” Lời nói mang ý ngầm là, nếu như
nhiệt độ cao không hạ, thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Nghe được động
tĩnh Liễu nhi tiễn Trương đại phu đi, lúc này Nhược Lan mới lảo đảo đi ra khỏi
bức bình phong, ta cùng Minh Ngọc cũng theo bước chân của nàng đi ra xem Nhược
Hi. Thấy trên đầu Nhược Hi quấn một lớp băng trắng thật dày, sắc mặt tái nhợt,
lông mi thật dày không hề động đậy, hô hấp mỏng manh, gần như không thể nghe thấy.
Ta thấy tạm
thời không có việc gì, liền kéo Minh Ngọc trở về trong phòng mình, nhưng bất
quá thấy bộ dạng thất thần của Nhược Lan, ta liền để Liễu Nhi lại chăm sóc họ.
Minh Ngọc
ngồi ở phía trước cửa sổ, trầm mặc vuốt ve cái chặn giấy ở trên bàn, biểu tình
cực kỳ nghiêm trọng, không nói được một lời. Ta ngồi ở trên tháp, thấy bộ dạng
của nàng há miệng muốn nói gì nhưng lại nhịn xuống. Ta thuận tay lấy cái phất
trần ở trên bàn, chậm rãi vuốt ve sợi tơ, nỗi lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
“ Tỷ tỷ, nếu
như Nhược Hi thực sự gặp bất trắc gì, thì nên làm sao bây giờ?” Sau một lúc
lâu, Minh Ngọc bắt đầu lên tiếng.
Ta nhìn thấy
trên mặt nàng là sầu lo không hề giả dối, không khỏi thầm than, hai người này
cũng thật là quái. Ta cùng với Nhược Lan là quan hệ gì, thế nhưng lại không hề ảnh
hưởng tới hai nàng, căn bản là hai người không hề có một khúc mắt nào, cư xử với
nhau thật chân tình. Ta lại suy nghĩ, nếu như Nhược Hi quả thực hương tiêu ngọc
vẫn, thì Trương Hiểu sẽ ra sao, còn Minh Ngọc nửa sẽ thế nào?
“ Muội yên
tâm đi, không có gì đâu!” Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một câu như vậy trả
lời nàng.
Minh Ngọc cắn
cắn môi, đột nhiên hỏi một câu: “ Tỷ tỷ, tỷ không thích Nhược Hi sao?”
Tay ta đột
nhiên căng thẳng, ta ném phất trần trong tay đi, thản nhiên nói: “ Muội làm sao
biết ta không thích nàng? Hơn nửa, ta có thích nàng hay không thì có gì quan trọng?
nàng không phải là muội muội ta, ta cũng không có nghĩ muốn làm bằng hữu với
nàng!”
Minh Ngọc
đi tới giữ chặt tay ta: “ Tỷ tỷ, tỷ giận sao? Lúc nào tỷ giận đều luôn như vậy,
không có biểu tình gì, nói chuyện thì cứ luôn luôn hỏi lại!”
Ta ném lấy
sợi tơ trong tay xuống, đứng dậy nói: “ Trời không còn sớm. Phương Nhi, dọn cơm
chiều lên đi!”
Phương Nhi
lên tiếng, sau đó đi ra phân phó mang cơm. Ta vỗ vỗ mu bàn tay của Minh Ngọc,
khẽ cười nói: “ tốt lắm, muội cũng đừng có bắt chước người ta, trời còn chưa có
sụp xuống đã đem mình tự hù chết rồi. là tốt hay xấu, qua đêm nay mới có thể biết
được, muội có lo lắng cũng không làm được gì!”
Ăn cơm chiều
xong, Liễu Nhi đi qua nói quả nhiên là Nhược Hi đã bắt đầu sốt cao, nóng như hỏa
lò vậy. Minh Ngọc liền lo lắng, nhất định phải đi qua đó xem thử nên ta cũng
tùy ý nàng.
Cho mọi người
hầu hạ đi ra ngoài, ta một mình ở trong phòng, nhìn sách, lại đi viết chữ,
nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất nôn nóng.
Mở ra ngăn
kéo xem lại mấy phong thư của Dận Tự, người ta nói Bát gia chữ viết không tốt,
nhưng ta lại rất thích loại chữ viết đơn giản không tạo hình này, vừa không quá
mạnh mẽ cũng không kéo quá dài.
Ta nắm
phong thư trong tay, nhìn chữ viết quen thuộc trên, ta lại thở ra thật dài. Gần
hai năm, ta rốt cục cũng thấy được chuyện của các người đã bắt đầu! Dận Tự, đây
là kiếp số của ngươi, hay còn là của ta?