Edit: Vân
Nhi
” Mới vừa rồi
không phải gia nói thiếp còn nhỏ sao?’ nếu hắn có thể không hề che giấu nói ra
như vậy, ta đơn giản cũng không thẹn thùng, quay đầu lại nhìn hắn, nhếch mi lên
trào phúng nói: “ Huống hồ, không cần biết Bát gia cùng ai sinh con, đều không
phải là cháu của Thập tam gia sao?”
Hắn không dự
đoán được ta lại sảng khoái như vậy, Dận Tự giống như hoảng sợ, đôi mắt đen như
mực chăm chú nhìn ta, nhìn lại có thêm vài phần trẻ con. Cửa xe mỏng manh xuyên
thấu một chút ánh nắng nhạt còn sót lại, ánh sáng này cùng với ánh mắt của hắn,
trong đầu ta liền hiện ra một câu nói “Phù quang dược kim, tĩnh ảnh trầm bích!”
Ta ngây ngốc sửng sốt trong giây lát, liền cảm thấy không ổn, không được tự
nhiên quay đầu đi. Dận Tự cũng che miệng ho một tiếng, giống như muốn nói cái
gì nhưng cuối cùng vẫn cứ yên lặng. Sau đó, hai chúng ta không ai nói lời nào nữa.
Xe rời khỏi
phủ Tứ bối lặc không bao lâu thì liền vào cửa chính phủ Bát bối lặc, lúc này
tâm ta mới từ từ bình ổn trở lại. Đến cửa nhỏ, ta đang muốn xuống xe sang kiệu
thì trong nháy mắt lúc ta muốn bước xuống xe, Dận Tự kéo mạnh tay ta, đem ta ôm
chặt trong lòng hắn, ở bên tai ta thấp giọng nói: “ trước đây thì không tính!
Hiện nay ta sẽ không bao giờ để cho vợ nhỏ lại sinh con trai trưởng trước đâu!
Nàng cứ yên tâm!” Nói xong hắn khẽ cười cười, buông tay ta ra.
Cho tới khi
kiệu hạ xuống, ta vẫn cảm thấy mặt của mình nóng như lò lửa, ta không khỏi cắn
răng thầm mắng Dận Tự. Nhưng thực sự trong lòng ta lại có một cỗ cảm xúc không
nói nên lời, có chút ngọt có chút chua xót, cả tâm đều được lấp tràn đầy.
Ta mang tâm
tình không yên vào phòng, Liễu Nhi giúp ta cởi áo thay đồ, thấy tinh thần ta có
chút hoảng hốt, liền cười nói: “ Phúc tấn vừa ra khỏi cửa có một ngày đã mệt mỏi
rồi sao?”
Ta lắc đầu,
lấy chiếc vòng ra khỏi cổ tay, hỏi: “ Phương nhi, hôm nay trong nhà có chuyện
gì không?”
Phương Nhi
đứng một bên nhận đồ trang sức ta mới tháo ra, bỏ vào trong hộp. Nghe thấy ta hỏi,
liền vội vàng trả lời: “ Liễu Nhi tỷ theo phúc tấn ra ngoài, nô tỳ ở nhà nhàn rỗi
hơn nữa ngày. Nhưng mà sau bữa trưa, thì nhị tiểu thư bên Trắc Phúc tấn có tới
đây, không biết muốn tìm phúc tấn có chuyện gì!?”
Nghe xong lời
này, tay ta không biết tại sao lại rung lên, vòng tay phỉ thúy vừa tháo ra rớt
xuống trên mặt đất, bể thành hai đoạn. Liễu Nhi “ ai nha” một tiếng, vội vàng
cúi người xuống lượm lên, tiếc nuối thở dài. Phương Nhi cũng kinh sợ, kích động
quỳ rạp xuống đất: “ Là nô tỳ ngôn ngữ không cẩn thận làm kinh động phúc tấn,
nô tỳ đáng chết!”
Tiếp nhận
vòng tay trong tay của Liễu Nhi, chiếc vòng phỉ thúy xanh trong tuyệt đẹp hoàn
hảo giờ đã vỡ thành hai nửa, giống như hai mảnh trăng nằm trong lòng bàn tay
ta. Lòng ta giống như đang nổi sóng, hình ảnh này giống như đã từng quen biết lại
ở trong đầu ta quay cuồng không dứt như một cơn ác mộng, thì ra tất cả chung
quy đều là mệnh!!!
Ta cũng thở
dài, định thần lại, cười nói: “ Bất quá là do ta trượt tay thôi, xem hai người
các ngươi kìa, sợ hãi tới như vậy? Liễu Nhi, mau đỡ Phương Nhi dậy đi, nền nhà
cứng lạnh như vậy quỳ rất thoải mái sao?” Thấy hai nàng đều khôi phục lại sắc mặt
bình thường, ta đang muốn trêu đùa thêm một hai câu, thì chợt nghe thấy tiểu
nha đầu Thúy Thanh ở ngoài lên tiếng: “Phúc tấn, Mã Nhĩ Thái nhị tiểu thư đã tới
đây!”
Ta lại thở
dài, ta hướng về phía Liễu Nhi gật gật đầu, nàng đỡ ta ngồi xuống, liền xoay
người đi ra cửa. không bao lâu sau, thì đã thấy Liễu Nhi dẫn Nhược Hi đi tới.
Nghĩ lại, ta đã khá lâu không gặp qua nàng, bây giờ nhìn nàng thấy đã trưởng
thành hơn không ít, có lẽ bởi vì tâm tư thay đổi nên nhìn nàng như lớn hơn hai
ba tuổi vậy. Nhược Hi không phải là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương gì, luận tướng
mạo chỉ sợ so với Nhược Lan kém hơn nhiều. Chẳng qua là hiện nay khí chất bất đồng,
mặt mày thanh tú, khuôn mặt ôn nhu, đôi mắt trong suốt, vừa có vẻ một cô gái
ngây thơ lại có sự trầm tĩnh của cô gái trưởng thành, giơ tay nhấc chân còn có
chút tiêu sái, quả nhiên là không giống với cô gái quý tộc Mãn châu mười ba tuổi
chân chính kia chút nào!!!
Nàng đi tới
giữa phòng, giống như là có chút do dự, có chút không tự nhiên hành lễ với ta.
Ta thấy nàng hành động như vậy, liền cười nói miễn lễ, lại phân phó nha hoàn
chuyển ghế tựa tới cho nàng ngồi xuống, lúc này mới hỏi: “ Nhược Hi cô nương tới
đây mấy lần rồi, vậy có việc gì?”
Nàng không
nghĩ ta sẽ nói vậy, nàng sửng sốt một chút rồi mới nói: “ Ách… Hồi phúc tấn,
Nhược Hi là có việc xin nhờ Phúc tấn hỗ trợ!”
Ta hơi nhíu
nhíu mày, lời này nói ra thật có chút không thẳng thắn, ta có thể giúp được
nàng cái gì? Nàng lại có chuyện gì phải cần cầu tới ta? Trầm ngâm một lát ta mới
trả lời: “ Nhược Hi cô nương có việc gì thì cứ nói đi, ta có thể giúp được thì
tuyệt đối ta sẽ không trốn tránh!” lời này là có hai ý, nếu như ta không thể hỗ
trợ được thì tự nhiên ta cũng không quản.
Nhược Hi tạm
dừng một chút, giống như là đang trau chuốt từ ngữ để nói, sau đó mới đứng lên,
thủ lễ với ta và nói: “ Có thể thỉnh phúc tấn giúp đỡ cho Nhược Hi khỏi phải
tuyển tú không?”
Lời này ta
thật không ngờ, xem ra cô nương mới tới này thật là có phong phạm của nữ tử hiện
đại dám làm dám chịu. ta vô lực vỗ vỗ cái trán, nhìn Nhược Hi đang đứng thẳng lẳng
lặng chăm chú nhìn ta, cười khổ nói: “ Cô nương thật đúng là sảng khoái, không
biết chuyện này tỷ tỷ cô có biết không?”
“ Phúc tấn,
chuyện này không có quan hệ gì tới tỷ tỷ cả, phúc tấn trăm ngàn lần đừng giận
chó đánh mèo lây sang tỷ ấy!” Nhược Hi có chút vội vàng biện bạch, mặt mày hiện
lên sự lo sợ nghi hoặc.
Con mắt nào
của cô nhìn thấy ta tức giận, còn giận chó đánh mèo! Ta âm thầm oán giận, trên
mặt ta vẫn như cũ không có biểu tình gì nói: “ Cô nương thật sự là lo lắng quá
nhiều, ta chỉ là tiện hỏi một câu, cô không cần khẩn trương như vậy. Tỷ tỷ cô
là ngăn cô đi tìm ta phải không? Nhưng bất quá cô không nghe theo lời cô ấy, có
phải hay không?”
Chỉ thấy
khuôn mặt Nhược Hi đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: “ Tỷ tỷ là sợ đem thêm phiền
toái tới cho Phúc tấn, nhưng việc này có liên quan tới hạnh phúc cả đời của Nhược
Hi nên Nhược Hi không có cách nào phải tới cầu xin phúc tấn!”
“ Tỷ tỷ cô
đối với cô có tốt không?” ta không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ nhàn nhạt hỏi
một câu.
“ Tốt!”
nàng lại sửng sốt, thực tự nhiên trả lời.
“ Nếu là
chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của cô, Tỷ tỷ cô sẽ tự mình tới cầu xin
ta. Hiện nay nàng không tới, lại ngăn cản không cho cô tới, không phải là chuyện
này không quan trọng, mà căn bản là ta bất lực!” Ta tận lực làm cho ngôn ngữ của
mình có vẻ bình thản, nhưng trong lòng ta cũng từng đợt đau đớn, nghĩ tới lời
nói của Dận Nga hôm qua, ta không khỏi cảm thấy không có kiên nhẫn, muốn làm
cho rõ.
Nàng còn muốn
nói thêm cái gì, nhưng thấy vẻ thản nhiên của ta, lời nói của nàng cũng dừng lại
ở trong miệng, nàng lên tiếng nói cáo lui rồi có chút cô đơn tiêu sái đi ra
ngoài.
Ta hơi hơi
nhắm mắt lại, qua đôi mắt nhắm hờ ta thấy vài tia sáng nhợt nhạt, thì ra là
Phương Nhi đã đốt nến lên, ta đang mơ mộng thì chợt nghe thấy Phương Nhi hoảng
sợ la lên: “ Trời, tay của Phúc tấn đổ máu!”
Một lời khiến
cho ta bừng tỉnh, lúc này ta mới giật mình cảm thấy lòng bàn tay có chút đau,
còn có chút cảm giác ẩm ướt, ta nâng tay lên thì thấy hai đoạn vòng tay ta còn
cầm trong tay, lúc nãy mơ màng lơ đãng dùng sức, lòng bàn tay ta bị cắt một đường
rất sâu, vết máu chảy qua kẽ hở ngón tay nhỏ xuống đất.
Liễu Nhi lập
tức bước lên nhìn xem, lại gọi người chuẩn bị thuốc và khăn băng bó, ta hoảng hốt
nhìn đoạn vòng tay đã bị nhuộm thành màu đỏ, trong đầu ta có vô số những cảnh
tượng thay phiên nhau hiện lên, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Dận Tự nhìn bóng
hình Minh Tuệ treo trong biển lửa mà khóc la bất lực, ta không khỏi mím môi cố
gắng bình ổn lại tâm tư.
Ta từng
thích nhất một bài hát, trong đó có ca từ nói: “ Có chút hận, nghiền xương
thành tro không hối hận… có chút ái, trốn không thoát khỏi lưới trời tuy thưa…”
Ta trằn trọc
suy nghĩ, lo được lo mất, thì ra là bởi vì ta đã yêu Dận Tự. thì ra là ta đã
yêu, mắt ta đột nhiên cảm thấy đau nhức, từng giọt lệ chợt rơi xuống…
Dận Tự, Dận
Tự, Dận Tự… Tên này không chỉ là một nét bút trong sách sử, hắn còn là chồng của
ta, là nút thắt của ta, là giấc mộng của ta, có lẽ có một ngày.. hắn còn có thể
là phụ thân của con ta.
Thôi, nếu vận
mệnh cuộc đời là như vậy, cuộc đua tranh sẽ không thể tránh khỏi, vì tâm của ta
đã sớm rơi vào trong tay giặc rồi!!!