Ta Là Một Ảnh vệ

Người Tấn Vương chỉ chính là Lâm ưu, vì thế chuỗi ngày thoải mái ăn cơm trắng, ngồi xổm ở địa lao của người nào đó cuối cùng cũng chấm dứt

Hắn chậm rãi bước ra từ sau tấm cửa sắt chật hẹp, dùng tay che đi ánh nắng mặt trời chiếu vào, hít một hơi thật sâu, còn nở một nụ cười nhẹ, quay đầu đi thay tù phục, trên mặt là một lớp mặt nạ da người dán lên, che đi những vết sẹo ngang dọc trên đó, vỗ vỗ đến không còn một hạt bụi nào còn vương, trở nên nhân mô cẩu dạng mang theo vài ám ảnh ra ngoài.

Tuy Tấn Vương nói là có việc cần giao cho Lâm Ưu, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, ám ảnh đi theo Lâm Ưu vừa là phụ tá, nhưng cũng là để giám thị hắn.

Nhưng Lâm Ưu cũng không có hành động kỳ quá nào, trái lại trạng thái tinh thần rất tốt đẹp rất tập trung vào công việc, hiệu suất làm việc cao, vài ngày sau, Du Tử Di đã có mặt để đón đường. Du Tử Di dường như là không hề do dự, đồng ý lén đem sổ sách từ chỗ Ngụy Vương ra, gia nhập dưới trướng Tấn Vương.

Làm tiền bối, ta bỗng nhiên cảm thấy nặng tựa nhìn cân. So với Lâm Ưu thì ta đúng là kẻ ăn không ngồi rồi, điển hình của việc ăn no ngồi đợi chết, vô cùng có lỗi với sự giáo dục của Tấn Vương và toàn thể đồng bào, cứ thế này thì biết lúc nào mới được thăng quan tiến chức, được làm tổng giám đốc, nhậm chức CEO,  làm cao phú soái cưới vợ, leo lên được đỉnh cao của cuộc đời đây?

Không sai, ông đây là đang ghen đấy.

Nhìn Tấn Vương đối với hắn vô cùng coi trọng, ta cảm thấy bản thân mình bị vứt vào một góc tường rồi a lật cái bàn!

Quân Mạc Thanh cách vách nhàn rỗi không có việc gì nên đến đây trò chuyện, chả mấy khi có tâm mà an ủi ta:”Không sao cả, ngươi vẫn đẹp hơn hắn nhiều.”

Ta cảm động nhìn về phía hắn.

Quân Mặc Thanh nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Nhưng mà nói sao thì hắn cũng có tài dịch dung, muốn đẹp cỡ nào sẽ được thế đó.”

Ta: …

Ta thật sự là không có được chút vượt trội nào ư!?

Ta khó chịu lắm a, ta cảm giác tâm hồn bé nhỏ đang bị tổn thương. Nhẫn nhịn không có đem Quân Mặc Thanh ra tẩn một trận, sau đó liền tranh thủ cơ hội cùng Lâm Ưu đi đón đầu Du Tử Di.

Ánh mắt Tấn vương thâm thúy liếc nhìn ta, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của ta.

Lúc ta cùng Lâm Ưu chờ Du Tử Di trong một gian hảo hạng ở tầng hai của một tòa tửu lâu trước cửa Ngụy Vương phủ, Lâm Ưu im lặng nhìn ta, rồi lại nhìn thêm phát nữa, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi:  “Ngươi… biết điện hạ sẽ ghen không?”

Ngược lại thì có…

Ta ngẩn người, trầm ngâm một lúc, thận trọng nói với hắn: “Ý gì?”

“Điện hạ đưa Lương Hàm vào Vương phủ, nói là ta đã có tân hoan, Mộc Phàm không nhất thiết phải giữ lại thay ta …” Lâm Ưu thở dài rất lớn, dựa về phía sau một chút, cười khổ mà nói: “Aiz, ngươi vốn đang tốt lành như thế, vì sao nhất định phải vô duyên vô cớ chủ động yêu cầu đi theo ta? Chẳng lẽ là thích ta sao?”

Ta: …

“Cũng đã có điện hạ rồi, không nên hồng hạnh xuất tường (ngoại tình).”

Ta: …

Ai có thể nói cho ta biết, lúc này nên thổ tào như thế nào mới phải đây.

“Xuất hiện rồi.” Ánh mắt Lâm Ưu đột nhiên sắc bén, nghiêng đầu từ trên cao nhìn về phía cửa Ngụy vương phủ.

Ta theo ánh nhìn của hắn, liền thấy Du Tử Di thần sắc hoảng sợ đi ra từ nơi nào đó, nhìn trái nhìn phải, liền vội vội vàng mà đi về phía Nam.

Lâm Ưu nhíu mày, nghi hoặc nói: “Không đúng, nơi chúng ta hẹn trước không phải theo hướng đó.”

Trong lòng ta giật mình, mở miệng nói: “Hướng kia là Thúy Hương Lâu, Tần Phong ở nơi đó.”

Tần Phong là phu nhân của Hoa Vi Nhiên, Phần Châu gặp chuyện, nàng thân là gia quyến của tội thần, nên cũng bị sung vào tiện tịch. Nhưng bởi nàng hơi có chút thủ đoạn, nương nhờ được chút ít vào quan hệ quần hạ chi thần (*) từ trước, thật sự đến Ninh An, chỉ vì được gần Du Tử Di một chút, cũng thật sự là si tâm không thay đổi.

(*) quần hạ chi thần : chỉ việc nam giới tôn sùng nữ giới đến mức quỳ gối dưới gấu váy người ta, sau này cũng để chỉ sự mến mộ (có phần thái quá) của nam giới với nữ giới.

Nụ cười của Lâm Ưu thu lại, đuôi lông mày nhỏ nhướn lên, từ chối cho ý kiến nói: “Du Tử Di ngày thường để tránh bị nghi ngờ, chưa bao giờ đi gặp Tần Phong, sao hôm nay lại nghĩ đến việc tới Thúy Hương Lâu?”

Chúng ta còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy trong phủ Ngụy vương bỗng nhiên rối loạn, trong viện nhốn nháo truyền đến tiếng kinh hô cùng tiếng la khóc, Lâm Ưu cùng ta liếc nhau, lập tức thanh toán tiền đứng dậy, đuổi theo hướng Du Tử Di rời đi.

Y sợ là mình bị phát hiện, nên mới hoang mang rối loạn tính đến việc chạy thoát thân. Y trốn đi cũng không hề gì, quan trọng là sổ sách trên người y, nhất định phải lấy được.

Hết chương 72.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui