Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Hoàng hôn mùa xuân tươi đẹp, trong phòng khách của một căn biệt thự ghép đôi, người chủ căn biệt thự này giống như chú mèo, tiến lại gần, chậm rãi áp sát cậu nhóc đang ngồi trên sofa đọc sách.

“Tiếu Nhan, ngày mai anh được nghỉ, cùng anh đi dạo phố được chứ?”

Kỷ Tiếu Nhan trừng to mắt, nhìn Đỗ Linh Vũ một tay đặt trên sofa, đang mỉm cười điềm đạm với mình.

Kỷ Tiếu Nhan rất nhanh cúi đầu xuống, đung đưa, ngoan ngoãn nói: “Không được, mai em muốn ngủ nướng.”

“Hôm đấy không thể ngủ nướng a, anh thật vất vả mới được nghỉ, hai người chúng ta cùng đi dạo, không phải rất tốt sao?” Khuôn mặt tinh điêu tế khắc của Đỗ Linh Vũ tóa ra hào quang như thần tiên, tiếp tục đưa tình nhìn Kỷ Tiếu Nhan đang cuộn tròn trên sofa.

“Nhưng em….” Kỷ Tiếu Nhan tiếp tục nhỏ giọng cự tuyệt.

“Tiếu Nhan, đi cùng anh đi mà ” Đỗ Linh Vũ dựa sát vào, sau đó như làm nũng mà cọ cọ vào cổ Kỷ Tiếu Nhan, nhưng hai tay con hồ ly giảo hoạt này lại không an phận luồn vào trong quần áo Kỷ Tiếu Nhan, nhân cơ hội ăn đậu hủ.

“Nhưng….” Kỷ Tiếu Nhan bị hắn làm cho một trận ngứa ngáy, lúng túng không nghĩ ra dược gì.

“Lẽ nào em cũng không muốn đi cùng anh? Anh thực đáng thương, Tiếu Nhan một chút cũng quan tâm anh một chút cũng không thích anh!” Đỗ Linh Vũ giả bộ giận dỗi, quay đầu sang một bên, nhưng tay một chút cũng không buông ra.

Kỷ Tiếu Nhan thiện lương lại đơn thuần đương nhiện là vội vàng nói: “Không có không có! Anh đừng hiều lầm!”

“Hiểu lầm? Anh hiểm lầm cái gì? Lần trước tên đầu heo Sâm Bân muốn đi xem đua xe, em liền theo hắn đi, anh muốn em đi dạo phố với anh, em không đồng ý, nhẽ nào trong lòng em, tên đầu heo kia quan trọng hơn anh?” Khẩu khí Đỗ Linh Vũ lúc này dĩ nhiên là rất không tốt, đôi mắt xinh đẹp trừng Kỷ Tiếu Nhan sợ hãi rụt rè bên cạnh, nhưng vẻ đẹp của y lại làm cho cái trừng mắt này trở nên mê người vô cùng.

“Lần trước là bởi vì….” Trong lòng Kỷ Tiếu Nhan liên tục thở dài, con trai đều sẽ thích xem đua xe đi? Nên lúc Sâm Bân kêu cậu đi, cậu đương nhiên là vui vẻ đồng ý, nhưng Đỗ Linh Vũ cùng cậu đi dạo phố, tính chất của hai việc hoàn toàn khác nhau mà!

Song Kỷ Tiếu Nhan tuyệt đối sẽ không làm Đỗ Linh Vũ tức giận, nhưng lại thật sự không muốn trải qua cuộc dạo phố thống khổ đến cực điểm, chỉ biết vụng về vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo mặt Đỗ Linh Vũ lại.

“Chúng ta cái gì cũng không thiếu, không cần lúc nào cũng mua đồ, anh tiêu tiền nhiều như vậy, em thấy cũng rất đau lòng, vẫn là đừng đi nữa, anh muốn làm cái gì, em làm cùng anh!” Kỷ Tiếu Nhan thành thực nói.

“Thực sao?” Đỗ Linh Vũ nhướn lông mày, bộ dạng không tin.

Kỷ Tiếu Nhan ra vẻ đại trượng phu, vỗ vỗ ngực: “Đây là đương nhiên, chỉ cần không phải dùng tiền mua đồ, em đều đồng ý!”

Mắt hồ ly của Đỗ Linh Vũ chớp một cái, lộ ra dáng cười tà ác, kéo dài giọng nói: “Được a ”

Nghe thấy giọng nói điềm nị này, Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên cảm thấy gió lạnh từ sau lưng kéo tới, có dự cảm không tốt.

Chỉ thấy đôi môi đẹp đẽ của Đỗ Linh Vũ, kề sát bên tài Kỷ Tiếu Nhan, mang theo ý vị *** dục, cố ý khàn khàn cổ họng cúi đầu nói: “Vậy tối nay, em chủ động ngồi lên thế nào?”

Quả nhiên, sắc mặt Kỷ Tiếu Nhan sau khi nghe lời này đã biến thành bột nhão, không chút huyết sắc, liều mạng lắc đầu: “Không không không….”

“Cái gì? Không phải em vừa nói, chỉ cần không dùng tiền, cái gì cũng làm cùng anh sao?”

Kỷ Tiếu Nhan không lời hỏi trời xanh, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, gian nan nhìn Đỗ Linh Vũ: “Vậy vẫn là đi dạo phố đi….”

“Ha ha, anh biết Tiếu Nhan sẽ không không theo anh mà!” Âm mưu hồ ly đã đạt được, đắc ý dạt dào mỉm cười, thuận tiện hôn lên cánh môi mềm mại của Kỷ Tiếu Nhan……

=. =. =. =. =

Sáng hôm sau, Kỷ Tiếu Nhan ham ngủ bị Đỗ Linh Vũ gọi dậy, sau khi rửa mặt ăn sáng thay đồ, hai người nắm tay nhau ra khỏi cửa, ngồi trong chiếc xe thể thao xa hoa mới mua chưa được một tuần của Đỗ Linh Vũ, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy cũng không gay go như vậy. Đỗ Linh Vũ có một thói quen, lúc ở cùng Kỷ Tiếu Nhan, chưa bao giờ gọi lái xe hay bảo tiêu gì đó, điểm này không giống với Sâm Bân, nên lúc hai người đi cùng nhau, khẳng định là Đỗ Linh Vũ lái xe, Kỷ Tiếu Nhan ngồi bên cạnh hắn.

“Hôm nay đi dạo ở đâu vậy?” Kỷ Tiếu Nhan nghiêng đầu hỏi hắn, một mặt vươn tay nghịch đồ trang trí nhỏ Đỗ Linh Vũ treo trên xe.


“Hôm nay mang em đi một nơi rất thú vị, đảm bảo em sẽ thích.” Độ Linh Vũ lộ ra vẻ mặt tình thánh tiêu chuẩn, động tác ưu nhã nhấn chân ga, chiếc xe thể thao phóng như bay.

Rất nhanh liền đến khu phố xa hoa, Đỗ Linh Vũ lại ngoặt bảy rẽ tám chạy đến trước một cửa hàng nhìn qua có điểm quái dị, kéo tay Kỷ Tiếu Nhan đi vào.

Cửa hàng này vừa bước vào, bày trí khá cẩu thả bình thường, là bán loại quà tặng xa hoa, Kỷ Tiếu Nhan đang buồn bực, Đỗ Linh Vũ sao lại đến mua mấy thứ này, lẽ nào sắp đến sinh nhật ai sao?

Kỷ Tiếu Nhan đã đoán sai, sau khi Đỗ Linh Vũ lôi ra thẻ VIP, liền kéo cậu đi vào phòng trong của cửa hàng, Kỷ Tiếu Nhan phát hiện, bên trong cửa hàng cư nhiên phi thường lớn, gần như gấp đôi bên ngoài, toàn là cái kệ tủ xếp sàn sạt, phía trên đặt đủ các loại gói hộp, không rõ bên trong là cái gì.

Rất nhanh, có nhân viên cửa hàng đến tiếp bọn họ, một cậu nhóc tóc tai chỉnh tể mỉm cười với bọn họ: “Hai vị muốn xem cái gì vậy?”

Cậu nhóc này nhìn qua không lớn hơn Kỷ Tiếu Nhan là bao, nhưng ánh mắt lại có dã tâm đảo từ người Đỗ Linh Vũ sang Kỷ Tiếu Nhan, nhìn qua lại hai lần, lộ ra vẻ hiểu rõ, lại khiến trong lòng Kỷ Tiếu Nhan sợ hãi.

Cái gì a…. Nhìn người khác kỳ lạ như vậy….

Đỗ Linh Vũ lại một chút cũng không để ý, ôn nhu như bình thường cười nói: “Mang sản phẩm mới của mấy người lại đây, để cậu ấy xem thích loại nào.”

“Tất cả đều mang ra xem sao?” Kỷ Tiếu Nhan thế nào lại cảm thấy ánh mắt của cậu nhóc kia giống như phát sáng, có chút sợ hãi trốn sau Đỗ Linh Vũ thân hình cao cao.

Biết cậu sợ người lạ, Đỗ Linh Vũ trấn an ôm vai cậu, nói với cậu nhóc nhân viên: “Không cần mấy thứ đồ loạn thất bát tao đó, giúp tăng bầu không khí là được rồi.”

“Đã hiểu rồi tiên sinh!” Cậu nhóc nhân viên nghịch ngợm gật đầu, xoay người chạy đến cái giá bên kia cầm đồ vật lại.

“Nè! Ở đây rốt cuộc là bán gì vậy?” Kỷ Tiếu Nhan giật nhẹ tay áo Đỗ Linh Vũ, “Sao cảm giác kỳ kỳ như vậy…”

“Kỳ kỳ gì?” Đỗ Linh Vũ cười nhìn cậu, cố lý tỏ vẻ hoàn toàn không có gì kỳ quái: “Lát nữa cậu ta mang đồ ra cho em chọn.”

Kỷ Tiếu Nhan không nói gì, nhìn người nhân viên kia tìm kiếm một hồi, ôm ra một đống hộp, đặt trên quầy hàng.

“Đây đều là sản phẩm mới nhất tốt nhất của chúng tôi, mởi hai vị tùy tiện chọn.” Cậu nhóc tươi cười khả cúc nói, sau đó hai mắt phát sáng nhìn Kỷ Tiếu Nhan.

Kỷ Tiếu Nhan bị y nhìn càng ngày càng sợ, tùy ý vươn tay mở một cái hộp, lấy ra một lọ chất lỏng phi thường tinh mỹ, giấy bọc bên ngoài có vẽ một quả cam, còn lại đều là chữ nước ngoài.

“Đây là cái gì?”

Kỷ Tiếu Nhan ngẩn ra nhìn mấy chữ nước ngoài phía trên, nhưng cậu một chút cũng không đọc được, nhìn nhìn quả cam kia, chẳng lẽ là một loại đồ uống?

“A! Đây là dầu bôi trơn bản thăng cấp chúng tôi vừa cho ra! Sau khi dùng sẽ có hiệu quả rất khác lúc thường nga, tuyệt đối tuyệt đối là không phải cảm giác dầu bôi trơn bình thường có thể mang đến, nó có thể khiến người dùng vô pháp tự kiềm chế, chìm đắm trong làn sóng khoái cảm…. Dù là người thanh thuần dùng xong cũng sẽ trở nên yêu mị không gì sánh được…. Hiệu quả của sản phẩm này cực kỳ tốt, tiên sinh anh thực có mắt nhìn a!” Cậu nhóc nhân viên đứng bên cạnh nhiệt tình giới thiệu, sau đó dùng ánh mắt sùng kính nhìn Kỷ Tiếu Nhan.

“A?”

“Bình anh đang cầm là vị cam, chúng tôi còn có bảy vị khác như vị dâu tây, vị dưa hấu, vị chanh!”

“A?”

“Xin anh yêu tâm, sản phẩm của bọn tôi đều là đứng thứ nhất trên thế giới, thời gian duy trì cũng có bảo chứng, nếu thời gian duy trì không được ba giờ, bọn tôi bảo đảm sẽ trả lại tiền!”

Lạnh…..

Thực lạnh….

Dầu bôi trơn bản thăng cấp….


Đây là thứ đồ quỷ quái gì a!

“Đỗ Linh Vũ! Anh!”

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Tiếu Nhan là trán nổi gân xanh, quay sang Đỗ Linh Vũ đang cười phi thường vô tội bên cạnh, trừng mắt, vô số dao gươm bay về hắn.

“Anh đang làm gì a!” Kỷ Tiếu Nhan quả thực không biết nói gì với người này mới tốt, giây tiếp theo giống như bị lửa đốt, vội vã đem lọ dầu bôi trơn bản thăng cấp kia đặt lên quầy hàng, còn nắm chặt tay lại, không biết hành động nhỏ này của cậu đã lọt vào trong mắt Đỗ Linh Vũ, như vậy thực phi thường đáng yêu thú vị, làm hắn càng muốn trêu đùa cậu.

“Ai Tiểu Nhan em giận gì vậy ” Đỗ Linh Vũ túm lấy Kỷ Tiếu Nhan nhấc chân liền xông ra ngoài, thấp giọng thf thầm với cậu: “Không thích có thể không mua, nhìn thứ cũng không có tội gì đi?”

“Ai muốn nhìn mấy thứ này!” Kỷ Tiếu Nhan nổi giận, quét mắt qua bao lớn bao nhỏ trên quầy hàng, liền nổi da gà một trận.

“Tiếu Nhan, là em nói muốn cùng anh đi dạo phố, nếu như em đổi ý, vậy đêm nay liền….” Đỗ Linh Vũ khoang tay, kéo dài giọng, Kỷ Tiếu Nhan sợ đến vội vã che miệng hắn lại, chỉ lo hắn lại nói ra cái gì đó.

Kết quả đối mặt với ánh mắt mỉm cười dịu dàng của người phục vụ bên cạnh, Kỷ Tiếu Nhan từ lòng bàn chân đến mắt đều đỏ bừng, hận không thể mau chui xuống đất.

“Được rồi, anh muốn xem gì thì xem nhanh đi!” Nghĩ đến điều kiện càng ác liệt, nhẫn nhẫn nhẫn, Kỷ Tiếu Nhan vỗ Đỗ Linh Vũ một cái, tức giận nói.

Thế nhưng Đỗ Linh Vũ người này rõ ràng đối nghịch với cậu, chậm rãi mở ra từng chiếc hộp một, còn để người phục vũ giải thích rõ cho hắn.

“A Cái này đúng là mới lạ, tôi chưa nhìn thấy bao giờ nha!”

“Sản phẩm này là đồ xuất xưởng dùng thử, anh xem, chỉ cần cho chiếc ống này vào trước…. Món đồ này là vận dụng nguyên lý khoa học chân không….”

Kỷ Tiếu Nhan đứng ở góc tường, trốn xa hai người, mặt đỏ bừng, trong lòng mắng Đỗ Linh Vũ một vạn lần, làm cái gì a, không nên dùng loại thái độ đó có được không!

Hoàn toàn là một vẻ học sinh ngoan, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy bản thân muốn phát điên rồi, Đỗ Linh Vũ sao có thể lúc hý hoáy mấy thứ kỳ quặc đó, mặt không đỏ tim không đập, nghiêm trang nghiêm túc chú ý, giống như hắn đang nghiên cứu vật lý hóa học vậy!

“Như thế đối với thân thể không có thương tổn sao?” Đỗ Linh Vũ nghiêng đầu, không chỉ thái độ nghiêm trang, phong độ nhẹ nhàng một chút cũng không thiếu, Kỷ Tiếu Nhan ở sau lưng hắn càng nhìn càng cảm thấy vô lực.

“Xin yên tâm là sẽ không, nhưng có thể sẽ khiến người sử dụng kích động cao độ, nên tôi đề xuất anh nên dùng thứ này….”

Hai người kia thảo luận vô cùng hăng hái, Kỷ Tiếu Nhan chỉ cảm thấy buồn chán, liền tùy ý đi qua đi lại giữa các kệ tủ, thỉnh thoảng lướt mắt qua mấy cái hộp trong suốt, đồ bên trong đều là kỳ quặc quái dị, cậu một chút cũng không hiểu.

Di?

Đây là cái gì?

Kỷ Tiếu Nhan nhìn đến món đồ bày trên giá, trong đầu xuất hiện một dấu hỏi, sao nhìn qua có vẻ thực kinh khủng, bên trong hộp trong xuất là một món đồ kim loại, lóe ra tia sáng lành lạnh, hình dạng giống như cái kìm, nhìn vào khiến cả người khó chịu.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu vươn tay lấy tờ giới thiệu bên cạnh cái hộp cầm xuống, mở ra trang đầu, lọt vào trong mắt là bức ảnh người thật, một cậu nhóc bị bịt mắt quỳ dưới đất, hai tay bị trói, cả người cậu trần trụi, mà thứ đồ kinh khủng giống cái kìm kia lại đâm vào nơi phía sau….

‘Ba’ một tiếng, Kỷ Tiếu Nhan vội đóng tờ giới thiệu sản phẩm lại, sợ hãi nhét lại lên giá, cậu nhanh đi ra khỏi dãy tủ đó, cũng không nhìn Đỗ Linh Vũ, trực tiếp đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa hàng kinh khủng đó, Đỗ Linh Vũ liền đuổi tới, gọi cậu cậu cũng không đáp lại.

“Tiếu Nhan!” Vì là ở trên đường, Đỗ Linh Vũ không thể ôm lấy cậu, nên chỉ kéo tay cậu: “Giận anh sao?”


Kỷ Tiếu Nhan không trả lời, hất bàn tay kéo cậu lại của Đỗ Linh Vũ ra, Đỗ Linh Vũ muốn ôm vai cậu, Kỷ Tiếu Nhan giãy dụa không cho Đỗ Linh Vũ chạm vào mình.

“Anh sai rồi anh sai rồi có được không, sau này không bao giờ trêu em như thế nữa, đừng giận mà.” Đỗ Linh Vũ cho rằng Kỷ Tiếu Nhan chỉ là bởi vì hắn trêu đùa má mức mà tức giận, không để ý tới hắn.

Thế nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, Tiếu Nhan luôn rất tốt tính cư nhiên không chịu tha thứ cho hắn, càng nghiêm trọng hơn, Tiếu Nhan ngay cả chạm cũng không cho hắn chạm, mọi cách nhận lỗi đều không dùng được, càng không chịu theo hắn về, cuối cùng Đỗ Linh Vũ đành phải dùng thủ đoạn cưỡng bức, nắm chặt vai Kỷ Tiếu Nhan không cho cậu đi.

“Buông!” Kỷ Tiếu Nhan thấp giọng hét, muốn rời đi lại bị ấn chặt trên tưởng không thể nhúc nhích.

“Tiếu Nhan! Đừng buồn bực, nếu em giận anh, mắng anh đánh anh đều được, đừng như vậy, có được không?” Đỗ Linh Vũ vẫn ôn nhu nói với cậu, nhưng trong đầu Kỷ Tiếu Nhan đều đặt trên ‘món đồ kinh khủng’ trong ‘cửa hàng kinh khủng’ kia, căn bản không chịu nghe lời xin lỗi của Đỗ Linh Vũ.

“Ai, nếu như em không nghe lời, anh sẽ ở ngay tại đây hôn em.” Đỗ Linh Vũ cúi đầu, áp sát mặt cậu uy hiếp, quả nhiên, Kỷ Tiếu Nhan không hề giãy dụa, do dự để bị Đỗ Linh Vũ kéo vào trong xe.

“Đó là một cửa hàng đồ chơi tình thú nổi tiếng, anh chỉ là muốn trêu em một chút, em không thích anh sẽ không mua, đừng tức giận.” Đỗ Linh Vũ kéo Kỷ Tiếu Nhan, thành khẩn xin lỗi, Kỷ Tiếu Nhan vốn một bụng lửa giận tựa vào người hắn, đầu óc dần dần tỉnh táo lại.

Đỗ Linh Vũ tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này với mình, trong lòng Kỷ Tiếu Nhan hiểu rõ, bản thân vừa rồi là bị dọa đến hồ đồ, mới tức giận không để ý tới hắn, hiện tại Đỗ Linh Vũ một mực xin lỗi, trong lòng cảm thấy bản thân có chút quá đáng.

“Em vừa thấy thứ không tốt.” Kỷ Tiếu Nhan cau mày nói.

“Ân?” Đỗ Linh Vũ nghe không hiểu: “Thứ gì không tốt?”

Kỷ Tiếu Nhan bĩu môi, nhìn nhìn Đỗ Linh Vũ, có chút khó khăn nói: “Là một cái kìm…. Thứ đó trên tờ giới thiệu… là đặt vào đằng sau của cậu con trai….”

Kỷ Tiếu Nhan ngắt quãng nói, Đỗ Linh Vũ vừa nghe là hiểu, thứ Tiếu Nhan nhìn thấy hẳn là dụng cụ khuếch trương gì đó, thảo nào có phản ứng kia, khẳng định là bị dọa rồi.

Không đợi Kỷ Tiếu Nhan nói xong, Đỗ Lnih Vũ ôm cậu càng chặt, thanh âm ôn nhu: “Tiếu Nhan đừng sợ, anh sao có thể dùng thứ đồ loạn thất bát tao đó thương tổn em.”

Kỷ Tiếu Nhan không nói gì, kỳ thực trong lòng đã tha thứ cho Đỗ Linh Vũ, Đỗ Linh Vũ cười nói: “Hôm nay anh vốn định mua một vật nhỏ về làm tăng tình thú vợ chồng mình, nhưng em ghét thì thôi vậy, xin lỗi vì khiến em khó chịu.”

“Ai là vợ chồng với anh!”

Kỷ Tiếu Nhan bĩu môi, mặt thối thối đẩy hắn ra, “Em sau này sẽ không đến nơi như vậy nữa, anh cũng không được đi.”

Bổ sung một câu trên, Kỷ Tiếu Nhan giống như chú hổ con trừng mắt nhìn Đỗ Linh Vũ lúc nào cũng cười tươi như hóa, ý bảo hắn mau hứa.

“Được được được, không bao giờ đi nữa, không bao giờ đi nữa!” Đỗ Linh Vũ lập tức hứa, tuy lời hứa này một chút đáng tin cũng không có.

Rất nhanh, hai người lại hòa hảo như lúc đầu, tiếp đó Đỗ Linh Vũ nhắm biểu thị sự hối lỗi, lái xe đưa Kỷ Tiếu Nhan đến một cửa hàng điểm tâm ăn một đống bánh ngọt, sau đó hai người lại đến cửa hàng đồ hiệu chọn quần áo.

Kỳ thực Kỷ Tiếu Nhan đối với mặc đồ hiệu gì hoàn toàn không có khái niệm, đều là đi theo Đỗ Linh Vũ, Đỗ Linh Vũ chỉ bộ này, sau đó liền lôi cậu vào trong phòng thay đồ, nhân viên trong cửa hàng đều biết Đỗ Linh Vũ, thấy hai người bọn họ cùng vào phòng thay đồ đều che miệng cười, làm cho Kỷ Tiếu Nhan đỏ bừng mặt.

Phòng thay đồ rất rộng, chiếc gương khung vàng tráng lệ, đèn treo phi thường sáng, Kỷ Tiếu Nhan cởi quần áo mình ra, hoàn toàn không có gì mất tự nhiên, chỉ là vừa vươn tay muốn mặc bộ đồ kia vào, đã bị Đỗ Linh Vũ ngăn cản.

“Anh làm gì vậy?” Kỷ Tiếu Nhan vẻ mặt không rõ nhìn hắn.

“Anh giúp em mặc.” Đỗ Linh Vũ cười xấu xa, cầm chiếc áo kia, giúp Kỷ Tiếu Nhan mặc vào, đương nhiên vừa khoác chiếc áo kia lên, còn chưa cài nút, tay Đỗ Linh Vũ liền hư đốn chạm vào điểm anh đào của Kỷ Tiếu Nhan, Kỷ Tiếu Nhan thấy khung cảnh sắc tình như vậy trong gương, lập tức không được tự nhiên.

“Buông tay….”

“Không buông…” Đỗ Linh Vũ giả bộ ủy khuất, phối cùng khuôn mặt còn đẹp hơn phụ nữ kia: “Tiếu Nhan em đối với anh thực lãnh đạm, vừa rồi còn không để ý tới anh, hiện tại lại không cho anh thân cận….”

“Nhưng…. Anh, anh không được sờ soạng….” Kỷ Tiếu Nhan đỏ mặt, muốn né tránh đầu ngón tay linh hoạt của Đỗ Linh Vũ.

“Tại sao, cũng không phải chưa từng sờ qua?” Đỗ Linh Vũ lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, sau đó biết rõ còn cố hỏi: “Sao lại không được?”

Kỷ Tiếu Nhan thất bại gục đầu xuống, trong lòng biết nói gì cũng vô dụng, nên liền nhắm mắt để hắn nghịch, nhưng thân thể mẫn cảm bị Đỗ Linh Vũ biết rõ nhược điểm của cậu đùa bợn, thực sự nhịn không được cảm giác khoái cảm đến phát run, cố gắng đè thấp giọng mình xuống, thỉnh thoảng rên rỉ vài hồi.

“A…. A…. Không nên tiếp….. Đủ rồi….”

“Thế này sao đủ? Không làm bảo bối của anh thoải mái, anh sẽ thấy rất tự trách.” Đỗ Linh Vũ hư hỏng hôn tai cậu, luồn tay vào trong quần Kỷ Tiếu Nhan.


“Này! Anh bình thường được không!” Kỷ Tiếu Nhan dùng sức đè tay hắn lại, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng hắn: “Buông tay!”

Đỗ Linh Vũ trực tiếp hôn lên môi cậu, ép cậu cùng mình hôn môi, Kỷ Tiếu Nhan lại không có khả năng phản kháng, không biết làm gì hơn là để tùy hắn càn quấy.

“Tiếu Nhan, lúc em đỏ mặt trông thực đáng yêu.” Đỗ Linh Vũ cười nói, cố tình lấy tay chỉ cái gương bên cạnh, “Sớm biết lúc ở nhà cũng nên treo một cái gương.”

Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu nhìn vào trong gương, tay trái của Đỗ Linh Vũ nằm trong quần cậu, cạnh tượng đó nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ khó chấp nhận, cư nhiên còn muốn treo gương trong nhà…..

Kỷ Tiếu Nhan liều mạng lắc đầu: “Anh, anh nói bậy! Mau lấy tay ra!”

“Không, anh thích nhìn cảnh em cong thắt lưng bắn ra trước mặt anh….”

“A anh…. A a…. A….”

Đỗ Linh Vũ cố ý ghé bên tai cậu nói vậy, quả nhiên, nghe được lời nói mang ý tứ *** loạn như thế, Kỷ Tiếu Nhan bị kích thích không khống chế được, khẽ rên rỉ run rẩy bắn ra trong tay Đỗ Linh Vũ….

Sau đó, hai người từ phòng thay đồ đi ra, một người vẻ mặt đỏ bừng cộng với tức giận không được tự nhiên, một người cười tươi như hồ ly trộm được gà, nhân viên bán hàng phi thường thông minh giả bộ như cái gì cũng không biết, sau đó nhận thẻ tín dụng Đỗ thiếu gia đưa qua, gõ nhanh một loạt chữ số….

Đi dạo phố cả ngày, Kỷ Tiếu Nhan về nhà liền ngủ, kết quả hơn chín giờ tối tỉnh lại, nghe được trong phòng khách có tiếng cãi nhau, mặc quần áo vào chạy ra, quả nhiên thấy hai người Sâm Bân cùng Nhạc Húc Phong ngồi trên sofa, Đỗ Linh Vũ cùng Sâm Bân đang vì một chuyện mạc danh kỳ diệu gì đó mà cãi nhau.

“Tiếu Tiếu em tỉnh rồi?” Nhạc Húc Phong thấy cậu đi ra, mỉm cười ra hiệu cho cậu, Kỷ Tiếu Nhan ngoan ngoãn nghe lời đến ngồi lên đùi y.

Hai người đang cãi nhau ở bên cạnh thấy Kỷ Tiếu Nhan nghe Nhạc Húc Phong như thế, đồng thời ‘hừ’ một tiếng, đố kỵ nhìn chằm chằm bàn tay ôm ngang thắt lưng Kỷ Tiếu Nhan của Nhạc Húc Phong, ăn đủ một lọ dấm chua.

Đỗ Linh Vũ hỏi: “Tiếu Nhan em có đói không, anh đi lấy đồ cho em.”

Kỷ Tiếu Nhan gật gật đầu, Đỗ Linh Vũ đứng dậy đi vào nhà bếp.

Nhạc Húc Phong ôn hòa hỏi Kỷ Tiếu Nhan: “Hôm nay em đi chơi cùng Đỗ Linh Vũ như thế nào?”

Kỷ Tiếu Nhan rất nghe lời Húc ca ca của cậu, nên liền thành thật trả lời, nhưng lại nghĩ không kể chuyện xảy ra trong phòng thay đồ lúc đi mua quần áo cùng Đỗ Linh Vũ vẫn tốt hơn, vì vậy đắn đo một lúc, cho rằng không có vấn đề gì, mới nói: “Đi xem mấy thứ đồ kinh khủng, sau đó lại ăn bánh ngọt, mua quần áo.”

“Đồ kinh khủng?” Sâm Bân nhíu mày: “Cái gì là đồ kinh khủng?”

Không đợi Kỷ Tiếu Nhan trả lời, Sâm Bân lập tức nói: “Hỗn đản họ Đỗ, cậu ta nếu như dám đưa Kỷ Tiếu Nhan đi xem kho súng đạn gì đó….”

“Sâm Bân cậu bình tĩnh một chút, Đỗ Linh Vũ sao có thể mang tiếu tiếu đi xem mấy thứ cậu nói.” Nhạc Húc Phong lạnh lùng nói.

“Đồ kinh khủng chính là đồ kinh khủng, bên trong một cửa hàng đều bán mấy thứ đó, có cái gì mà dầu bôi trơn bản thăng cấp, còn có thứ giống cái kìm, em còn thấy rất nhiều hộp phía trên có in chữ S với M, cái gì cũng rất dọa người…..”

Nhạc Húc Phong càng nói, sắc mặt hai người Nhạc Húc Phong cùng Sâm Bân càng xanh, sau cùng, Kỷ Tiếu Nhan dùng khẩu khí rất yên tâm nói với bọn họ: “Không cần sợ, Đỗ Linh Vũ nói là cửa hàng đồ chơi tình thú, bởi vì em thấy kinh khủng, nên đã không cho phép anh ấy vào nữa.”

“…..”

Trầm mặc, trầm mặc.

Đỗ Linh Vũ cầm bánh kem cùng điểm tâm đi vào phòng khách không rõ sao bầu không khí lại thành ra thế này, mạc dang kỳ diệu hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”

Kỷ Tiếu Nhan hoàn toàn không cảm giác được lắc đầu: “Không sao! A! Điểm tâm!”

Nhưng Đỗ Linh Vũ nhận ra, là ánh mắt muốn giết người của Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ….

“Họ Đỗ kia, lão tử hôm nay phải đánh chết cậu!” Sâm Bân đấm một đấm, Đỗ Linh Vũ vội vã đỡ đòn, hai người ở trong phòng khách biểu diễn một màn võ thuật, Kỷ Tiếu Nhan đang bận rộn trong đống đồ ăn ngẩng đầu lên: “Bọn họ sao lại như vậy?”

Nhạc Húc Phong diện vô biểu tình nói: “Tiếu Tiếu không cần phải xen vào, tiếp tục ăn.”

“Nga!” Kỷ Tiếu Nhan gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào trong đống điểm tâm của cậu, hoàn toàn mặc kệ hậu quả của những lời mình nói.

Thiếu gia Đỗ Linh Vũ đáng thương, anh chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận