Phụ hoàng trên giường bệnh nhìn đứa con trai nhỏ thở dài, cuối cùng nhìn ta thâm trầm nói.
“Chiêu Chiêu, sau này...”
Người bỗng nghẹn lại.
Ta nhanh chóng tiếp lời.
“Là A Cẩn, Cẩn trong Hoài Cẩn Du” (ý nghĩa tên: người có đạo đức trong sáng và cao quý).
Dễ dàng nhận thấy phụ hoàng không thể nhớ hết tên con cái của người - những thành quả để lại từ những đêm phong lưu chớp nhoáng.
Hơn nữa, ai có thể nghĩ rằng một đứa trẻ có mẫu thân là một cung nữ xuất thân thấp hèn, lớn lên như cỏ dại trong cung lại có được một gia tài lớn như ngày hôm nay.
“Sau này, A Cẩn phó thác cho con rồi.”
Phụ hoàng từ đầu đến cuối đến một ánh mắt cũng không buồn nhìn mẫu hậu lấy một cái.
Rõ ràng là người không thể tin tưởng Diêu hoàng hậu.
Mẫu hậu cười nhạo một tiếng, không nói gì.
Ta bỗng thất kinh, tỏ vẻ bàng hoàng gào to.
“Phụ hoàng!”
Từ xưa đến nay việc uỷ thác chưa bao giờ là chuyện tốt, ngay cả thông minh như Gia Cát sau cùng cũng chết, mà ta chẳng qua chỉ là một công chúa, lý nào có thể đảm đương được xã tắc.
“Chiêu Chiêu của trẫm từ nhỏ đã là đứa trẻ lanh lợi, thông minh nhất.
Khụ khụ, trẫm thỉnh thoảng nghĩ nếu Tiểu Chiêu là một cậu bé thì tốt biết mấy." Phụ hoàng thở dài cảm thán.
Hoá ra người luôn biết tất cả những mánh khóe của ta, những điều đó đúng là khó mà tránh khỏi.
Nhìn vào đôi mắt sắc bén đầy uy nghiêm của phụ hoàng dù bất chấp bệnh tật, ta liền hiểu rằng cục diện đã được định.
Ta vội cúi đầu kéo Triệu Cẩn đang kinh hãi quỳ xuống lạy.
“Nhi thần tuân chỉ".
Năm Thiên Khải thứ hai mươi, Hoàng đế băng hà, truyền ngôi lại cho con trai út Triệu Cẩn, cùng lúc phong công chúa Đoan Dương, với thân phận Đế cơ buông rèm nhiếp chính, cùng giám sát đất nước.
Nhất thời triều thần một phen xôn xao..