Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa



Editor: Tiểu Ly Ly – DĐLQĐ.

Bởi vì ban ngày Trường Hoan chơi đùa quá phấn khởi nên dẫn đến mệt mỏi, ngủ một giấc đến hừng đông, Ôn Nhược Cẩn tỉnh sớm, xuống dưới lầu muốn nước ấm, sau khi rửa mặt xong, ngồi ở bên cạnh chờ Nhiếp Trường Hoan tỉnh lại.

Khách điếm mở ở bên cạnh phố, tuy rằng nơi này ở phía sau, nhưng âm thanh rao hàng rộn ràng nhốn nháo vẫn cách cửa sổ bay vào.

Trường Hoan xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy, vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ như cũ.

Ôn Nhược Cẩn buồn cười, lấy y phục đã dược treo trên giá bên cạnh, từng cái từng cái mặc vào cho Trường Hoan. Trường Hoan rửa mặt, mới cảm giác cả người như được sống lại.

Thừa dịp Trường Hoan rửa mặt, tiểu nhị đã mang bữa sáng lên bàn, sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Nhược Cẩn dọn đồ đã mua được lên xe ngựa.

Hôm qua xe ngựa để lại ở bờ sông đã được xa phu đưa lại đây.


Nhiếp Trường Hoan mới vừa bước vào xe ngựa, liền phát hiện có chỗ không thích hợp, những thứ nàng mua đều là đồ chơi nhỏ, nhưng là bên tay trái lại có một bao tay nải lớn, ước chừng chiếm nửa cái ghế.

Trường Hoan muốn tìm tòi, mới vừa lấy tay đè ở mặt trên đồ vật, đã bị Ôn Nhược Cẩn một tay áp chế hành động của nàng.

Trường Hoan quay đầu lại nghi hoặc mà nhìn hắn, trong ánh mắt tất cả đều là ý “Đây là thứ gì”.

Ôn Nhược Cẩn ho nhẹ một tiếng, “Mấy ngày trước ở tiệm vải may vài bộ y phục áo, hôm nay vừa vặn đã làm xong, liền mang về.”

Trường Hoan nghĩ, vài bộ y phục có cái gì phải che giấu, thần thần bí bí, “Ừ” một tiếng ngồi ở trên giường nệm.

Ôn Nhược Cẩn ngược lại nghẹn một chút, hắn cố ý muốn kích thích lòng hiếu kỳ của Trường Hoan, kết quả giống như không có thành công.

Vì thế lại nói: “Nàng cũng có một phần.” Thấy nàng lại muốn vươn tay, Ôn Nhược Cẩn vội vàng bổ sung, “Chờ trở về lại xem.”


Nhiếp Trường Hoan không để ý tới hắn, kéo túi thơm treo ở bên hông xuống, chậm rãi chơi đùa lưu tô* màu tím trên túi.

Lưu tô*: tua cờ.

Xe ngựa mới vừa tiến vào trấn trên, Ôn Nhược Cẩn liếc nhìn Trường Hoan ở bên cạnh, ngập ngừng lúng túng nói: “Hoan Hoan, nàng có thể bịt kín đôi mắt không?”

Trường Hoan lại “Ừ” một tiếng, Ôn Nhược Cẩn không biết từ nơi nào móc ra một khăn lụa màu đỏ, cẩn thận che khuất đôi mắt của Trường Hoan, sau đó kêu xe ngựa dừng lại đỡ Trường Hoan đi ra ngoài, chính mình nhảy xuống, một tay nắm ở trên càng xe, sau đó ôm Trường Hoan xuống.

Trường Hoan bỗng chốc bay lên không, trong lòng sợ hãi, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, lại không có phát ra âm thanh, chỉ là đôi tay gắt gao ôm cổ Ôn Nhược Cẩn.

Sau đó nàng bị Ôn Nhược Cẩn ôm giống như tiểu hài tử trở về sân, thỉnh thoảng có truyền đến âm thanh, nàng biết khẳng định là hạ nhân trong nhà nhìn thấy, trên mặt bỗng nhiên cảm thấy nóng bỏng.

Nàng dựa vào cảm giác để sát vào lỗ tai Ôn Nhược Cẩn, nhỏ giọng nói: “Cẩn Cẩn, ta biết chàng muốn làm gì.”

Ôn Nhược Cẩn nghe vậy ngơ ngẩn, sau đó chân vẫn bước đi một cách vững vàng, tới nhà chính đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đặt Trường



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận