Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!

... ....Vậy là nữ chính của chúng ta đột nhiên cười ngọt ngào, giọng nói như rót mật vào tai :

- Tiểu Mặc Mặc à, hình như con là thiếu chủ của cái Ngọc Ngọc sơn trang gì đó phải không ? 

Nghe đến đó thì Ngôn Tử Mặc nhếch miệng, ánh mắt lóe sáng nhưng vẫn giả bộ ngày thơ trả lời :

- Ưm, đúng vậy a. Có chuyện gì sao ?

- Nếu vậy thì con hẳn đi rất nhiều nơi rồi phải không ? - Thiên Tuyết không trả lời ngay mà lại hỏi tiếp. 
Trong nguyên tác thì cái tên xú tiểu tử này được đi rất nhiều nơi, biết được rất nhiều kiến thức, còn rất hiểu rõ mấy danh lam thắng cảnh nữa. Vì vậy mà hắn mới lấy khả năng này lôi kéo nữ chủ đi cùng mình đến mấy nơi như vậy. Mà nữ chủ này rất thích cảnh đẹp, thế nên luôn vui vẻ theo hắn, làm cho đám nam nhân kia ghen tỵ a. Chậc, mà bây giờ hắn đang đứng trước mặt mình, còn gọi tiếng "nương" với mình, nếu không lợi dụng hắn thì nàng chắc đã bị ngốc ở nơi này mất rồi.

- .....*gật gật đầu* 

- Tốt, vậy tiểu Mặc à, nương có thể đi cùng ngươi ra ngoài không ? Ta muốn ngốc đến chết rồi ?! -Thiên Tuyết nhỏ nhẹ hỏi nhưng trong lòng thì đã muốn cười rồi. 


- Nhưng nương, chẳng phải người nên hỏi sư phụ mới đúng chứ ? - Ngôn Tử Mặc giả ngây thơ hỏi lại. Từ lúc nghe nàng hỏi hắn thì hắn đã đoán được tám chín phần rồi, nhưng muốn tính kế hắn thì phải xem nàng làm như thế nào đã.

- Ưm, nhưng ta sợ hai người kia không đồng ý a, con giúp ta nói hộ nhé ? - Chẳng phải hắn rất được hai lão nhân người đó rất yêu thích hay sao, vậy thì bảo hắn đi xin hộ, cái này lãi rồi a.

Nhìn Thiên Tuyết dùng ánh mắt đáng thương như mèo con nhìn mình mà da đầu Ngôn Tử Mặc run lên. Được rồi, là hắn không thể mạnh mẽ trước dáng vẻ này của nàng a, đó là người hắn yêu quý nhất, nương kiêm tỷ tỷ của hắn đấy. 

Nghĩ rồi Ngôn Tử Mặc gật đầu trước sự mong đợi của Thiên Tuyết rồi nói :
- Đươc rồi, con sẽ nói giúp người. 

(Nhị vị sư phụ bị lãng quên ngay từ đầu : Các ngươi có thấy chúng ta không vậy ? Các ngươi còn có thể đứng trước mặt chúng ta nói chuyện như không có người ư?)

Cuối cùng Dương Nhất Sinh không nhìn được mà kêu lên làm cho Thiên Tuyết và Ngôn Tử Mặc giật mình nhớ ra :

- Ê...Hai người các ngươi, không thấy chúng ta ở ngay đây sao ?

- Uầy, sư phụ, hai người ở đây nãy giờ ? Sao con ko nhìn thấy ?! - Thiên Tuyết nghi hoặc hỏi mà quên luôn là câu đầu tiên mình nói ở chương sáu là hỏi Dương Nhất Sinh. 

( Lời  Mèo tác giả : Vậy là lại pát hiện thêm 1 tính của nữ chính của chúng ta : Đãng trí. *tung bông tung bông*)

- Ngươi....- Dương Nhất Sinh không còn lời gì để nói. 

- Khụ khụ....Dừng lại đi. Mà Thiên Tuyết, vừa nãy con có nói muốn đi ra ngoài cùng tiểu Mặc ? – Bạch Thiên Vân cắt ngang cuộc nói chuyện có thể bùng nổ thành chiến tranh, chuyển sang đề tài ra ngoài của Thiên Tuyết.

- Đúng vậy a sư phụ. Con ở trong núi cũng lâu rồi, con cũng muốn ra ngoài xem thử ra làm sao. – Thiên Tuyết không thèm để ý đến Dương Nhất Sinh, gật gật đầu rồi nói với Bạch Thiên Vân. Nàng muốn ra ngoài rồi a, ở đây chẳng khác nào cho nàng ăn chay a, không mỹ nam, không mỹ thực, nàng là không chịu được đâu.


Bạch Thiên Vân trầm ngâm rồi hỏi lại Thiên Tuyết :

- Con chắc chứ ? Ra ngoài kia rất khó để sống như ở đây a. - Một phần cũng là vì nàng nấu ăn rất ngon, cũng là sợ nàng lại nhớ đến truyện cũ, dù không biết trước khi hắn cứu nàng thì nàng đã trải qua truyện gì nhưng lão chắc chắn nàng đã rất đau khổ a.

- Vâng ! Mà sư phụ người đừng lo, đi cùng con còn có tiểu Mặc Mặc mà, không có chuyện gì đâu ! – Thiên Tuyết trả lời chắc nịch rồi cười cười tránh cho hai vị sư phụ lo lắng. Nàng hiểu điều sư phụ lo lắng nhưng nàng ko phải Thiên Tuyết kia, mà nàng với  cũng kết thù rồi, dám chào mừng nàng xuyên không bằng cách đó, lần này ra ngoài một phần cũng là để trả thù a.

- Nha đầu, con thực sự muốn ra ngoài ? Không đợi Bạch Thiên Vân nói thì Dương Nhất Sinh đã chen miệng vào hỏi, khuôn mặt nghiêm túc đến lạ. 

- Vâng ạ, sư phụ à, hai người cho con ra ngoài đi, nhé ! - Thiên Tuyết trả lời rồi làm nũng làm hai mỗ sư phụ nào đó nổi da gà. 

- Nhưng ta....- Hai vị sư phụ lại chuẩn bị nói thêm để từ chối thì Ngôn Tử Mặc lên tiếng : 

- Sư phụ, người cũng cho nương ra ngoài đi, con thấy sẽ không nguy hiểm nếu có con đi cùng đâu. 

Dương Nhất Sinh trầm ngâm rồi sau 1 hồi trao đổi ánh mắt với Bạch Thiên Vân thì gật đầu đồng ý: 


- Ừm...Được rồi, ta cho ngươi ra ngoài, nhưng đừng có ham chơi quên hai lão già này đó. 
Thiên Tuyết nghe sư phụ mình đáp ứng thì đã vui đến nở hoa rồi. Chưa kịp vui xong thì Bạch Thiên Vân lại tiếp lời :
- Nhưng nha đầu, ngươi phải cẩn thận, võ công và y độc chúng ta dạy cho ngươi cũng không phải để làm cảnh. Mà ngươi cungc phải về thăm chúng ta hai năm một lần, cứ cách một năm chúng ta sẽ bế quan, vậy nên không cần đến thăm hàng năm đâu. Mà ta lo là ngươi ra ngoài sẽ quên luôn chúng ta đấy.

- Ưm, sư phụ, con nhớ rồi. Con sẽ về thăm sư phụ hai người mà, con mang cả tiểu Mặc nữa được chưa ? - Thiên Tuyết vui vẻ trả lời.

Nghe đến thế thì cả Bạch Thiên Vân và Dương Nhất Sinh đều nặng nề gật đầu. Nói sao thì tuổi trẻ mà, phải ra ngoài để lịch lãm, khám phá chứ không phải như  ông già bọn họ. Nàng cần phải ra ngoài bay lượn trên bầu trời rộng lớn… 
(Mèo : Có mà phá hoại thiên hạ thái bình á !)

Nói rồi Thiên Tuyết đi chuẩn bị mọi thứ để hôm sau ra ngoài, nàng rất háo hức rồi. Nàng cảm nhận được sư phụ hơi ko đồng ý, mà nàng cũng lưu luyến sư phụ của mình, nhưng mà nàng đã vô tình như ngôn tình chiếm dụng thân thể người khác, mình cũng nên giúp chính chủ lấy công đạo chứ. Mà nàng còn chưa lừa được mỹ nam nào về đâu, vì vậy mà nàng phải ra ngoài để thực hiện nghĩa vụ cao cả của mình ! =))) 

************************

Sáng sớm, Thiên Tuyết đã đứng trước một chiếc xe ngựa không xa hoa cũng không nghèo nàn, ngáp đi ngáp lại vài cái, tinh thần uể oải trái ngược với thần thái sáng láng hôm qua....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận