Mọi người trong phòng đều nhìn theo tiếng nói đó, rồimộtbóng dáng mảnh mai bước vào phòng. Đólàmộtphu nhân nhưng khuôn mặt bà lại không để lại chút dấu vết của năm tháng nào, chỉlàđôi mắt có chút tiều tụy giống như mất ngủ. Lúc này đôi mắt đó lại ánh lên sự vui vẻ và trìu mến nhìn về phía tiểu Mặc Mặc. Chất vải quần áolàloại vải chỉ dành cho quý tốc, quan lại cấp cao, được những người thợ tinh nghệ ở Giang Nam may từng mũi chỉ, được dùng chochínhthất của thân vương và quan lớn. Mà khuôn mặt của vị phu nhân này dù giờ khắc này đầy yêu thương nhưng vẫn còn sót lại chút khí thế người đứng đầu mà loại vải những nha hoàn bên bà cũng không giống nha hoàn bình thường nên Thiên Tuyết đoán đâychínhlàNgôn gia phu nhân - mẫu thân thân sinh của tiểu Mặc Mặc.
Trong lúc Thiên Tuyết ngây người suy nghĩ thì Ngôn phu nhân đã được Ngôn thừa tướng và Ngôn Tử Mặc đỡ vào chỗ ngồi rồi mọi người lại trở lại đúng vị trí. Từ lúc vào ngoài để ý Ngôn Tử Mặc thì Ngôn phu nhân còn chú ý tới Thiên Tuyết, khi nhìn thấy dung mạo của nàng thì bà càng ngạc nhiên, pha chút hồi tưởng. Giống, thật giống, Mạc Nguyệt Liên, chẳng lẽ nào…
Ngôn phu nhân đang suy nghĩ thì Ngôn gia chủ bỗng lên tiếng :
- Lan nhi, thân thể của nàng khôngtốt, sao không ở lại trong viện. Rồitasẽ bảo tiểu Mặc đến gặp nàng mà.
Nghe thấy vậy thì Ngôn phu nhân giả hờn dỗi nói :
- Lão gia, chàng đừng nghĩtayếu ớt như vậy. Đã thật lâutakhông thấy con mình, chẳng nhẽ chàng không muốntathấy tiểu Mặc sao ?
Ngôn gia chủ chưa kịp mở miệng thì Ngôn lão phu nhân đã trầm trầm nhìn hắn :
- Viễn nhi, con không muốn Lan nhi gặp con nó sao ?
Ngôn lão gia chủ cũng cùng phu nhân mình , đập bàn nói :
- Tiểu tử, ngươi muốn làm thế sao ? Có tintađá ngươimộtcước bay ra ngoài cửa không ?
Nhìnphụmẫu mình còn coi trọng nương tử mình hơn cảchínhmình mà Ngôn gia chủ chỉ biết cười khổ. Nhưng hắn vẫn luônmộtlòng với gia đình, tại vì hắn biết đâylàmộtgia đình thực sự chưa không giống những hào môn kia.
- Cha mẹ , con thật sự không có. Con chỉ lo cho thân mình của Lan nhi, nàng ấy vẫn không khỏe....
Nghe đến đó thì Ngôn phu nhân cũng không quá trớn, cầm tay lại của trượng phu mình rồi nhẹ nhàng nói :
- Cha mẹ, lão gia không có ý đó đâu. Con cũng chỉ đùa vui thôi. Con không có thật sự không thích lão gia, mong hai người bỏ quá.
-Tavới cha con cũng không nói thật nên Lan nhi con không cần lo lắng cho nó....Lan nhi, con cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi. - Ngôn lão phu nhân cũng không trách mắng thật, cười hiền hậu về phía Ngôn phu nhân.
Sau khi Ngôn phu nhân được Ngôn gia chủ đỡ xuống chỗ ngồi thì bà liền…..bơ luôn hắn mà nhìn về phía Thiên Tuyết, hiền hậu hỏi nàng :
-Vị cô nương này, con tênlàgì vậy ? Con bao nhiêu tuổi rồi ?Phụmẫu của con có thể chotabiết tên không ?....
Hàng hà sa số câu hỏi được Ngôn phu nhân nói làm Thiên Tuyết ngơ ra, ngay cả Ngôn Tử Mặc hay Minh cũng ngớ người nhìn Ngôn phu nhân. Riêng Ngôn gia chủ hay gia gia nãi nãi của tiểu Mặc Mặc cũng kinh ngạc nhìn Ngôn phu nhân, bà đã rất lâu chưa bao giờ hỏi dồn dập như vậy rồi. Cuối cùng Ngôn gia chủ cũng phải dừng Ngôn phu nhân lại, bắt đầu giới thiệu Thiên Tuyết. Ngôn phu nhân càng nghe thì ánh mắt càng sáng lên, sau khi nghe xong thì yên lặngmộtchút. Rồi bà nhẹ nhàng hỏi Thiên Tuyết :
- Thiên Tuyết,tacómộtcâu hỏi cho con, con trả lờitađược không ?
- Vâng, Ngôn phu nhân cứ tự nhiên. - Thiên Tuyết cười mỉm đồng ý, người này làm cho nàng cảm thấy rất thân thiết đến lạ kỳ.
- Mẫu thân con có phảilàMạc Nguyệt Liên, cònphụthân con họ Vân ?
Nghe đến đó thì Thiên Tuyết kinh ngạc, hơi nghi ngờ nhưng cũng thành thật gật đầu :
- Đúng, mẫu thân con quả thật họ Mạc tên Liên,phụthân con họ Vân. Ngôn phu nhân quen biết hai người họ sao ?
Ngôn phu nhân nhẹ thở ra, vui vẻ cười nói, đối với Thiên Tuyết lại càng thương yêu, đầy cảm xúc nói :
- Vậytađoán đúng rồi. Không phải quen biết màtachínhlàbạn khuê phòng của Liên nhi, cùng với Mẫn nhi. Nhưng rồi chúngtalớn lên, mỗi ngườimộtsố phận, nhưng chúngtaluôn nhớ đến nhau. Mẫn nhi thì sống trong thâm cung, Liên nhi giờ nàng ấy đã…Khụ khụ….
Ngôn gia chủ vội vàng đỡ lưng Ngôn phu nhân, nhẹ giọng trách mắng :
- Lan nhi,tađã bảo nàng phải dưỡng thân mình mà. Dù sao chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi, chúngtacũng đã cố hết sức. Nàng cũng phải cố gắng trải qua chuyện này, cả chuyện đứa con của chúngtanữa, nàng vẫn còntamà.
Ngôn phu nhân chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại đầy buồn bã, đau khổ mà chỉ biết cười khổ. Thấy mẫu thân mình như thế thì Ngôn Tử Mặc cũng lo lắng, hắn biết mẫu thân buồn về chuyện của Liên cô cô và Mẫn cô cô thì ít. Người buồn nhiều nhấtchínhlàem gái của hắn, mấy năm trước mẫu thân đã có thai, nhưng không biết làm sao lại sẩy thai, để lạimộtbóng ma trong lòng người. Bỗng Ngôn Tử Mặc nghĩ ra gì đó, nhìn lướt qua Thiên Tuyết rồi rất bình tĩnh, mặt không đỏ nói :
- Mẫu thân, người đừng buồn bã như vậy, sẽ làm cho tỷ tỷ lo lắng.
Nghe thấy Ngôn Tử Mặc mà mọi người ngây ra, Ngôn phu nhân nghi hoặc nhìn nhi tử của mình :
- Tiểu Mặc, con đang nói gì vậy ? Mẫu thân đâu có nhinữ, con có tỷ tỷ sao ?
Từ lúc nghe tiểu Mặc Mặc nói thì Thiên Tuyết liền cảm thấy tim mình nhảy lên, giống như bị tính kế vậy, xú tiểu tử kia lại định tính kế nàng sao. Ngôn Tử Mặc không để ý ánh mắt của Thiên Tuyết, bình thản nói :
- Vâng, tỷ tỷ của conchínhlàTuyết tỷ. Tỷ ấylàsư tỷ của con nhưng tỷ ấy đã nhận con làm tỷ tỷ. Dù sao Tuyết tỷ cũnglàcon của Liên cô cô, vậy nhận người làm mẫu thân cũng không sao cả. Mà tỷ ấy đã mấtphụmẫu, mẫu thân có thể nhận tỷ ấy làm con nuôi để bù đắp tình cảm cho tỷ ấy, cũng để không thấy hối hận vì không giúp được Liên cô cô.
Nghe đến đó thì mắt tất cả mọi người trong phòng sáng lên, nhìn chằm chằm Thiên Tuyết. Mỗnữnào đó nuốt nước miếng ựcmộttiếng, đảo quanh nhìn mọi người, khi đảo đến chỗ Ngôn Tử Mặc thi hung hăng lườm nguýt các kiểu. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Ngôn Tử Mặc đã bị cù đến chết… Ngôn phu nhân giống như nghĩ đến liền vui vẻ mà chờ mong nhìn Thiên Tuyết :
- Thiên Tuyết, con sẽ nhậntalàm mẫu thân chứ ?Tacũng rất yêu quý con, cũng muốn bù đắp cho con để Liên nhi trên trời có thể yên tâm.
Cho cháu xin, cháu không phải Thiên Tuyếtphụmẫu đã die mà. Cháu chỉlàmộtlinh hồn đến từ thế kỉ 21 thôi, dù cháu cũng có cảm giác vớiphụmẫu kia nhưng cháu đâu phải Thiên Tuyết thật đâu. Thiên Tuyết đầy vạch hắc tuyến nhìn mọi người, định từ chối. Nhưng khi nàng nhìn đến ánh mắt của Ngôn phu nhân thì lời nói trong miệng không sao nói được, ánh mắt đó rất giống với ánh mắt của mẹ nuôi nàng ở thế kỉ 21…Thiên Tuyết cúi đầu suy nghĩ, saumộtlát liền gật nhẹ đầu dưới sự mong chờ cùng hồi hộp của Ngôn phu nhân.