Ta Là Một Tên Trộm

Thông tấn khí chợt lóe lên, Mộ Dung Tiểu Thiên mở thông tấn khí của mình lên, là Dương Tùng phát tới tin tức:

- Anh Thiên, mau mau tới chỗ thủ vệ bên trái cửa thôn, nhanh lên.

Mộ Dung Tiểu Thiên tắt thông tấn khí, ánh mắt phức tạp quan tâm tới cô bé vừa nhận đồng vàng kia rồi bước nhanh tới cửa thôn.

Thật xa đã nhìn thấy Dương Tùng đứng ở bên trái cửa thôn không xa chung quanh bên cạnh hắn có ba nam một nữ, bốn người chơi.

- Tiểu tử ngươi kêu cái quỷ quái gì thế? Ta cũng không phạm phải án tử gì, phải hem đồng chí cảnh sát nhân dân.

Mộ Dung Tiểu Thiên thở hổn hển chạy tới trước mặt, tức giận nói.

- Hì!~ Mấy người đều nở nụ cười.

- Anh à, còn nói không phạm án tử, ngay cả dung mạo của anh cũng sửa lại rồi, cái này gọi là giấu đầu hở đuôi nhé.

Dương Tùng lại phản đối.

- Còn nói? Nghĩ ta không dám đánh chú sao.

Mộ Dung Tiểu Thiên làm tư thế chuẩn bị đá.

- A, là như vậy, ta là người phụ trách của tập thể Niệm Thiên ở tân thủ thôn 110 này, chúng ta an bài tổ đội luyện cấp. Đương nhiên, anh không phải là nhân viên chính thức, cũng có thể lựa chọn không tham gia.

Một người cao lớn đẹp trai, lại có vẻ có chút ổn trọng, trên đỉnh đầu có chữ Niệm Thiên Trường Không Vô Phong là danh xưng trong trò chơi của người đang nói.

Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn về phía ba người chơi khác, một người là Niệm Thiên Sát Thủ, một người là Niệm Thiên Triệu Hoán Sư, môt người tuổi tác không khác Dương Tùng lắm nhưng nhìn qua thực là một nữ nhân thanh thuần tên là Niệm Thiên Phiêu Tuyết. Xem ra người chơi chính thức của Niệm Thiên tập đoàn, đều lấy danh xưng là có chữ Niệm Thiên ở đầu. Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm nghĩ.

- Anh Thiên, đi theo Vô Phong luyện cấp tuyệt đối là đúng đắn, hắn chính là một người chơi game trâu bò à, là thần tượng của ta đó.

Dương Tùng hưng phấn quơ quơ cây mộc kiếm trong tay.

- Chào mọi người, chúng ta hôm nay đã quen nhau, các vị về sau gọi ta là Tiểu Thiên hoặc Thiên Tử đều có thể được.

Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu nhanh miệng nói, hắn không thích có người lại gọi hắn là anh tặc hay anh trộm hay cái gì đó…

- Vô Phong, chúng ta còn phải chờ những người khác không?

Sát Thủ nhìn Trường Không Vô Phong mở miệng hỏi.

- Không đợi, ở tân thủ thôn này ngoại trừ chúng ta bốn người, người chơi ngoài biên chế cũng không nhiều, hiện giờ không thấy tới, phỏng chừng cũng sẽ không tới đây đâu.

Trường Không Vô Phong hướng mấy người phất tay nói:

- Chúng ta đi thôi.

Nói xong dẫn đầu đi lên phía trước.

Bên ngoài tân thủ thôn là một thảo nguyên rộng lớn, ở cuối bên phải thảo nguyên là mây mù lượn lờ quanh núi, phía bên phải cách đó không xa là rừng cây nồng đậm tươi tốt.

Trên mặt cỏ rất nhiều người chơi, khi có quái hiện ra, tức thì người chơi tiến lên chém giết.

- Chúng ta tới rừng cây bên kia đi.

Trường Không Vô Phong chỉ chỉ vào phía bên phải:

- Bên này người còn nhiều hơn quái, mỗi lần xuất hiện không tới vài con quái, kinh nghiệm ít đối với tổ đội chúng ta không có tác dụng.

Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm gật đầu, Trường Không Vô Phong này nhìn vấn đề rất chuẩn.

Mấy người đi một đường tới trước mặt rừng cây, Trường Không Vô Phong nhìn tới phía tây, chọn một nơi:

- Ở nơi này đi, đây là nơi phân cách của hai loại quái so với quái ở trên thảo nguyên kia có cấp bậc cao hơn một chút, tiếp tới trong rừng cậy, quái ở nơi đó chúng ta hiện giờ không thể ứng phó.

- Thần tượng, anh không phải quá khoa trương đó chứ.

Dương Tùng vừa nhảy lên chút nữa đã dính vào người Phiêu Tuyết.

- Vô Phong nói đúng, trò chơi nào cũng phân chia địa vực phân bố quái vật, [Vận Mệnh] hẳn là cũng không ngoại lệ.

Sát Thủ bổ sung nói.

- Nhưng ở đây nào có quái nha!

Dương Tùng vẫn đang không phục, đương nhiên cái này cũng là Mộ Dung Tiểu Thiên muốn hỏi.

- Ta đã nghiên cứu qua trang web chính thức của [Vận Mệnh]. Bên trong [Vận Mệnh] quái vật đại khái có ba loại. Loại thứ nhất là quái vật có chỉ số thông minh cao, có tính duy nhất, khi bị mất đi sẽ không hề nảy sinh ra quái mới. Loại thứ hai là quái có chỉ số thông minh thấp, [Vận Mệnh] khởi động thì lập tức tồn tại, một khi biến mất trong thời gian quy định sẽ sinh ra mới. Loại thứ ba là quái vật cấp thấp, chỉ cần có người chơi xuất hiện sẽ tùy thời cơ mà sinh ra.

Trường Không Vô Phong cười cười, một mặt bật chức năng tổ đội đưa mấy người vào tổ đội, một mặt cười nói.

- Tốt lắm, quá trình tẩy não chấm dứt, đồng chí Cảnh Sát Nhân Dân cẩn thận sau khi bị tẩy não liền biến thành phản đồ của nhân dân đó.

Triệu Hoán Sư cố tình nghiêm túc nói.

- Ngươi cái tên đầu gỗ này, nửa giờ không thấy nói một câu, khi mở miệng ra lại nói những câu “thiếu dinh dưỡng” như vậy, không mở miệng không ai bảo ngươi câm cả đâu.

- Tiểu tử ngươi nha còn nhỏ mà mỏ nhọn vậy, ngoài trừ nói xấu người khác, quả thực chính là …

Nói xong Triệu Hoán Sư nhấc chân đá về phía Dương Tùng.

- Phiêu Tuyết, cứu mạng nha.

Dương Tùng vừa kêu to, vừa chạy quanh Phiêu Tuyết.

Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Trường Không Vô Phong nhìn mấy người đùa giỡn trên mặt mỉm cười.

- Được rồi, không nên náo loạn nữa, tìm quái đi.

Theo thanh âm của Sát Thủ, hiện ra rất nhiều con ngựa quái, tốp năm tốp ba phân bố ở trên mặt cỏ nơi khu vực giao tiếp này.

- Ai ui, đau chết ta!~ Vừa một con ngựa xuất hiện ở bên cạnh Dương Tùng, làm hắn mất đi 20 HP, may mắn Sát Thủ ra tay đúng lúc, bằng không hắn phải chết không ngờ.

- [Vận Mệnh] này cũng có chút biến thái mà, sao không điều chỉnh độ đau đớn xuống thấp một chút.

Dương Tùng sau khi vọt tới mặt Sát Thủ, từ bên hông xuất ra một cái bình nhỏ màu hồng đổ mạnh vào miệng.

- Cảnh Sát, mất bao nhiêu HP?

Sát Thủ một kiếm chém ra, thân thể uốn éo, vọt tới bên cạnh con ngựa quái, tiếp theo lại đâm một cái.

- 20 Điểm!~ Dương Tùng trả lời.

- Mọi người cẩn thận đó, nhiều nhất cũng chỉ chịu được hai lần đánh.

Sát Thủ nhắc nhở mọi người.

Ở trước mặt bọn họ tổng cộng có ba con ngựa quái. Trường Không Vô Phong kéo theo một con ngựa quái, một mặt phân phó mọi người:

- Ngựa quái công kích mạnh, nhưng tốc độ chậm chạp, Phiêu Tuyết giúp hai người kia giết chết một con, Sát Thủ chủ công, hai người lợi dụng tốc độ dẫn dắt nó, cẩn thận một chút, đừng cho quái đánh trúng. Triệu Hoán Sư, em mang anh Thiên cùng Cảnh Sát đánh một con còn lại. Mọi người chú ý, không cần mở rộng phạm vi ra quá lớn kẻo lại kéo thêm quái khác vào đây.

Mộ Dung Tiểu Thiên cứng rắn chịu một kích của ngựa quái, cảm giác đau đớn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, dường như làm tỉnh lại phần dã tính chôn tận đáy lòng đã lâu của hắn.

- Chẳng lẽ, ngay cả cảm giác đau đớn của ta cũng đã chết rồi sao?

Mộ Dung Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua một tia ưu thương.

Triệu Hoán Sư đúng lúc vọt tới, một kiếm bổ vào ngựa quái giải vây cho Mộ Dung Tiểu Thiên.

- Cảnh Sát, đánh thọc sườn, một kịch lập tức lui.

Triệu Hoán Sư sau khi ra một kiếm lập tức bật người lui về sau, đồng thời hô lớn với Dương Tùng.

Dương Tùng bật người sang bên cạnh công kích, một bước đi tới đánh, vừa vặn tránh được phản đòn của ngựa quái.

- Anh Thiên đánh phía sau, nhanh lên.

Triệu Hoán Sư thấy ngựa quái đang đuổi theo Dương Tùng, huy kiếm xông lên.

- Anh Thiên, Cảnh Sát tận lực đánh các vị trí yếu hại của ngựa quái, như vậy giá trị thương tổn sẽ lớn hơn nhiều.

Phiêu Tuyết bên cạnh vừa dẫn quái vừa nói.

Vừa mới bắt đầu có chút hỗn loạn, dần dần biến thành phối hợp ăn ý, vài hiệp qua đi, ba con ngựa quái toàn bộ đã ngã xuống.

Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm tán thưởng, không khỏi bội phục mấy người Trường Không Vô Phong không thôi. Sát Thủ cẩn thận, Vô Phong phán đoán cùng tổ chức, Triệu Hoán Sư công kích tinh chuẩn, Phiêu Tuyết linh động, cùng với kỹ thuật xê dịch né tránh, kỹ xảo khống chế năng lực của họ căn bản mình không thể bằng được. Chính mình cùng Dương Tùng không thể nào so sánh với bọn họ được, thực là rất khác nhau à. Xem ra tập đoàn Niệm Thiên cam kết mức lương cao cho người chơi chính thức cũng không phải là bắn tên vô ích à.

- Anh Thiên, xem ra HP của anh không đầy kìa, uống một bình máu nhỏ bổ sung HP đi.

Vô Phong nhặt tiền rơi trên mặt đất xong đi tới nói.

- Hắc hắc, tiền của ta đã tặng người rồi, không còn tiền mua dược hoàn.

Mộ Dung Tiểu Thiên trên mặt nóng lên có chút xấu hổ.

- Anh Thiên có phải là tặng cho cô bé NPC đó, đó là hệ thống bố trí NPC để thu lại tiền, loại sai lầm nhỏ nhặt này chẳng lẽ anh cũng phạm phải?

Dương Tùng cố tình làm ra vẻ thống khổ, kêu vang trời.

- Ta nguyện ý, chú cấm được anh sao.

Mộ Dung Tiểu Thiên trong mắt hiện lên một tia bi ai lặng lẽ.

- Anh thiên, anh…

- Được rồi, cậu đừng nói nữa.

Phiêu Tuyết vốn cẩn thận cảm thấy có chút khác thường, mở miệng ngăn Dương Tùng lại.

- Vậy cái này để cho anh.

Vô Phong từ trong hành trang lấy ra một dược hoàn, đưa tới trong tay Mộ Dung Tiểu Thiên.

Mộ Dung Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Vô Phong một cái, tiếp nhận dược hoàn, không nói cái gì, hết thảy đều không nói gì?

Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang

- ---------

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui