Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương


Tiêu Ngữ Lam vừa mới tắm xong, vươn mình thư giãn rời khỏi phòng tắm.

Cô mới thò chân ra đã bị người nào đó ôm lên giường, hắn nằm đè lên cô, gương mặt đằng đằng sát khí!
“Anh Mạc anh đóng phim hành động đấy à?” Cô hơi to tiếng, thề là cô sắp đứng tim mà chết rồi, hắn làm như là phim Hollywood vậy đó.
Mạc Tử Dương đã nới lỏng tây trang, mặt hắn đằng đằng sát khí mà đè cô.

Hắn không nhịn nổi cơn giận dữ này, mỗi lần hắn nghĩ tới cô vì người đàn ông kia mà muốn tách ra khỏi hắn.

Sự tức giận cùng cảm giác thua kém này như bức điên hắn, Mạc Tử Dương có cái gì thua cái tên luật sư họ Trình đó.

Cô luôn mê mẩn hắn ta, ngày nào cũng tới nhà nấu cơm cho hắn ăn.

Mấy tháng trước Mạc Tử Dương xem chuyện đó như không thấy, hắn không quan tâm nhưng mà mấy tháng nay cô rõ ràng quan tâm hắn hơn, nấu cơm cho hắn ăn còn ngủ cùng hắn, sao cô vẫn không từ bỏ cái tên luật sư họ Trình đó được?
“Anh Mạc anh hoá đá luôn rồi hả, sao anh đè tôi? Tôi sắp thở không nổi rồi…”
Tại sao một ngày mà cô bị đè tới hai lần, thật bất công!
“Nói đi cô và tên họ Trình đó đã làm những gì hả?”
Tiêu Ngữ Lam tròn mắt ngạc nhiên vì sao hắn biết cô gặp Trình Phong?
“Cô không ngờ đúng không, không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy đúng không? Tiêu Ngữ Lam tại sao cô dám ở sau lưng tôi hả?”
Hắn lạnh giọng, như muốn nuốt cô vào trong bụng luôn.

Tiêu Ngữ Lam nhìn hắn, suy cho cùng hắn không hề tin tưởng cô.

Ở trong suy nghĩ của những người này cô là người xấu, xấu đến mức cho dù cô có làm bao nhiêu chuyện tốt cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Cô bật cười, nụ cười lạnh nhạt nhất từ trước tới giờ.

Cô đá vào đầu gối hắn, lúc hắn đau liền đẩy hắn ra.

Tiêu Ngữ Lam ngồi dậy, cô nói:“Tôi làm cái gì đến lượt anh quản hả, nếu anh sợ đầu mình mọc mấy cái sừng thì… rầm…”
Hắn đóng cửa đi rồi, thậm chí còn không nghe cô nói hết câu.

Cái tên Mạc Tử Dương này đáng ghét, cô mặc kệ!
Mạc Tử Dương lần đầu tiên không thể tập trung làm việc, hắn bị cái tên Tiêu Ngữ Lam lẩn quẩn trong suy nghĩ.

Ngồi trong phòng sách hắn châm một điếu thuốc, hắn không phải là con người nghiện thuốc lá chỉ mỗi khi hắn thật sự không ổn thì mới hút vài điếu.

Lâu rồi hắn mới có tình trạng không ổn định như vậy, vì người phụ nữ đó sao, thật nực cười.
Điện thoại hắn reo, Tô Hoài gọi tới, thật đúng lúc.
“Alo Dương anh đang gặp vấn đề gì à, sao mà dính líu tới khách sạn vậy?”
Bạn của Tô Hoài làm chủ một quán bar và khách sạn, hôm nay anh ta gọi cho anh nói là có người tên Mạc Tử Dương muốn phá công chuyện làm ăn của anh ta.

Tô Hoài nghe thấy tên thôi đã choáng, bạn thân của anh lại nổi cơn thịnh nộ gì thế, xưa nay hắn ta điềm đạm lắm mà.
“Tiêu Ngữ Lam ở trong khách sạn đó, tôi muốn xem camera.” Hắn lạnh giọng.
“Tiêu Ngữ Lam ấy hả, ở đó mà ở với ai.

Nhưng mà người thuê phòng là nam mà… Hả… Thật đấy à?”
Tô Hoài lật xem vị khách thuê phòng, dừng ở cái tên Trình Phong thì á khẩu không biết nên nói cái gì.

Cái cô Tiêu này ăn gan hùm, uống mật gấu hay sao mà dám cắm sừng Mạc Tử Dương vậy?
“Cho nên anh nói với họ, tôi không thể chờ lâu hơn.

Một là đưa clip hai là biến đi.”
“Đừng giận mà anh bạn, chỗ khách sạn này cũng quen biết với tôi coi như anh nể mặt Tô Hoài tôi được không.

Cái clip tôi sẽ đem tới cho anh, đều là người quen đừng như vậy.”
“Cúp đây.”
Hắn không thoải mái, hắn muốn phát tiết.

Mạc Tử Dương lại châm thuốc lá, uống một chút rượu…
Cũng không biết là ly rượu thứ mấy, điếu thuốc lá thứ bao nhiêu hắn cuối cũng không khá hơn là bao.

Mạc Tử Dương ngã người ra sau ghế, hai mắt hắn nhắm hờ.
“Ôi bạn thân, tôi đã đến rồi đây.” Tô Hoài vào phòng đã làm náo loạn một phen.
Mạc Tử Dương chìa tay ra, lạnh giọng:“Đồ đâu?”
“Để tôi mở lên cho anh xem.”
“Không cần, đưa đây rồi anh có thể về.”
“Gì chứ…”
Tô Hoài đem usb đặt xuống bàn, nghi ngờ nhìn người bạn thân của mình.
“Anh sợ tôi nhìn thấy cái gì? Này Tử Dương anh chưa từng như vậy.” Tô Hoài lấy ly rót rượu.
Anh chưa uống đã bị Mạc Tử Dương lôi ra cửa phòng đóng sập cửa, có còn công lý hay không.
“Anh được lắm Mạc Tử Dương.”
Mạc Tử Dương ngồi vào bàn máy tính, trực tiếp cắm usb vào.

Cảnh đôi nam nữ đè nhau hiện lên trước mắt hắn, tay hắn siết chặt nắm đấm.

Ngôi trước màn hình máy tính, xem hết đoạn clip cũng mất hơn ba mươi phút còn hắn phải mất hơn một giờ đồng hồ để bình tĩnh lại.
Hắn nghĩ sai về Tiêu Ngữ Lam rồi, cô giận hắn!
Nửa đêm hắn trở lại phòng ngủ, nữ nhân không hề ngủ mà ngồi xem máy tính.

Từ lúc Mạc Tử Dương bước vào cô đã nghe mùi rượu và thuốc lá nồng nặc, hắn lại say rượu nữa rồi.

Cô nhớ lại lần đó hắn say rượu đã…
“Anh đi chỗ khác mà ngủ, say rồi đừng có vào phòng hôi lắm.”
Mạc Tử Dương không có trả lời, hắn đi tắm.

Nửa đêm rồi mà còn tắm, thật không biết quý sinh mạng.
“Xem gì đó?” Hắn vừa lau tóc vừa hỏi.
Tiêu Ngữ Lam đóng máy tính lại, thong thả đáp:“Tìm vị hôn phu mới đó, anh nói xem hiện tại ai hợp với tôi… Ưm…”
Hắn cuối xuống hôn lên môi cô cắt đứt câu nói, Tiêu Ngữ Lam trợn mắt mất mấy giây sau mới nhớ tới đẩy hắn ra.

Cô lau môi, hung dữ hỏi hắn:“Mạc Tử Dương anh bị điên hả, mỗi lần uống rượu xong đều phát điên???”
“Hôn vị hôn thê điên chỗ nào?”
“Anh… Tôi không đồng ý, ai cho phép anh dám…”
Hắn lại muốn hôn cô, may mà cô né kịp, không có cửa đâu.
“Nói nữa lại hôn đấy, đi ngủ thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui