Trợ lý Trần nói Tiêu Ngữ Lam đến gặp hắn, sao hắn có cảm giác bất an thế này?
Cô đến mang canh cho hắn, Mạc Tử Dương vẫn dùng cách án binh bất động.
Chỉ cần cô như trước đây, không tấn công hắn thì mọi thứ vẫn ổn.
"Anh Mạc sao không thấy anh trò chuyện vậy?
Tiêu Ngữ Lam biết hắn đề phòng cô, nhưng mà trông hắn buồn cười quá nên cô vẫn cố hỏi để trêu hắn.
Mạc Tử Dương ho khan, chỉnh lại vị trí ngồi tránh bị quê độ.
Hắn đem cháo mà Tiêu Ngữ Lam mang tới lẳng lặng ăn, giây phút này cứ cuối đầu ăn có khi lại tốt hơn.
Tiêu Ngữ Lam nhìn hắn, hai mắt híp lại cười rất tươi.
“Cháo ngon không anh Mạc?”
“Ừm, ngon.
Đây là cháo gì thế?”
Hắn tìm chủ đề để nói chuyện, cũng không thể cắm mặt ăn mãi được.
Nụ cười trên môi cô càng đậm, dõng dạc tuyên bố:“Cháo hào, bổ lắm đó.”
…khụ khụ…
Người nào đó ho sặc sụa, cô đưa khăn giấy cho còn vỗ lưng trấn an hắn.
Mạc Tử Dương cảm thấy mình chắc chắn sắp không xong rồi, hôm nay cô nấu cháo hào, hôm qua thì mặc đồ ngủ mỏng manh rồi ngày mai có phải đem hắn đi lăn giường luôn hay không?
Mạc Tử Dương lấy lý do bận gặp đối tác để đuổi khéo cô, hắn đúng là quỷ lạnh nhạt.
Kết hôn với Tiêu Ngữ Lam có cái gì mà không tốt chứ, cô vừa xinh đẹp lại có gia thế đừng nói kết hôn ngoài Tiêu gia có lợi, Mạc gia cũng không phải không được lợi lộc gì mà.
Đôi bên đều có lợi, sao hắn cứ phải né tránh cô làm gì chứ?
*
“Cô Tiêu canh này rất bổ, cô hãy uống đi ạ.”
Người làm đem cho cô một bát canh, Tiêu Ngữ Lam không hề suy nghĩ mà uống cạn.
Thấy cái chén đã hết sạch, cô người làm đó liền có thái độ rất gian ác.
Lưu Phi Yến thuê cô ta bỏ một thứ thuốc vào trong canh của Tiêu Ngữ Lam, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì cô sẽ có tiền.
Chuyện đơn giản như vậy, sau này nói không chừng cô sẽ giàu to…
Kiếm tiền thật là dễ dàng.
*
Đêm nay Trinh Phong lại say rượu, gần đây hắn thường hay say rượu như thế.
Tâm hắn không yên, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Hắn nhận ra mình không thể quên được bóng dáng của Tiêu Ngữ Lam, nụ cười, ánh mắt và cả những lần cô nói chuyện nó như một sợi dây vô hình cuốn lấy tâm trí hắn.
“Phong, sao anh sạy dữ vậy?”
Lưu Phi Yến ra đỡ Trình Phong từ trong xe vào, chồng cô gần đây rất hay say sỉn.
Cơ thể người đàn ông rất nặng, cô cùng một số người làm cùng nhau đỡ mới đỡ được hắn lên trên phòng.
Hắn đã say lắm rồi, nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền.
Lưu Phi Yến tháo cúc áo và dây lưng, cô cẩn thân đi vắt khăn nóng lau người cho hắn.
Đang lau được một nửa, thì bỗng có một lực mạnh kéo cô xuống giường.
Trình Phong nằm đè trên cô, đôi mắt hắn mơ màng nhìn ngắm người phụ nữ.
Đây là Tiêu Ngữ Lam, cô lại đến chăm sóc hắn, thấy chưa cô vẫn yêu hắn mà…
Trình Phong hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại, sau đó hắn lại nghiêng đầu nhìn cô một lần nữa.
“Chồng… Có muốn không?”
Lưu Phi Yến sờ lên má hắn, cất giọng dụ hoặc.
Trình Phong ngậm lấy bờ môi cô, cực kì thô bạo mà gặm mút.
Tiếng môi lưỡi trong không khí này cực kì phóng đại, tay hắn lượt bỏ quần áo của cả hai.
Bàn tay không kiên dè đặt lên một bên đỉnh đồi của cô xoa nắn, sự mềm mại làm cho hắn cảm thấy hưng phấn.
Lưu Phi Yến bị hắn hôn dồn dập, đến nổi cô không thể thở được.
Cô đánh vào vai hắn kháng nghị nụ hôn, đáp lại hắn siết hai tay cô lại giam cầm trên đỉnh đầu.
Hắn vẫn muốn hôn.
“Ưm… Phong… Từ từ đã… anh à…”
Cô sợ cô sẽ chết ngạt mất, hắn say rồi nên hoàn toàn mất khống chế.
Trình Phong dày dò một lúc mới buông cánh môi kia ra, hắn nhìn cô say đắm, dịu dàng hôn lên chóp mũi của cô, hắn nói:“Đừng chống cự được không Lam, để anh yêu em…”
Hắn rúc đầu vào hõm cổ thơm tho của cô, gặm cắn từng miếng da thịt mịn màng.
Lưu Phi Yến dường như hoá đá vào giây phút này, hắn vừa gọi cô là gì? Hắn nhận nhầm cô là Tiêu Ngữ Lam? Thật nực cười, cô vừa khóc vừa cười, bàn tay bị hắn giữ vô thức siết chặt.
Cô hận Tiêu Ngữ Lam, cô ta nên đi chết đi.
Trình Phong dường như thấy được sự chuyển biến của cơ thể người phụ nữ dưới thân, cô đang giãy dụa.
Hắn sẽ không ngừng lại, hắn không muốn và cũng không để cô có cơ hội từ chối.
Trình Phong vớ lấy thắt lưng cột hai tay cô lên thành giường, trông hắn gấp gáp đến độ như sợ lơ là ra một giây cô sẽ chạy mất vậy.
Lưu Phi Yến thờ thẫn nhìn hắn, đây là người chồng cùng chung chăn gối với cô đấy ư? Hắn ta say rồi nhìn lầm cô thành cô gái khác, hắn thật tàn nhẫn!!!
Trình Phong đem nơi nhạy cảm nhất của cả hai hoà vào thành một thể, hắn điên cuồng chiếm lấy cơ thể cô.
Miệng hắn lẩm bẩm:“Lam để anh yêu em, Lam hãy gọi tên anh…”
Tâm cô chết rồi, Lưu Phi Yến ở dưới thân hắn chịu dày vò một đêm dài.
Trái tim cô cũng theo đó mà nguội lạnh, sau khi hắn ngủ cô đi vào phòng tắm, tự tẩy rửa chính mình.
Cô phải rửa sạch đi, rửa hết những vết nhơ nhuốc mà Trình Phong để lại trên người Tiêu Ngữ Lam.
Lưu Phi Yến chà xát trên da thịt mình đến nổi rách da chảy máu, cô khóc nức nở rồi gục đầu xuống gối.
Tại sao chứ, bất công, quá bất công.
Để có được Trình Phong cô đã hao tổn không ít công sức, còn Tiêu Ngữ Lam chỉ cần vài động tác, vài cử chỉ đã chiếm trọn trái tim hắn ta.
Cô không cam tâm, cô ta đáng ghét như vậy, cô ta nên đi chết đi.
Chỉ cần cô ta chết, Trình Phong sẽ lại là của cô.
Lưu Phi Yến vẫn là bà Trình danh giá, sống trong nhung lụa.
Phải rồi, chỉ cần Tiêu Ngữ Lam chết đi mọi chuyện sẽ kết thúc.
Lưu Phi Yến nhìn mình ở trong gương, hình ảnh cô trần trụi phản chiếu trên đó.
Cô nhoẻn miệng cười, nắm đấm siết chặt….