Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương


“Tử Dương, cứu em!”
Mạc Tử Dương lập tức đi xuống sảnh công ty, hắn nhận được điện thoại của Bannie cô nói hắn cứu cô.

Trong lòng hắn nôn nóng, lo lắng đến độ không thể chờ được thang máy mà phải đi thang bộ xuống đây.

Lúc hắn xuống cổng thì Bannie cũng vừa lái xe tới, cô tấp xe vào lề đường sau đó người của Mạc Tử Dương cũng bao vây xung quanh để bảo vệ.
“Tử Dương, giúp em với họ đuổi theo bọn em.”
“Ngoan, lên phòng của anh đi.

Anh đi giải quyết.”
Hắn xoa đầu cô rồi sải bước đi thẳng về mấy chiếc xe màu đen, ngay lập tức họ quay đầu bỏ chạy.

Hắn ra lệnh cho người đuổi theo, nhất định hắn phải làm ra lẽ chuyện này.
Mạc Tử Dương lên phòng làm việc, hắn gấp gáp mở cửa phòng.

Nhìn thấy Bannie ngồi ở bàn trà, hắn chạy lại nắm tay cô hỏi han:“Em không sao chứ?”
“Không có gì…” Cô nhìn hắn, có mấy lời muốn nói nhưng không có cách nào để nói.
Ví như tại sao hắn lại gầy đi nhiều như thế?
Hoặc là sao hắn không cạo râu, trông rất lôi thôi?
Với tại sao giờ này là buổi sáng mà trên người hắn toàn là mùi rượu?
Tất cả cô đều nhìn thấy, nhưng không có thể nào trực tiếp hỏi hắn.

Cô chỉ có thể rụt tay lại một cách lạnh nhạt, rồi quay mặt đi nới khác nói:“Cám ơn anh.”
Một câu khách sáo của Bannie khiến tim hắn có cảm giác như bị côn trùng cắn, hắn đau.

Cô khách sáo với hắn, né tránh hắn.

Cô sợ ở bên cạnh hắn.
Mạc Tử Dương không tiếp tục gượng ép cô, hắn đứng thẳng người đi lại bàn làm việc.

Giả vờ như không nhìn thấy sự lạnh nhạt của cô, hắn hỏi:“Sao đám người đó lại đuổi theo em vậy, có cần anh sắp xếp vài người bảo vệ em không?”
“Đó là người của Đàm luật sư tìm tôi, không phải họ đuổi theo Bannie đâu.

Thật xin lỗi…”
Alice cuối đầu nói, không khí lúc này rất căng thẳng.
Điện thoại di động của Bannie reo, là Cố Thẩm Minh gọi đến.
Bannie nhìn Mạc Tử Dương, sau đó e ngại nhận máy.

Cô trả lời bằng âm lượng rất nhỏ, giống như sợ hắn nghe thấy vậy.
Nhưng hắn đều nghe thấy cả, cô đã đồng ý mở lòng với Cố Thẩm Minh rồi? Hơn nữa còn tới văn phòng giúp anh ta quản lý công việc, bọn họ thật tình cảm.
Mạc Tử Dương bật cười, hắn đợi cô tắt điện thoại đi mới chua xót hỏi:“Em… Anh ta cho em cảm giác an toàn à?”
Cô nhìn hắn sau đó cuối đầu không trả lời, tay cô cào xuống ghế sofa, cô biết hắn đang đau lòng, cô cũng vậy.
Thấy cô không trả lời, Mạc Tử Dương cũng không gặn hỏi bất cứ điều gì thêm.

Hắn ngồi vào bàn làm việc, cuối đầu xem vặn kiện.

Bầu không khí này khiến cho Bannie không dám thở mạnh, tim cô, đau quá!
“Mạc tiên sinh cám ơn anh đã giúp đỡ, chúng tôi về được rồi.” Alice mở lời, nếu cô không nói cô sợ Bannie sẽ khóc ngay tại chỗ.
Sắc mặt của cô ấy đỏ gay lên rồi mắt rơm rớm nước, bọn cô nên rời đi thì hơn.
“Ừ, Tôi đã nói tài xế đưa hai người đi.” Hắn vẫn không ngước mắt lên nhìn, lạnh nhạt đáp.
Cả hai xách túi rời đi, khi tay của Bannie vừa chạm vào tay nắm cửa, hắn lại nói:“Bannie, anh trả sự tự do lại cho em.”
Lúc đó cả thế giới của Bannie như sụp đổ, cô cuối mặt đẩy cửa rời đi một cách nhanh nhất có thể.

Mạc Tử Dương cuối cùng hắn cũng đã buông tay rồi, đấy là điều cô mong muốn, cớ sao khi nghe từ chính miệng hắn nói ra trái tim cô lại đau đến thế.
Cô khóc đến mức không thở được, hắn thật sự đã buông tay cô rồi.
Alice ôm cô, không đành lòng nhìn cảnh này, cô ấy mới nói:“Bannie cậu suy nghĩ lại đi nếu cậu yêu anh ấy như thế, hai người còn có rất nhiều cách.

Hai người cùng nhau tìm con, chắc chắn là có cơ hội mà.”
Khoa học kỹ thuật bây giờ tiên tiến lắm rồi, chỉ cần có tiền là được.
Bannie lắc đầu, cô sụt sịt nói:“Tớ đã hỏi qua rồi, tình trạng của tớ rất tệ.

Kích trứng cũng chưa chắc sẽ có khả năng, với lại… Tớ sợ Mạc Tử Dương hy vọng, rồi lại thất vọng.

Nếu tớ nói cho anh ấy biết tớ không thể có con, nhỡ đâu chúng tớ cả đời này cũng không có nổi một mụn con thì phải làm sao đây hả? Giờ anh ấy… Anh ấy buông tay rồi, tớ chỉ là đau lòng… Rồi cũng sẽ qua thôi.”
Alice thở dài, ngước mặt lên nhìn trời, ông trời này đúng là bất công thật đấy!
Bannie thay quần áo khác, tắm rửa rồi đi Cố Thị.

Lúc nảy Cố Thẩm Minh gọi điện hỏi cô có việc gì không, sao vẫn chưa thấy cô đến.

Dù gì cô đã hứa với người ta rồi, cũng không thể nào nói không đến được.
Cô cố gắng khôi phục cho mình trạng thái tốt nhất, đi vào Cố Thị.
Cố Thẩm Minh lập tức mời cô vào phòng làm việc sau khi nghe tin cô đã đến nơi.

Bannie cũng giải thích lý do vì sao cô đi trễ, nghe xong anh không những không tỏ ta trách móc mà ngược lại còn rất quan tâm.
Anh nói:“Nếu vậy tôi sắp xếp người chờ đưa cô Alice về, cô ấy có thai sự việc lần này nguy hiểm.”
“Nếu được vậy, cảm ơn anh Thẩm Minh nhiều lắm.” Cô nói xong liền cảm thấy không đúng, suy nghĩ lại liền nói:“Bây giờ tôi nên gọi anh là Sếp Cố mới phải ấy nhỉ?”
“Bannie cô đừng khách sáo mà, cô đến để giúp tôi.

Đáng lý ra tôi nên cám ơn cô, gọi là Thẩm Minh là được rồi.”
Bọn họ thống nhất được cách xưng hô, sau đó Bannie bắt đầu làm quen với công việc.

Cố Thị là công ty lớn, so với Mạc Thị không thua kém cho nên khối lượng công việc cũng tương đương nhau.

Lúc trước cô làm ở Mạc Thị quả thật có áp lực không nhỏ, người như Mạc Tử Dương và Cố Thẩm Minh phải nói là lịch làm việc của họ rất dày.

Thư ký như cô muốn sắp xếp lịch trình ổn thoả cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cô lại nghĩ tại sao lúc ấy cô chẳng cảm thấy căng thẳng như bây giờ, chắc tại vì lúc đó người ở gần cô là Mạc Tử Dương, cô vì hắn có thể nguyện ý vất vả.
Bannie tự cười chính mình cố chấp không chịu tỉnh ngộ.
*
Alice đứng ra hầu toà, đơn kiện này liên quan tới cô nên toà án gửi giấy mời cho cô đến dự.

Đứng ở nơi trình báo, cô liếc nhìn Đàm luật sư xong rồi nói ra toàn bộ tổn thương mà cô phải chịu sau tai nạn của Trần Tự Bân gây ra.
“Con khốn, là mày hại tao trước nên tao mới trả thù.

Đừng làm ra vẻ mặt như mày vô tội như thế.” Trần Tự Bân đứng sau song sắt gào lên, ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi rồi.
Nhìn thấy ông ta khổ sở như vậy Alice vô cùng hả hê, vì ông ta xứng đáng bị như vậy.
Có điều cô không ngờ, sau đơn kiện của cô là đơn kiện của Tô Hoài.

Anh kiện Trần Tự Bân tội cưỡng ***…
Alice ngồi ở phiên chờ xét xử, nghe tường tận những lời anh kể lại.

Bao gồm chuyện lúc nhỏ anh bị đối xử như thế nào, rồi bị cưỡng hiếp ra sao, tất cả như một cuốn phim mà Alice có thể tưởng tượng ra trong đầu.

Cô cắn môi ngăn cho mình không chạy lại chỗ anh mà ôm lấy, rốt cuộc anh đã bị thương tổn như thế nào chứ?
Tô Hoài nói lên toàn bộ sự thật, báo chí và phóng viên không ngừng chụp ảnh của anh.

Ánh đèn flash nháy liên tục như khiến cho Alice cơ hồ không thể mở nổi mắt, cô luôn thắc mắc tại sao anh lại ra toà kiện Trần Tự Bân.
Anh không phải muốn giấu nhẹm chuyện hôm đó cả đời này sao?
Bọn họ cũng vì đoạn video clip đó mà biết đến nhau, ngay từ đầu anh đã muốn nó biến mất mà?
Sau khi phiên toàn xét xử kết thúc, Trần Tự Bân bị phán chung thân.

Ông ta gần như ngã khụy sau song sắt, mức án này đối với ông ta là quá nặng nề.

Alice cũng không biết đây có phải là sự sắp đặt của Tô Hoài hay không, nhưng hiện tại trông anh chẳng vui vẻ gì.
Cánh phóng viên bị chặn lại, Tô Hoài và cô cùng đi ra ngoài nhưng chẳng ai nói với ai câu nào.

Đợi tới khi ra khỏi toà án, anh mới dám ngẩn mặt lên nhìn cô.

Alice cũng nhìn anh, cô mím chặt môi không biết nên nói gì.
Anh làm như vậy có phải đang vì cô không?
Thật sự mà nói nếu như không có đơn kiện của anh thì với tội cố ý gây thương tích có lẽ Trần Tự Bân chỉ bị phạt vài năm tù, thêm việc Đàm luật sư đứng ra cải kiện cho ông ta thì có thể chỉ là án treo thôi.
“Có đi quá giang không?” Anh hỏi, cố ý tỏ ra thái độ rất bình thường.
Alice vốn muốn gật đầu, cô muốn hỏi anh nhiều chuyện lắm.
“Alice…” Giọng thiếu niên gào lên như chó tru.
Cố Thần đi cùng một đám người áo đen, trông cậu chẳng khác gì đầu gấu cả.

Cậu mặc trên người quần jean, áo thun, tóc tai lỉa chỉa theo kiểu thịnh hành bây giờ.
Cậu đi tới trực tiếp ôm eo cô rất tự nhiên, Alice trừng mắt với cậu.
“Về thôi, tôi đưa cô về.

Dẫn theo nhiều người lắm không ai dám làm gì cô đâu.”
“Cậu đi đâm thuê chém mướn ấy à, gào tên tôi làm gì hả?” Cô nhéo vào eo cậu, ai cho cậu ôm cô tình tứ như thế.
Tô Hoài nhìn hai người không chớp mắt, tới khi Alice nhìn anh thì anh lại rũ mắt, anh đút tay vào túi quần không nhanh không chậm nói:“Anh có việc phải đi trước.”
“Tô Hoài.” Cô gọi anh lại, cô vốn không có ý định cùng Cố Thần về.
Tô Hoài không dừng lại mà vẫy vẫy chìa khoá xe trong tay, anh nói:“Bạn gái anh chờ, khi khác gặp em nhé.”
Alice đứng sựng tại chỗ, anh đã có bạn gái mới rồi?
Cố Thần nhìn một cái là biết ngay hai người này có quan hệ gì, cũng biết là ai phũ phàng với ai.

Cậu tặc lưỡi, cái bà chị này đanh đá thế mà lụy tình.
“Người ta cũng có bạn gái mới rồi, cô còn ôm mộng gì nữa.” Cậu cà lơ phất phơ nói.
Alice không đáp, thấy vậy cậu mới chú ý nhìn xuống nét mặt của cô.
Alice khóc sao?
“Ê nè, cô lớn rồi đó nha.

Khóc cái gì mà khóc, nín đi, khẻo người ta tưởng là tôi làm cô khóc nữa đó.”
“Cậu cút đi.”
Alice đúng đùng bỏ đi, cô đang đau lòng muốn chết, ai bảo cái tên đầu heo này tới đón cô vậy?
“Này, cô đừng đi.

Tôi đưa cô về, cô mà không về thì ông đây bị cắt tiền sinh hoạt đấy!”
Cố Thần khổ sở đuổi theo, còn Alice thì cứ đi về phía trước.
Cảnh tượng một thiếu niên đuổi theo sau một cô gái thu lại trong tầm mắt của Tô Hoài, anh ngồi ở trong xe siết tay nhắm mắt kềm chế lại mong muốn chạy về phía đó.
Alice xứng với một người đàn ông khác.

Sau hôm nay, anh sẽ trở nên dơ bẩn, biến thái trong con mắt của mọi người.

Anh càng không xứng với cô.
Alice là công chúa nhỏ xinh đẹp, làm sao có thể yêu một kẻ đã đồng thuận khi bị ba bốn người đàn ông cưỡng *** chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui