Tô Hoài tỉnh lại trong cơn mê man, hai tay anh bị trói chặt vào chiếc ghế đẩu, tiêu cự dần rõ ràng hơn.
Anh nhìn thấy Alice cùng Cố Thần đang ngồi ở sofa cách đó không xa.
“Tô Hoài sao… Sao chúng ta lại ở đây?”
Tố Niên cũng vừa mới tỉnh dậy sau thuốc mê, cô lơ ngơ nhìn thấy Tô Hoài liền hỏi.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm người phụ nữ ở đối diện, cô cũng nhìn theo sau đó liền trợn trắng mắt, tay chân cũng bất giác run lẩy bẩy.
Alice đi tới trước mặt bọn họ, cười nhếch mép.
Cô nâng cằm Tố Niên lên, lạnh nhạt nhìn cô ta hỏi:“Sao thế, tôi chưa làm gì mà cô đã run rẩy rồi sao?”
“Cô… Cô muốn làm gì, tôi… Tôi báo cảnh sát đó.”
Alice cười thật lớn, nghe như chuyện nực cười nhất trên đời này.
Sau đó cô ngừng cười, nghiến răng nói với Tố Niên:“Muốn báo cảnh sát, phải là tao báo mới đúng!”
“Alice, nghe anh nói.” Tô Hoài vẫn là dáng vẻ đó, điềm tĩnh nói với cô.
Cô cũng vui lòng đứng trước mặt anh, im lặng nghe anh nói.
Anh nhìn cô lúc nào cũng bằng ánh mắt dịu dàng, rồi anh nói:“Đừng như thế được không em?”
Tô Hoài giống như dỗ dành, cùng giống như đang năn nỉ cô quay đầu.
Anh có biết là cô đang hận không, sao anh có thể nghĩ đơn giản như thế?
“Anh nói tôi đừng như thế đó hả? Tôi cũng đâu muốn như thế này, là các người, các người ép tôi.”
Cô ứa nước mắt rồi gào lên, trở thành kẻ mất bình tĩnh.
Sau đó cô lấy từ trong túi ra một lọ thuốc màu trắng trong, giơ lên trước mặt hai người bọn họ.
Cô cười trong đau khổ, mang theo nổi uất hận mà nói:“Tôi đã chuẩn bị sẵn cho hai người rồi.
Sợ rằng nhà kho cũ kỹ này khiến các người không có hứng nên cố tính giúp hai người chuẩn bị một ít xuân dược.”
“Em định làm gì?” Tô Hoài bắt đầu nôn nóng khi thấy lọ thuốc.
Alice ngồi xuống ghế đối diện, vắt chéo hai chân lạnh nhạt nói:“Thì giúp cho hai người đó, đợi tới khi hai người có em bé.
Tôi… Sẽ chính tay mổ bụng cô ta, lấy đứa bé ra.
Cướp giống như… Cô ta đã cướp con của tôi vậy đó.”
Tố Niên xanh mét mặt mày khi nghe ý định của cô, cô ta run rẩy sợ hãi nhìn theo từng cử động của Alice.
Alice giật nắp lọ thuốc, sau đó đổ vào chai nước lọc mà Cố Thần đưa cho.
“Đừng mà… Đừng mà… Tôi sai rồi, tôi sai rồi… Cô tha cho tôi đi…” Tố Niên vùng vẫy, cô ta muốn thoát ra khỏi đây.
Tránh xa con mụ đàn bà điên này!
Ai mà biết cô ta dám bắt cóc người, ai mà biết cô ta dám trả thù chứ?
Cô đưa chai nước đến miệng cô ta, mặc kệ van nài cũng không có cảm giác đồng cảm.
Chính cô ta là người đã lừa cô uống thuốc phá thai, cô ta là bạn gái của Tô Hoài.
Bọn họ lừa cô uống thuốc để hủy hoại đứa con của cô, nếu cô không trả thù cho đứa bé, thì cô không xứng đáng làm mẹ của nó.
“Alice đừng mà em, anh không muốn.” Tô Hoài khổ sở nói với cô.
“Đây là chuyện anh nói không muốn là được sao?” Cô thét vào mặt anh, nước mắt giàn dụa.
Tô Hoài nhìn cô, ánh mắt anh chứa đựng sự chua xót, anh nói:“Anh vẫn luôn yêu em.
Nếu em hận chi bằng lấy mạng anh đi, chứ em đừng làm vậy.
Anh luôn muốn em sống tốt thôi Alice.”
Những lời này của Tô Hoài như đánh vào nội tâm đang tổn thương đến cực điểm của cô.
Anh nói anh yêu cô, anh vẫn luôn yêu cô?
Vậy tại sao anh lại nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của cả hai?
Anh nói anh yêu cô để cứu lấy Tố Niên, hoá ra anh yêu cô ta.
Dựa vào đâu mà cô ta có được tình yêu của anh còn cô, cho dù cô hạ mình, làm mọi cách ngay cả chấp nhận giữ lại đứa con của hai người khi mà anh không muốn chịu trách nhiệm vậy mà anh vẫn một mực vẫn không cần cô chứ?
Alice buông tay, chai nước khoáng nằm trơ trọi ở dưới sàn.
Alice đi về phía anh, cô nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh.
Cô vuốt ve khuôn mặt của anh, ấm ức hỏi:“Anh nói anh vẫn luôn yêu em sao A Hoài?”
“Alice ngoan, nghe lời anh.
Đừng đi vào con đường sai trái.”
Alice ôm lấy anh, cô vừa khóc vừa nói:“Anh… Anh lại yêu em có được không? Em về sống với anh nhé?”
“Alice, đừng nghe anh ta dụ.
Nếu anh ta yêu chị thì sẽ không qua lại với người khác, anh ta nói vậy thật chất chỉ muốn chị mềm lòng thôi.” Cố Thần kéo Alice lại nói.
Alice không do dự đẩy cậu ra.
Cô đi lại mở trói cho Tô Hoài, lo lắng nhìn cổ tay đỏ ửng của anh, cô vội hôn lên đó rồi ôm chặt anh nói xin lỗi.
Tô Hoài cũng ôm cô, anh cũng là bác sĩ cho nên anh biết rõ Alice đang có vấn đề, đây không phải là trạng thái bình thường của cô.
Sau cùng, Cố Thần cũng không làm gì được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Alice đi theo Tô Hoài về nhà…
Cậu nói hết lời nhưng cô vẫn không chịu nghe, còn mắng cậu lèm bèm nhiều chuyện.
Cậu nhiều chuyện ư?
Rõ ràng là cậu quan tâm cô!
*
Cố Thần trở lại quán bar sau một thời gian dài vắng bóng, lúc quay lại đám bạn của cậu suýt nữa là nhìn không ra thủ lĩnh của bọn họ.
Người tóc đỏ nọ đi lại cặp vai cậu hỏi:“Ê người anh em, lâu lắm mới thấy gặp nha.
Nghe nói cậu đang say nắng cô nàng nào ở bệnh viện à?”
Cố Thần nâng ly cạn với người tóc đỏ.
Cậu nói giọng cà lơ phất phơ:“Hôm nay có em nào ngon không, dạo này xui quá!”
“Có chứ Cố công tử, có tiền là có tất nhá.”
Cố Thần lại uống thêm một ly nữa, cậu hừ lạnh.
Trong lòng thầm nghĩ sai rồi, có tiền không phải là có tất cả.
Nếu nói có tiền là có tất cả, vậy tại sao cậu vừa có tình vừa có tiền lại không có được Alice chứ?
Theo sự sắp xếp của thiếu niên tóc đỏ, Cố Thần đi lên phòng bao trong tâm trạng bình thản như không.
Đẩy cửa phòng vào trong đã thấy thiếu nữ nằm trên giường cởi sẵn, thân thể nếu nói dễ nghe là điện nước đầy đủ.
Nhưng mà gương mặt của cô ta không giống, hoàn toàn không giống với người trong lòng của cậu.
“Cố thiếu gia, hôm nay anh muốn chơi trò gì?” Người phụ nữ như con bạch tuộc quấn lấy người cậu, cô ta đẩy bộ ngực của mình lên quyến rũ, mời mọc cậu, sau đó còn yêu nghiệt hỏi:“Bác sĩ, y tá được không… Hay là trò thổ phỉ cướp của ạ?”
“Không có hứng, ra ngoài.”
“Cố thiếu gia, em sẽ làm cho anh có hứng mà…”
Nữ nhân thò tay vào trong quần jean của cậu chạm vào nơi tư mật, hành động lớn mật cũng không làm cậu thoải mái.
“Vẫn còn ngủ sao, em gọi nó thức dậy nhé?”
“Cố… Cố thiếu… Cố…”
Nữ nhân bị ném ra khỏi phòng không thương tiếc trong một trạng thái tức giận, rồi người nọ đóng sập cửa.
Cố Thần rút điếu thuốc đưa lên môi, cậu đi ra ban công rít vài hơi.
Cậu… muốn làm bác sĩ, giống như Tô Hoài.
Nếu vậy có phải Alice cũng sẽ để mắt tới cậu hay không?.