Clq : Ảnh xàm
Ánh sáng bên ngoài hắc vào.., cô rừ từ mở mắt ra ..đây là đâu ? Cô kh phải ngủ trên tàu sao? Chỗ này là đâu ? Sao lại có giường.
" Ah~..."
"Nhanh..đ..i...sắp..r..a.."
"Bắn..hết..v..ào..đi.."
Đang cố gắng nhìn xung quanh thì một thước ' phim heo ' đập vào mắt cô .
1 giây
2 giây
3 giây
Thánh thần thiên địa ới... Cô và Hàn.. 2 đứa . Oh no~~ sao cô dám nhìn mặt anh đây... Huhuhuhu
'Cạch' thấy cô dậy , anh bưng tô cháo thịt vào . Đến bên giường nhìn cô... Nhìn như cô đang lo chuyện trên tàu a~...
" Anh sẽ chịu trách nhiệm.." Anh nghiêm túc nói..
" Hả.." Cô ngẩn người..anh..chịu..trách nhiệm?
" Anh sẽ chịu tráh nhiệm .." Anh nói lại lần nữa.
" Nhưng chúng ta là anh..em" cô cúi đầu xuống . Ân, hình như lút đầu em có tình cảm với anh như sự ngăn cách quá lơn nên kh dám nói .. Nhưng anh nói ..chịu..trách nhiệm..
" Em kh phải con của dì.." Anh hắn giọng lại..
" Kh phải ? Con nuôi ?" Cô hai mắt tròn xoe nhìn anh ...
" Ân.. Dì năm đó bị xảy thai... Anh chứng kiến con đàn bà Trịnh đó đẩy dì xuống cầu thang ... Anh định nói chú nhưng bà ta làm anh đập đầu mạnh nên quên điều đó ...em được chú nhận nuôi ... Rồi bà ta sinh ra ÂD Nhi , nó rất giống mẹ , suốt ngày hại người ..." Anh nói rất thê lương..
" Anh biết dì Âu Dương Ngọc kh? " cô lấy lại bình tĩnh mà nói.
" Nhà dì Ngọc chết kh còn ai.. Cả đứa em anh chưa gặp ..." Anh nhìn ra phía cửa sổ .. Ngẩm về phía nào đó.
" Anh chắc kh phản bội em ..dù em..có..là ai " cô sợ.. anh yêu là ÂD Nguyệt kia ... Cô chỉ sống trong thân xác ngta thôi.. Cô ..kh phép được yêu .. Nó.. Đơn giản ..kh giành cho cô .
" Em có ý gì .." Cô nói gì? Cô kh tin tình yêu anh dành cho cô.
" Kh.." Đang nói thì bị nụ hôn giận dữ của anh chặn lại ... Cô cảm nhận được những giọt nước mắt đang chảy qua hai bên má... Xin đừng..làm cô đau.. Thêm lần nào nữa..
Thấy cô đang khóc nên anh thả cô ra " Em...kh yêu anh à.." Giọng anh nghẹn ngào . Xin cô đừng nói không ..
" Có .. Nhưng tình yêu của anh ..em không thể đáp" cô không thể giữ tình yêu của anh.. Nó là của ÂD Nguyệt..
" Tại sao ? " cô nói yêu anh.. Nhưng sao cô kh thể đáp .. Cô kh phải em anh cơ mà..
" Vì ... Em là con của mẹ-Âu Dương Ngọc .. " cô cắn răng nói.. Cô và anh vẫn là anh em..
" ?? Em.. Đùa.. À ! Nhà dì ấy chết hết rồi.."
Cô đừng đùa..chứ..
" Thật.. Em là .........." Cô ngồi kể lại tất cả cho anh nghe... Chắc là nên dọn đi là vừa .,. Cô kh muốn tình đầu cửa mình như vầy ..
-------Ta là phân tuyến đau thương------
" Em nghĩ anh nên về Âu Dương gia thì..hơn.." Cô rất ghét phải nói nhưng....cô cần thời gian để chấp nhận.
"Em ở..đâu.." Anh ngạc nhiên nhìn cô.. Cô muốn đuổi anh đi..
"Nhà bạn..em cần thời gian để chấp nhận và anh cũng nên học cách quên đi ÂD Nguyệt đi.."
"Ân.."
Đêm đó mưa rất lớn .. Anh bắt xe về nhà .. Còn cô đi lang thang trên đường... Đi mãi cũng không biết đên đâu... Cô đã gục ngã... Có lẽ là kết thúc rồi...
Huhu... Ta tội nghiệp con ta quá Hời ơi...