----- Làng Osaka, đại lục [ Thần Ma ] -----
" Có ai không "
Tiếng Trần Như gọi to.
Hai người một đường thẳng hướng thành Âm Dướng đi.
Tới đây đụng phải một ngôi làng.
Kì quái là từ lúc bước vào làng đến giờ hai người họ đều không bắt gặp một bóng người.
Ngồi làng giống như đã bị bỏ hoang một thời gian dài.
" Kì lạ, mọi người đi đâu cả rồi "
Trần Như lẩm bẩm chú ý quan sát.
Ngôi làng mang kiến trúc cổ kính với nhà tranh vách đất mái lá.
Nhưng trên nền đất lại không thiếu những vệt máu lớn nhỏ.
Trần Như vô cùng nghi hoặc.
" Trần Như cô nương, tha cho tôi đi mà "
Đi sau Trần Như là Lâm Tùng.
Cả đoạn đường dài hắn vẫn bị Trần Như trói tay lôi đi cho nên không ngừng cầu xin.
" Không "
Trần Như cũng rất cứng rắn.
Mặc kệ hắn van nài.
Nàng vẫn chỉ lạnh lùng từ chối.
Đùa mặt ngươi nguy hiểm bỏ cha ra.
Thả ra hắn ai biết hắn có nhân cơ hội làm gì nàng hay không.
" Trần Như cố nương, nếu cô thả ta sẽ tìm người trong lòng giúp cô "
" Không "
" Cô không thấy đói à "
" Không "
" Trần Như cô nương tôi ngửi thấy mùi máu "
" Ta đã nói là .........
.....hả "
Cả hai người đã tiến sâu vào ngồi làng.
Tại vị trí hai người đang đứng, bên cạnh xuất hiện một con hẻm nhỏ.
Chú ý vào trong hẻm, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt làm cả 2 rợn tóc gáy.
Trong con hẻm nhỏ bé rộng áng chừng chỉ 4 mét vuông, chất đầy thi thể lớn nhỏ khác nhau.
Trong số đó có già, có trẻ, có người lớn, cũng có cả trẻ nhỏ.
Tất cả đều chết theo một cách khác nhau.
Có kẻ cụt chân tay, có người bị chém lòi cả ruột ra ngoài.
Cũng có kẻ bị chặt đầu chết, cái đầu còn đang nằm cạnh đó.
Điểm chung duy nhất ở họ là đều mang vẻ mặt kinh hoàng.
Có lẽ họ đã sợ hãi điều gì trước khi chết.
Đàn quạ hàng chục con không biết từ bao giờ đã vây kín quanh đây.
Chúng không ngừng mổ rỉa thân thể những cái xác, làm cho những cái xác càng trở lên kinh khủng hơn.
" Ah...Ah....Ah.......Ah.....
Bọn họ chết cả rồi.
Chúng ta mau chạy đi.
Tôi không muốn chết giống họ đâu "
Vô Sâu lúc này khuôn mặt tái mét kinh hoàng.
Hắn sợ sệt gào to, vùng vàng như cố thoát khỏi sợi dây chói.
Nếu không bị vướng sợi dây này hắn có lẽ cao chạy xa bay.
" Thê thảm quá "
Nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trần Như cũng sợ hãi.
Nàng trong gia tộc lâu cũng bắt gặp cạnh tượng trừng phạt chặt tay, chân.
Nhưng cũng chưa từng gặp cảnh tượng chết hàng loạt kinh khủng như thế này.
" Rời khỏi đây "
Tuy không biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Trần Như cảm giác ngôi làng này không phải nơi an toàn để nghỉ lại.
Nàng rất nhanh quyết định lôi theo Lâm Tùng, ý định rời khỏi.
Nhưng chưa bước được mấy bước.
Đột nhiên không biết ở đâu hàng chục bóng người lao ra.
Bọn hắn người thì cầm cuốc, người cầm gậy, người cầm xẻng...........rất nhiều dụng cụ nhà nông.
Họ không nói không rằng, liền lao lên tấn công Trần Như cùng Lâm Tùng.
" Các vị chớ hiểu lầm "
Thấy có người xuất hiện tấn công mình, Trần Như vội lên tiếng muốn giải thích.
Nhưng tất cả đều không nghe Trần Như nói.
Tất cả mọi người lúc này như đánh mất đi lý trí, liều mạng lao về phía nàng.
Một người trên hết gần Trần Như nhất liền càm một cán cuốc, nhắm hướng đầu nàng bổ tới.
Keng * " Chết tiệt thật "
Trần Như lẩm bẩm sau khi đỡ đòn đánh của người kia.
" Xem ra đám này không mạnh, có thể chiến đấu "
Sau khi rơi vực không chết.
Trần Như đã trưởng thành hơn.
Nàng hiểu bản thân không thể mãi đứng sau lưng người khác.
Phải học cách sinh tồn.
Tuy nàng là Mục Sư không có chiêu thức chiến đấu.
Nhưng tay đấm chân đã cũng được nha.
Nàng cũng level 15, chỉ số cao hơn người bình thường.
Khẽ liếc mắt, Trần Như nhìn sang hướng Lâm Tùng có chút bận tâm.
Dù sao tên này dẫn đường cho nàng.
Hắn chẳng may xảy ra chuyện lại phiền phức.
Nhưng một cảnh tượng làm cho Trần Như có chút kinh ngạc.
Lâm Tùng vẫn bình yên vô sự chưa bị thương.
Hắn đang không ngừng tránh trái, tránh phải đòn đánh của những người kia.
Trong miệng không ngừng gào hét, mếu máo
" Đó là lý do tại sao tôi muốn rời khỏi đây
Trần Như cô nương là đồ ngốc ! Chúng ta có thể bị giết chết mất "
Hắn không ngừng khóc lóc làm Trần Như có chút buồn cười.
Nhưng vẫn phải công nhận 1 điều: tên này tránh né giỏi nhỉ.
Đang tránh né những đón đánh của những người kia, Lâm Tùng bước nhầm chân lên một hòn đá nhỏ khiến nó lăn đi.
Hắn cũng mất đà ngã lăn quay ra đất.
" Chết bà tôi rồi "
Nhìn 5 6 người vây xung quanh Lâm Tùng khuôn mặt tái mét.
Thế là không để hắn kịp thời bò dậy.
Gậy gộc các thứ đã không ngừng va đập lên người hắn.
Thấy cảnh này, Trần Như vội vàng muốn tiếp viện cứu hắn.
Nhưng ngặt nỗi xung quanh nàng lúc này cũng có 5, 6 người vây quanh, khiến nàng bó tay bó chân không thể đột phá.
" Hự, ah....!ah.....ối...ối......"
Lâm Tùng đau đớn la hét.
Một mảnh bóng tối bao phủ đôi mắt hắn.
Hắn triệt để ngất đi.
" Lâm Tùng " Trần Như lo lắng kinh hô.
------ Trong một gian nhà gỗ ------
" Vậy hắn có sao không "
" Không biết nữa, chắc không chết được "
" Lỡ hắn chết phải làm sao "
.............
Từng giọng nói bên tai Lâm Tùng vang lên làm hắn tỉnh lại.
" Ta chết rồi sao ? "
Lâm Tùng mơ mơ màng màng cố gắng mở mắt.
Hình ảnh hiện lên trước mắt hắn lúc này là 4,5 người râu ria xồm xoàm, nước da đen chũi vì nắng gió đang nhìn hắn chằm chằm.
" A hắn tỉnh rồi " Một người trong đám nói khi thấy Lâm Tùng mở mắt
" Á....á.....á.....!Quỷ, cứu mạng, cứu mạng "
Lâm Tùng giật thót tim khi thấy khuôn mặt mấy người.
Hắn vội vàng vùng dậy, không để ý tới thương tích trên cơ thể, liền muốn chạy trốn.
" Đừng lo lắng Lâm Tùng " Trần Như nhìn thấy điệu bộ buồn cười của hắn mới lên tiếng trấn an.
Nghe thấy giọng nói Trần Như, Lâm Tùng lúc này mới thanh tỉnh đôi chút.
Chú ý quan sát lại, lúc này hắn đang ở một căn phòng giống như đại sảnh.
Trong phòng ngoài hắn và Trần Như lúc này xuất hiện khoảng 10 người.
" Đừng lo lắng, chúng ta là người trong làng Osaka, ta là trưởng làng "
Một vị mái tóc hoa dâm, khuôn mặt khắc khổ.
Cao tuổi nhất trong đám lúc này đứng ra chủ động giải thích
" Thành thật xin lỗi chuyện đã xảy ra.
Chúng tôi nhầm lẫn 2 vị với kẻ khác "
Trưởng làng cười hiền hòa, hướng Lâm Tùng xin lỗi.
Mọi người xung quanh cũng cười cười làm hòa.
" Ông già ô, suýt nữa tôi bán muối rồi, như vậy gọi là nhầm lẫn à " Lâm Tùng uất ức trong lòng mà nói.
" Thành thật xin lỗi, xin hãy nhẫn bữa ăn này coi như lời tạ lỗi "
Trưởng làng vẫn hiền hòa cười.
Ngay sau đó một mâm cơm được bưng lên.
Mâm cơm cũng không có gì thịnh soạn, trái lại vô cùng giản dị.
Chỉ gồm một bát cơm trắng thêm chén canh cùng đĩa rau.
Tất cả còn đang bốc khói nghi ngút, giường như vừa được nấu ra.
Thấy mâm cơm, Lâm Tùng ánh mắt sáng ngời.
Hắn thật đói bụng à.
Vậy là hắn xuất ra tốc độ nhanh nhất chạy đến bên mâm cơm, ngồi ăn ngấu nghiến.
mồm nhồm nhoàm nhai mà nói
" Không sao, đừng bận tâm, ông không cần xin lỗi.
Ta thanh niên khỏe lắm, yên tâm "
" Thật tốt quá " Trưởng làng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt giãn ra như chút được gánh nặng.
" Ngươi bỏ quả chỉ vì một bữa ăn sao ? "
Trần Như lườm nguýt nhìn Lâm Tùng.
Ánh mắt mang theo vẻ chán chẳng buồn nói.
Sau mới quay về phía Trưởng làng hỏi thăm tình hình.
" Chuyện gì đã xảy ra, sao trong làng có rất nhiều người chết.
Cả các ngươi sao phải đề phòng vậy "
Trưởng làng cười hiền hòa, ánh mắt hướng lên bầu trời như ngước nhìn những đám mây, ánh mắt thật sâu lâm vào hồi, hắn giọng nói chầm chậm kể lại
" Làng chúng tôi tên làng Osaka.
Tuy không giàu có gì những người dân ở đây chung sống với nhau chan hòa yêu thương.
Ở đây chúng tôi không có trộm cướp, ăn cắp vặt.
Tất cả người dân vui vẻ sống với nhau.
Dựa điều kiện tự nhiên, ở đây chúng tôi phổ biến nhất là làm nông và hái dược.
Sau đó đổi cjo các thương nhân lấy các mặt hàng nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống.
Nhưng gần đây xuất hiện một nhóm cướp.
Chúng đột ngột tấn công vào làng chúng tôi.
Được cầm đầu bởi 2 anh em.
Người em nhỏ bé tên Gió Lốc, hắn có tốc độ cực kì nhanh nhẹn.
Người anh tên Tạ Sát bởi hắn có sức khỏe phi phàm có thể tay không đấm vỡ đá.
Chúng không phải là người, chúng là ma quỷ.
Chúng tàn sát người trong làng, bắt dân làng phải giao nộp Kim Tệ cho chúng.
Lúc đầu chúng tôi cũng đã phản kháng, nhưng không ích gì.
Cuối cùng chỉ có thể làm theo "
" Tội nghiệp quá " Trần Như ngồi nghe mà lòng nổi lên căm phẫn.
Không ngờ thế kỷ 21 gần 22 rồi mà ở trong [ Thần Ma ] còn có loại hành vi này
Trần Như cũng rất nhanh suy nghĩ.
Có thể đám cướp đó là người chơi.
Chỉ có người chơi mới tồn tài loại sức mạnh vượt qua NPC như vậy.
Điển hình như nàng.
Tuy ngoài đời chỉ là một cô gái yếu đuối chân yếu tay mềm, nhưng vào trong [ Thần Ma ] một NPC người thường dù to gấp đôi nàng cũng dễ dàng bị nàng quật ngã.
" Nếu là người chơi thì lực bất tòng tâm à " Trần Như thở dài lẩm bẩm.
Nàng tuy cũng là người chơi nhưng nàng biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng.
Không thấy Báo Răng Kiếm còn dọa nàng phải nhảu núi sao ?
" Vậy sao các người không trốn đi "
Ngồi gần đó, Lâm Tùng cũng vừa ăn xong bữa cơm.
Đứ tay lên quệt quệt miệng hắn lên tiếng hỏi.
" Trốn đi đâu à ? Di chuyển toàn bộ thôn dân trong làng không phải là chuyện dễ.
Lại gánh nặng đường xa.
Rồi tìm đến vùng đất mới bỏ hết ruộng vườn, chúng ta lấy gì sống đây " Trưởng làng mang theo ánh mắt buồn man mác mà trả lời.
Lâm Tùng cũng thở dài.
Hắn cũng lực bất tòng tâm à.
Đừng nhìn hắn thanh niên sức dài vai rộng mà nghĩ hắn khỏe.
Thật ra hắn yếu gà bỏ cha ra.
Không thấy Trần Như hắn đánh còn không lại sao ?
-------------------
Tại một bờ suối trong làng Osaka, Trần Như đang ngồi mân mê gốc dược liệu.
Loại dược liệu này cũng không có gì trân quý, trái lại khá là dễ thấy ở khắp mọi nơi trong làng.
Nhưng nhìn cách mà Trần Như mân mê gốc dược liệu, giống như nó là vật gì quý báu với nàng.
" Cô đang nghiên cứu dược liệu à "
Lâm Tùng bước đến.
Lúc này hắn không còn bị Trần Như trói, đã được thả ra hoạt động tự do.
" Đúng, ta muốn trở thành Dược Sư vĩ đại nhất "
Trần Như không chút nào giấu diếm liền nói ra mơ ước bản thân.
Tuy rằng thời đại này tây y tiến bộ.
Đông y đã không còn mạnh mẽ phát triển như xưa.
Nhưng nàng tin tưởng y học cổ truyền Đại Việt bác đại tinh thâm, chỉ có ngươi không biết chứ không có việc đông y không làm được.
Kể cả việc cải tử hồi sinh.
Mang theo niềm tin mãnh liệt Trần Như không ngừng tìm tòi cố gắng học hỏi các loại dược liệu.
Đặc tính sinh trưởng, nhận biết, thuộc tính........tất cả mọi vấn đề nàng đều cặn kẽ tìm hiểu.
Lầm Tùng có chút kinh ngạc nhìn Trần Như.
Dược Sư vĩ đại nhất.
Nói nghe thì dễ nhưng làm được không phải là điều đơn giản.
Trong lịch sử có biết bao Dược Sư.
Nhưng để đến cấp độ hình dung là vĩ đại nhất vài vạn năm chưa chắc ra một người.
" Đúng rồi, ngươi tại sao lại hành nghề ý dạo "
Trần Như rất thắc mắc vấn đề này.
Theo như nàng thấy lúc nãy Lâm Tùng cứu giúp thôn dân, tay nghề hắn cũng rất tốt.
Với trình độ này hắn hoàn toàn có thể mở một phòng bệnh tại các thành thị, thu đến rất nhiều tiền.
Không cần thiết đi lang thang như vậy.
" Đối với dị nhân như các người, phục hồi vết thương có lẽ là việc rất nhỏ.
Nhưng đối với thôn dân trong Thần Ma, họ bản thân không giàu có, lại đường xá xa xôi.
Họ không có điều kiện đi lên các thành thị thăm khám.
Thời buổi rối ren, ai cũng chỉ lo cho bản thân.
Còn ai có thể để ý tới họ.
Ta không thể để mặc những người dân này.
Họ cũng có máu thịt, cũng có đau ốm......như những người Đại Việt các ngươi vậy.
Và cô có từng nghĩ một lúc nào đó, dị nhân các người không còn các đặc quyền trong trò chơi thì ai sẽ chữa trị cho mấy người ? "
Lâm Tùng trả lời, khuôn mặt có vẻ hiện lên chút buồn bã, lo ngĩ.
Trần Như nghe đến thì rất lấy làm nhạc nhiên.
Tuy lời hắn nói có chút kì là gì mà không còn đặc quyền, gì mà NPC cũng có máu thịt, họ chẳng phải máy móc do trò chơi tạo ra sao ? Nhưng nàng không để ý vấn đề đó.
Trái lại nàng có chút cảm thấy Lâm Tùng cũng rất vĩ đại.
Giống như ước mơ của nàng vậy.
" Ngươi vừa nói gì ? Định gây ấn tượng hả ? "
Nhưng rất nhanh Trần Như thanh tỉnh.
Thầm nghĩ quá may mắn, tên này định dùng lời nói dụ dỗ khiến nàng cảm động mà xa vào bẫy của hắn.
" Đau, đau quá "
Bị Trần Như chọi cho cục đã bêu đầu, Lâm Tùng thật khóc không ra nước mắt.