Ta Là Quỷ Thần


Bốp * Đang ngồi nói chuyện với Trần Như, một viên sỏi ở đâu bay đến, đập trúng đầu Lâm Tùng.

Làm hắn đau nhe răng chợn mắt.

Đầu sưng vù một cục to tổ bố.
" Đứa nào, đứa nào chọi ông "
Lâm Tùng nghiến răng nghiến lợi quay ra sau, tìm kiếm chủ nhân của viên sỏi.
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy hung thủ lại khiến hắn sững sờ.
Bởi hung thủ đã khiến hắn bêu đầu lại là 5 đứa trẻ khoảng chừng 5 6 tuổi.

Đứa lớn nhất đứng đầu có lẽ 7 tuổi.

Trong tay còn đang cầm ná thun.

Có lẽ nãy nó bắn Lâm Tùng bằng ná thun đó.
Thấy Lâm Tùng phát hiện ra bọn hắn.

Cả đám trẻ không ai sợ hãi, ngược lại trong đôi mắt còn hiện lên vẻ tinh anh, hùng dũng mà nhao nhao
" Mau cút khỏi làng này biến đi "
" Các ngươi là kỹ ma quỷ, các ngươi biến đi "
" Làng Osaka không chịu thua các người đâu "
Lâm Tùng đứng dậy tiến về lũ đám trẻ.

Vẻ mặt lúc này mang theo đây tức giận.
" Các ngươi phải trả giá vì điều đó.

"
Thấy Lâm Tùng tiến tới.

Đám trẻ sợ hãi bỏ chạy.

Dù có gan góc đến đâu nhưng chung quy lại bọn chúng cũng vẫn còn là trẻ con.
Đột nhiên 1 đứa trong đàn không cẩn thận khi chạy, vấp phải cục đá, cả người ngã sõng soài ra trước.

Chán không ngừng sưng đỏ lên.
Lâm Tùng lúc này cũng đã đuổi tới nơi.
Thấy điệu bộ của Lâm Tùng, Trần Như lo lắng hắn đánh đứa trẻ.

Vội vàng hô to, ý muốn ngăn căn hắn.
" Dừng lại đi Lâm Tùng, du sao chúng cũng là trẻ con mà "
Nhưng một màn làm cho Trần Như ngẩn ngơ.

Lâm Tùng không hề đánh nhóc con đó.

Trái lại hắn 1 tay cầm lọ thuốc, 1 tay không ngừng xoa xoa vào nơi vết thương của đứa bé.
" Đừng cử động, như thế thuốc mới phát huy công hiệu chứ "
Trên mặt hắn nở nụ cười hiền hòa, như một người phụ thân đàn chăm sóc chính hài tử của mình.
" Được rồi chúng ta chơi tiếp nhé "
Cất đi lọ thuốc, nhặt lại ná thun đưa về phía đứa bé, Lâm Tùng nói.
" Chúng ta hãy cùng nhau đập cho lũ ma quỷ kia một trận
Và chị như Trần Như sẽ lo điều đó
Các em cứ hãy chơi đùa đi.

Việc còn lại chị Trần Như lo "
Nói nói Lâm Tung đưa tay chỉ về phía Trần Như như muốn cho đám trẻ thấy.
" Hả ? "
Trần Như trợn mắt nhìn Lâm Tùng.

Cứu vớt cái con khỉ à ? Nàng còn đang dự định rời khỏi đây, tránh mang họa, lúc nào có ý định cứu vớt dân làng rồi ? Mà dù muốn nàng cũng lực bất tòng tâm nha.
Nghe Lâm Tùng nói, đám trẻ hồn nhiên vội vàng chạy lại phía Trần Như nhao nhao hỏi lại
" Thật không chị ? "
Vốn đang định từ chối.

Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của đám trẻ.

Trần Như lại động lòng, không lỡ bỏ lại chúng.

Nàng cuối cùng cũng chỉ nhẹ gật đầu
" Ừm "
" Hoan hô, hoan hô ......"
Đám trẻ nhảy lên vui sướng, reo hò vì có ngươi chịu cứu bọn chúng.

Còn vấn đề 2 người có đủ sức hay không.

Đám trẻ không nghĩ đến.
" Thấy chưa, ta không có nói láo mà.

Nào chúng ta cùng chơi tiếp "
Lâm Tùng bước đến nói ra.

Đưa tay ra mời gọi đám trẻ cùng chơi đùa.
" Được " Đám nhóc gật đầu, tíu tít chạy theo Lâm Tùng.
Trần Như thở dài.

Áp lực à.

Giờ nàng chỉ cầu nguyện đám người chơi kia là người Đại Việt, như vậy chúng sẽ biết đến Trần gia buông tha dân làng.

Hoặc chúng yếu ớt giống như Lâm Tùng nàng có thể khắc chế.

Nếu không thật chỉ còn một con đường chết.
Trần Như không muốn làm cho lũ trẻ thất vọng.

Nhìn cảnh Lâm Tùng cùng lũ trẻ chơi đùa.

Nàng lại nhớ về bản thân lúc nhỏ.

Cũng vô tư hồn nhiên chơi đùa như chúng.

Không cần đề ý đến những việc khác.

Bất giác trên môi nàng nở nụ cười hiền hòa.
" Trần Như cô nương, nếu lúc nào cô cũng cười như vậy có phải xinh hơn bao nhiêu không ? Làm gì mà mặt mày cư suốt ngày phải cau có chứ "
Ngước nhìn lên nhìn, Trần Như thấy Lâm Tùng đang ngồi đó nhìn nàng chằm chằm.

Nàng có chút xấu hổ.

Nhưng rất nhanh nàng tỉnh táo lại.

Khuôn mặt chuyển sang nổi giận.
" Chúng ta chơi bắn người nhé "
Trần Như vừa dắt tay đứa nhỏ vừa nói.

Lâm Tùng thì đã bị nàng treo ngược lên cây từ lúc nào, hắn đang không ngừng giãy giụa khóc lóc.
" Góp ý thôi mà " Lâm Tùng mếu máo.
----- Sáng sớm hôm sau -----
Hai bóng người xuất hiện trước cổng làng Osaka.

Một người cao to vạm vỡ, với cái đầu trọc cùng khuôn mặt hung ác đang không ngừng nhai bạch tuộc.

Người còn lại dáng thấp bé lùn tịt, với hai râu dê hai bên mép không ngừng đung đưa.
Nếu có dân làng Osaka ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người này chính là Tạ Sắt cùng Gió Lốc.
" Cuối cùng cũng đến ngày thu hoạch rồi "
Ngồi trên vai Tạ Sắt, đung đưa 2 sợi râu dê của bản thân, Gió Lốc nói
" Nếu bọn chúng không đưa tiền, ta sẽ giết sạch bọn chúng "
Tạ Sắt thản nhiên trả lời.

Giống như việc giết người với hắn chỉ là việc nhỏ không đáng chú ý.
Nói rồi cả hai cùng tiến vào trong làng.
Đi được một đoạn, bước chân Tạ Sắt chợt dừng lại.

Hắn nở một nụ cười bí hiểm, có phần tà ác.

Trên vai hắn lúc này Gió Lốc mới mở lời
" Hình như còn vài con chuột nhắt không hiểu điều đó, phải không Tạ Sắt "
" Phải " Tạ Sắt lên tiếng đồng tình
Bất ngờ, hàng chục bóng người dân làng Osaka lao ra chặn đường hai người.

Tất cả đều cầm trong tay những dụng cụ vô cùng bình dân như cuốc, xẻng, gậy gộc.......làm vũ khí chiến đấu.
Nguyên lai tối qua Trần Như đã mở cuộc họp khẩn cấp với dân làng Osaka.

Ở nàng đề nghị chỉ có đoàn kết mới là sức mạnh chiến đấu được dân làng hết sức đồng tình.

Thế là từ sáng sớm toàn bộ thanh niên trai tráng của làng Osaka tập trung lại, cầm theo vũ khí tiến hành chặn đường đôi anh em này
Cầm đầu dân làng là Trần Như.

Lúc này nàng có chút bất ngờ ngoài dự đoán bởi 2 kẻ này không phải người chơi mà chân chính là NPC.

Nhưng nàng vẫn hoàn toàn tự tin không hề sợ hãi bởi bên nàng quân số đông hơn.

2 đánh 1 không chột cũng què huống gì bên nàng là chục người.

Nụ cười đắc ý nở trên môi bởi nàng suy nghĩ chắc 2 người này cũng không đoán được dân làng chúng xem như lũ chuột này lại dám phản kháng.
Trái lại với Trần Như thì đứng bên cạnh nàng, Lâm Tùng không ngừng run lẩy bẩy.

Hắn sáng sớm nay bị nàng thộp cổ đến đây rồi vứt cho cây gậy làm vũ khí.

Khiến hắn không khỏi kêu cha gọi mẹ.

Ở hắn xem ra lần này về với ông bà ông vải rồi.
" Các ngươi mới là lũ ngu dốt, không hiểu gì.

Không biết đoàn kết là sức mạnh sao "
Trần Như không ngừng chế nhạo đôi anh em kia.

Mấy khi được ra oai một lần.

Sau đó lại tiếp tục nói
" Dù mạnh tới đâu các ngươi cũng không chống lại được chúng ta.
Mọi người tiến lên, thộp cổ chúng nó "
Trần Như ra lệnh 1 tiếng.

Dân làng Osaka đồng loạt tiến lên, khí thế bừng bừng như muốn liều mạng.
Thấy cảnh này đôi anh em Gió Lốc, Tạ Sắt không khỏi coi thường.

Chúng chỉ nhếch cười một nụ cười khinh bỉ.

Sau đó Gió Lốc khẽ búng tay
Tách * Sau cú búng tay, hàng loạt bóng người xuất hiện, số lượng cũng không ít, khoảng 30 40 người.

Người nào người nấy mặt mũi gian ác.

Xem ra chúng nó đám thổ phỉ dưới chướng đôi anh em kia.
Thấy cả đám xuất hiện.

Đang lao lên tân công lu s này dân làng Osaka bỗng dừng lại.

Trong anh mắt ai nấy đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
" Hả ? Đông quá "
Đám lính lác tất cả xuất hiện, Trần Như bỗng giật mình.

Khuôn mặt hiện lên lo lắng.
Chưa tính về số lượng thì bên nàng đã hoàn toàn thua rồi.

Người dân làng Osaka quanh năm chân lấm tay bùn nào có am hiểu chiến đấu.

Không giống như đám thổ phỉ quanh năm chinh chiến, giết người, cướp của.

Bọn chúng kẻ nào kẻ đó khí thế nồng nặc.
" Ta biết các ngươi sẽ làm vậy mà " Tạ Sắt nở nụ cười gằn.
" Đây sẽ là đứa đầu tiên phải trả giá " Hắn thuận tay chộp một người đang đứng gần nhất với hắn.

Nhìn kỹ lại chính là đứa trẻ đầu đàn trong nhóm trẻ con hôm qua.
" Cứu, cứu với chị ơi "
Bị Tạ Sắt tóm, đứa trẻ khuôn mặt hoảng sợ tột cùng.

Nó ánh mắt không ngừng nhin về phía Trần Như van này cầu cứu.

Ở nó xem ra nàng chính là hy vọng.
Đầu óc Trần Như vận chuyển.

Nàng muốn mau mau nghĩ cách cứu đứa trẻ.

Bổng một ý tưởng nảy ra.

Chỉ thấy Trần Như lúc này nở nụ cười lạnh nhìn về 2 người.
" Dừng tay đi tên thổ phỉ.

Ta không thích chiến đấu với kẻ yếu.

Các ngươi không thắng nổi ta nếu không có con tin "
Điệu bộ Trần Như rất giống thật.

Càng khiến đám thổ phỉ bên kia tưởng thật.

Nàng giống như là một cao thủ đáng gờm.
" Quý cô là người đầu tiên muốn chết phải không ? Được được, để ta giúp quý cô, tiễn cô một đoạn đường "
Chẳng biết tên Tạ Sắt có trúng kế khích tướng của Trần Như không.

Nhưng hắn cũng đã thả ra đứa trẻ.

Đứa trẻ vội vàng chạy về phía gia đình, núp sau lưng cha mẹ nhìn ra.
Lúc này Trần Như đứng đối diện Tạ Sắt.

Nàng chỉ có thể liều mạng một lần.

Bắt giặc phải bắt vua.

Chỉ cần có thể hạ gục hai anh em đầu sỏ bên nàng liền chiến thắng.
Nghĩ rồi nàng tế xuất ra vũ khí là một con dao nhỏ, không phải pháo trượng thường thấy của các Mục Sư.

Lao về phía Tạ Sắt.
Tạ Sắt nở nụ cười khinh thường khi nhìn cảnh ấy.

Hắn cũng không thèm tránh né hay thủ thế.

Toàn thân đứng yên bất động.
Roẹt * Tiếng con dao nhỏ vang lên khi đâm vào Tạ Sắt.

Nhưng trái với Trần Như mong đợi, con dao chỉ đâm tới ngoài da của hắn, sau cũng không thể tiến thêm một tấc nào.
Thấy cảnh Trần Như trợn to mắt.

Đây là hắn tu luyện Kim Cương Bất Hoại sao ? Nàng nhớ tới một môn võ công đã thấy trên phim.
Nhưng trong chiến đấu không phải thời gian để phân tâm.

Sau đòn đầu tiên thất bại.

Trần Như liền lui về sau, kéo giãn khoảng cách với đối thủ.
" Đây là thực lực của ngươi sao ? "
Vừa ổn định lại thân hình, tiếng Gió Lốc lúc này vang lên bên tai.

Chẳng biết lúc nào hắn đã vòng sau lưng nàng.
" Ngươi....."
Chưa đợi Trần Như nói dứt câu.

Gió Lốc liền đã ra tay.
Bốp * - 170 Hp.

Một đòn đánh của Gió Lốc liền khiến Trần Như bị mày hết 2/3 cây máu.

Nàng cũng xoay tròn trên không, lúc này mới ngã đập xuống đất.
" Hự "
Trần Như ói ra một ngụm máu.

Đòn đánh của Gió Lốc quá mạnh khiến thân thể nàng không chịu đựng nổi.
" Tam giai cao thủ " Trần Như cắn răng lầm bầm về thực lực Gió Lốc.

Ánh mắt mang theo kinh hoàng.

Nhỏ bé như nàng không nghĩ tới chạm chán ngay với cao thủ tam giai.
Sau đòn đầu đắc thủ Gió Lốc cùng Tạ Sắt chẳng buồn động thủ.

Chỉ nhất giai cũng đòi đấu với bọn hắn.

Bon hắn khinh thường.

Bởi vậy ra hiệu cho mấy tên lâu la, tiến lên làm thịt Trần Như.
Nhận được lệnh của Tạ Sắt.

Mấy tên lâu la nhìn Trần Như như thấy con mồi.

Bọn chúng tiến lên, màn theo nụ cười dâm đãng.

Đây có lẽ là nghĩ làm nhục nàng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui