" Dừng lại "
Đột nhiên Lâm Tùng không biết lấy từ đâu ra dũng khí, lúc này lao lên chắn trước người Trân Như như muốn bảo vệ nàng, khỏi lũ thổ phỉ.
" Cái gì ? "
" Thằng đéo nào đây, chim cút đê "
Mấy tên thổ phỉ cười nhạo.
Định làm một màn anh hùng cứu mĩ nhân sao.
Bọn chúng cũng không cho rằng Lâm Tùng mạnh bởi nếu mạnh hắn đã đứng ra từ đầu.
Thấy Lâm Tùng lao ra Trần Như cũng có chú ngạc nhiên.
Sau nhanh chóng khuôn mặt chuyển sang lo lắng.
Lâm Tùng lao lên chẳng phải chịu chết hay sao.
Bản thân nàng còn đấu không lại.
Hắn lao ra làm gì.
" Đồ ngốc, ngươi làm gì vậy hả.
Mau chạy đi "
Trần Như gào lên.
Bản thân nàng chết còn có thể hồi sinh.
Nhưng nếu Lâm Tùng chết là chết luôn không thể sống lại.
" Hê hê, mấy vị đại ca, đây có chút tiền lẻ, các ngươi cầm uống nước...
.....Các ngươi tha cho 2 chúng ta ha."
Lâm Tùng cười ngây ngô.
Móc bên hông ra một túi tiền nhỏ, dốc dốc lấy ra được mấy đồng Ngân Tệ cung kính đưa lên.
" Bọn ta đếch cần "
Nói rồi một tên thổ phỉ trực tiếp đấm ra một quyền vào Lâm Tùng, khiến hắn không chịu nổi liền thổ huyết
" Ha Ha hắn yếu xìu "
" Giết hắn đi "
Mấy tên thổ phỉ đằng sau thấy cảnh này không khỏi cười cợt vì sự ngu ngốc của Lâm Tùng.
Tên thổ phỉ lúc đầu cũng không có ngừng tay, sau đòn đầu đánh Lâm Tùng thổ huyết.
Hắn liên tục tay đấm chân đá trong ánh mắt kinh hoàng của Trần Như và dân làng.
Bốp..bốp.....bốp...* Tiếng đánh không ngừng vang lên.
Nó chỉ kết thúc khi tên thổ phỉ tung ra một cước đạp Lâm Tùng bay ra xa, ngất xỉu.
" Lâm Tùng " Trần Như gào to, lo lắng cho sự an nguy của hắn
" Đến lượt cô em "
Đập ngất Lâm Tùng.
Đám thổ phỉ tiến về Trân Như.
Nụ cười dâm đãng nhìn nàng.
Thấy cảnh này Trần Như cả người run lẩy bẩy.
Ở nàng suy nghĩ lúc này chỉ có tự sát mới tránh được ô nhục.
Bởi vậy liên cầm lại dao nhỏ, chuẩn bị tiến hành.
Dân làng Osaka cũng run sợ bởi đám cướp.
Trần Như cùng Lâm Tùng xong rồi.
Chắc chắn kế tiếp sau đó đến bọn hắn.
Cho nên lúc này dân làng đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi đây.
Đám cướp lúc này đã tiền gần đến Trần Như.
Con dao trong tay nàng cũng chuẩn bị hạ xuống tự sát.
Đột nhiên một dòng khí đen bỗng bốc lên.
Như một cơn lốc xoáy nhỏ, nó bao quanh người Trần Như.
Khiến những tên lâu la đứng gần đó tất cả liền bị hất tung.
" Đây là ........."
Ánh mắt Tạ Sắt cùng Gió Lốc trở lên ngưng trọng khi nhìn đến dòng khí đen đang cuốn quanh người Trần Như.
Đầu óc miên man như nhớ về một việc.
" Tất cả tiến lên, mau chóng giết chết nàng "
Một tên lâu la hô tô.
Bọn hắn nãy bị Trần Như hất bay.
Nhưng cũng không chịu đến thương tích gì.
Nhìn trạng thái kì dị của Trần Như.
Bọn hắn kinh nghi.
Bởi vậy chỉ có thể giết cho nhanh gọn.
" Khoan......khoan đã "
Tạ Sắt muốn lên tiếng ngăn cản.
Bởi hắc khí kia hắn có chút quen quen nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.
Nhưng Tạ Sắt đã không kịp.
Đám lâu la đã lao gần đến Trần Như.
Một tên rút kiếm, trực chỉ đầu nàng mà chém xuống.
" Đạn chỉ "
Trần như nhàn nhạt nói ra một câu nghe như vô nghĩa.
Ngay sau đó tên lâu la lúc nãy chuẩn bị chém xuống, trên trán chẳng biết từ bao giờ đã găm vào 1 viên bi sắt.
Hắn mang theo ánh mắt kinh hoàng cứ thế mà ngã xuống
" Vũ điệu cuồng huyết ".
Trần Như lại nhàn nhạt nói ra.
Lúc này hàng chục viên bi sắt đang không ngừng quay xung quanh nàng.
Thấy đồng đội bị giết.
Những tên lâu la còn lại đang tiến đến đột nhiên ngừng lại.
Chúng nghi hoặc không hiểu chuyện gì.
Nhưng cũng chẳng cần đợi lâu.
Hàng chục viên bi sắt lúc này đã lao về phía chúng.
" ah...ah.....ah....."
Tiếng đám lâu la gầm thét khi từng người bị bi sắt găm vào người chết đi.
Cũng có kẽ đưa ra vũ khí bản thân đón đỡ.
Nhưng bi sắt nhưng mang theo lực lượng kinh khủng trực tiếp xuyên qua bắn thẳng vào người khiến hắn ngã xuống.
Cũng có kẻ nghĩ cách tránh né, nhưng bi sắt giống như có đôi mắt liền bẻ hướng quỹ tích quay lại mà bắn thẳng vào mục tiêu.
Tóm lại mặc cho ngươi dùng cách nào đi nữa kết cục chỉ có một đó là ngã xuống.
Đây là một cuộc giết chóc, chân chính giết chóc nghiêng về một phía.
Và cuộc tàn sát ấy chỉ ngừng lại khi toàn bộ 40 tên thổ phỉ lâu la hoàn toàn ngã xuống.
Hàng chục viên bi sắt sau khi hoàn toàn đánh giết mục tiêu, như chịu sự điều khiển liền bay về, tiếp tục xoay tròn quanh Trần Như như muốn bảo vệ nàng.
" Đây là có chuyện gì ? Cơ thể ta làm sao ? "
Trần Như không ngừng nghĩ trong đầu.
Lúc nãy khi dao nhỏ chuẩn bị đam xuống, đột nhiên một dòng linh lực chảy vào trong cơ thể nàng.
Ngay sao đó nàng hoàn toàn mất đi không chế cơ thể.
Nàng hiện giống như một con rối.
Có thể nhận thức xung quanh nhưng chân tay lại hoàn toàn độc lập.
Giống như trạng thái vô cực trong một bộ anime nàng từng coi.
Mà thôi vô cực cái mịa gì.
Nghe hoang đường vãi chưởng.
" Ngươi.....ngươi......ngươi là Hắc Ám Ma Vương ? "
Gió Lốc trên vai tạ sắt lúc này không ngừng run sợ lẩy bẩy mà nói ra.
Dòng khí đen, bi sắt hắn đã liên tưởng tới một truyền thuyết.
Truyền thuyết trên đại lục truyền lưu một nhân vật.
Giết người như ngóe, coi mạng người như cỏ rác.
Không biết hắn là chính hay tà.
Chỉ biết hắn nhận tiền làm việc.
Chỉ cần có tiền.
Thiên hạ không có người hắn không dám giết và không thể giết.
Không ai biết hắn là nam hay nữ, bởi bắn thường xuất hiện với áo bồng đen che khuất đi khuôn mặt.
Cũng không ai biết thực lực của hắn ở mức nào.
Mọi người chỉ biết hắn sử dụng vũ khí là những viên bi sắt in hình quỷ giữ cùng dòng hắc khí.
Bởi vậy hắn được người trong Thần Ma xưng tụng Hắc Ám Ma Vương.
" Hắc Ám Ma Vương ? Là đứa nào thế ? "
Trần Như là người chơi, đương nhiên không biết những truyền thuyết này.
Nàng ngạc nhiên khi có người nói ra tên này.
Nghe chừng cũng rất hổ báo.
" Không .....không thể nào.
Hắc Ám Ma Vương chẳng phải chết trong trận chiến cuối cùng với kẻ đó"
Tạ Sắt lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Như dùng bi sắt cùng hắc ám khí tuy rất giống của Hắc Am Ma Vương nhưng hắn không tin a.
Làm sao một ngôi làng nhỏ bé tự nhiên xuất hiện người này, lại để hắn bắt gặp.
Đây chảng phải nói hắn đen như cờ hó vừa ra cửa liền đụng phải nhân vật khủng bố ?
" Có lý, Hắc Ám Ma Vương chắc chắn không thể lưu lạc đến đây " Gió Lốc chợt tỉnh ngộ, lên tiếng đồng tình.
Trần Như không muốn dửng dưng không giải thích cũng không thừa nhận.
" Ngươi giả cũng rất giống, suýt lừa được anh em chúng ta "
Lại lần nữa Gió Lốc biến mất.
Tiếp theo liền xuất hiện sau lưng Trần Như.
Lưỡi liềm nhắm hướng cổ nàng mà chém tới.
Vút * Tiếng lưỡi liềm chém cắt qua không khí.
Bóng dáng Trần Như lúc này đột nhiên biến mất trước mặt, làm cú chém Của Gió lốc liền đánh trượt mục tiêu.
" Đây là tốc độ mà ngươi tự hào ư "
Tiếng Trần Như lanh lảnh vang lên bên tai.
Bằng tốc độ kinh người.
Chẳng biết từ lúc nào nàng đã vòng ra sau lưng gió lốc.
" Đạn chỉ "
4 viên bi sắt nhanh chóng bay ra.
Gió Lốc không kịp tránh né.
Cả 4 viên đã bắn vào.
Khiến 2 tay cùng 2 chân hắn lúc này thủng một lỗ to.
" ah...ah....ah.....ah...."
Gió Lốc đau đớn ngã trên mặt đất.
Hắn không ngừng gào khóc.
" Gió Lốc...."
Tạ Sắt gào hét.
Thấy thân huynh đệ gặp nguy hiểm hắn liền lao lên, lúc này hắn mặc kệ Trần Như có phải Hắc Ám Ma Vương hay không, hắn không lo nghĩ được nhiều như vậy.
Búa sắt to lớn trong tay hướng về Trần Như đập xuống.
Keng * tiếng binh khí va chạm.
Búa sắt trong tay Tạ Sắt đã dừng lại giữa khoảng không.
Hắn cánh tay không ngừng run rẩy vì cơn phản chấn.
Nhưng vẫn cố gắng nắm chặt cán búa mà ra sức đè ép xuống.
Dưới búa là Trần Như.
Nàng đã chặn lại búa sắt.
Chỉ thấy nàng thong dong 1 tay chắp sau lưng.
Tay còn lại dơ lên 1 ngón.
Trên đầu ngón tay là viên bi sắt, đang chặn lại lưỡi búa rơi xuống.
" Còn đây là sức mạnh mà ngươi tự hào ? "
Nói rồi Trần Như khẽ cong xuống ngón tay như lấy đà, tiếp theo liền bắn ra.
Viên bi sắt đang tiếp xúc với mặt búa, lúc này như được lấy đà phóng lên, búa sắt liền cứ thế vỡ toang thành nhiều mảnh như thủy tinh.
Tạ Sắt anh mắt hoảng sợ, nhưng chưa đợi hắn có động tác tiếp theo, 4 viên bi sắt cứ thế lao đến xuyên thủng chân tay của hắn khiến hắn đau đớn mà gào thét ngã ra đất.
" Tha....tha cho.....bọn....ta.." Tạ Sắt lên tiếng cầu xin.
Tạ Sắt cũng bại.
Gió Lốc cũng mất hết hi vọng.
Hắn cũng chỉ nhìn về tiếng Trần Như lên tiếng cầu xin
" Tha....cho....chúng....ta....xin người....Hắc..Ám Ma Vương "
2 tên thổ phỉ khổ sở cầu xin.
Trần Như lại mặt không biểu tình, quay lưng bỏ đi.
Tạ Sắt cùng Gió Lốc thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn xem ra đây là Trần Như đã tha cho bọn hắn.
Nhưng đột nhiên lúc này ánh mắt bọn hắn co rụt.
2 viên bi sắt không biết từ đâu đang bay tới.
Khác với lúc trước 2 viên bi lần này bay rất chậm.
Giống như để cho bọn hắn trải nghiệm cảm giác trước khi chết.
Cả 2 hào khóc kêu gọi Trần Như nhưng tất cả vô ích.
2 viên bi vẫn đang từ từ bay tới.
Cho đến khi trực tiếp xuyên thủng trán của cả 2.
Lúc này mới ngừng lại.
Đến đây, toàn bộ những tên thổ phỉ đều chết.
Cuộc chiến coi như chấm dứt.
Dân làng Osaka lúc này không khỏi sợ hãi khi nhìn về phía Trần Như.
Từ đầu cuộc chiến đến giờ bọn hắn chỉ đứng chết chân một chỗ không giúp gì được.
Nhưng toàn bộ quá trình tất cả đều chứng kiến.
Không nghĩ đến một cô gái được mọi người đánh giá hiền hòa lại huyết tinh như vậy.
Nhất là cuối cùng nàng còn cố tình thả chậm 2 viên bi sắt để bọn họ cảm nhận sợ hãi tuyệt vọng.
Còn gì đáng sợ hơn khi thấy cái chết đang tới nhưng không thể làm gì.
Những đứa trẻ từng tiếp xúc chơi đùa với nàng giờ đây cũng run sợ nép vào phía sau cha mẹ.
Tất cả đều không biết giờ đây Trần Như là thù hay bạn.
Có khi nào trong cơn say máu, nàng diệt cả làng.
Tất cả đều giữ im lặng tránh cho nàng bực mừng mà huyết tinh nổi lên.
Trần Như bây giờ đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể.
Lực lượng kì dị kia cũng đã biến mất.
Chưa kịp vui mừng thì nhìn ánh mắt những người dân nơi đây, Trần Như hiểu họ đang nghĩ gì.
Nàng cũng không thể giải thích và cũng không biết giải thích thế nào.
Họ chỉ là những nông dân chân lấm tay bùn.
Đâu có hiểu hệ thống tu luyện.
Chưa kể ngươi giết người xong nói ngươi bị kẻ khác khống chế hỏi có tin không ? Rồi kẻ khống chế là ai ?
Trần Như lúc này chỉ có thể nhớ rõ một cái tên Hắc Ám Ma Vương.
Nàng thở dài buồn bã.
Lết từng bước chân rời khỏi làng.