Ta Là Sát Thủ

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Khi Ân Húc Đông cùng với con chó ngốc chạy vào con hẻm nhỏ mờ tối đó, đúng thật là nhìn thấy Tần Khả Tuyên đang giẫm chân lên một đám “xác chết”, còn khom người đi lục soát “xác”, trong tay cầm một xấp tiền mặt, bên chân nằm mấy cái ví đã bị mở ra vét sạch tiền.

Ân Húc Đông ngồi xổm xuống kiểm tra “thi thể” một cái xác nhận mọi người vẫn còn sống, mới nổi giận mắng: “Tao không phải đã nói không được đánh nhau với em ấy rồi sao?!”

Các “xác chết” oan ức chết rồi, bọn họ chưa từng đánh nhau nha! Từ đầu đến cuối cũng chưa động tới một ngón tay được chưa?!

Con chó ngốc Khả Khả vui mừng đối với Tần Khả Tuyên đã lâu không gặp vẫy đuôi liếm cô vô cùng thân thiết, Tần Khả Tuyên đem ví tiền cuối cùng vứt xuống trên mặt đất, đối với Ân Húc Đông nói: “Cậu cũng là bạn của Ân Húc Đông? Lấy ví tiền ra.”

Đám người thân bị thương “nặng” khó có được tâm tình tốt rầm rì cười trộm, Ân Húc Đông ngửa đầu bốn mươi lăm độ rơi lệ đầy mặt, hóa thân làm sói gào rú liên tục, đấm ngực giậm chân nói: “Mẹ nó anh chính là Ân Húc Đông nè!”

Tần Khả Tuyên sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm gương mặt của Ân Húc Đông cả buổi, mới tò mò hỏi: “Cậu bị trúng độc?” Cậu ta chọc tới người nào, sao lại bị người hạ độc?

Đám người nằm trên mặt đất cũng không nhịn được nữa, mặc kệ thân thể họ có đau hay không, không cười sẽ nghẹn chết người, ồn ào cười ha hả lên. Cơ thịt trên mặt của Ân Húc Đông quấn thành một đoàn, vẻ mặt của cậu ta càng thêm dữ tợn, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trúng độc cái gì chứ! Ông đây là mọc mụn! Dậy thì hiểu không?!”

“Oh.” Chưa nghe nói qua thứ này.

“Ông đây thế nhưng vì tìm mi, không màng cơm nước, nóng ruột nôn nóng lo lắng muốn chết, khuôn mặt mới mọc mụn đó! Đúng rồi! Em làm gì mà không mở máy thế? Không liên lạc được với em, em có biết anh có bao nhiêu lo lắng không hả? Có chuyện gì, em ẩn núp như vậy cũng không có cách nào giải quyết a! Trước cùng anh về nhà rồi nói tiếp nha!”

“Ờ, lấy ví tiền của cậu đưa đây.” Tần Khả Tuyên hướng cậu ta vươn tay ra.


Ân Húc Đông vỗ mạnh trán, cậu nói nhiều cảm tình như vậy, con bé này cũng chỉ nhớ đến phải làm thổ phỉ cướp giật thôi hả? Đau não quá à!

“Em hết tiền xài rồi? Vậy thì theo anh về nhà đi.” Ân Húc Đông khuyên nhủ.

Tần Khả Tuyên không nói lời nào, chỉ liếc cậu ta một cái, dùng chân đẩy nhẹ con chó ngốc Khả Khả nằm trên mu bàn chân của cô ra, rồi xách góc túi lên chuẩn bị đi. Theo như đám hồ bằng cẩu hữu của Ân Húc Đông có mặt khi đó nhớ lại, lúc đó Tần Khả Tuyên tiêu sái xoay người rời đi, chỉ còn lại một người một chó (mấy bạn tự động xem nhẹ sự tồn tại của mình) hai mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn em gái/chủ nhân dần tan biến trong đêm đen, cái bộ mặt ngu ngu ấy giống như cùng trong một khuôn khắc ra vậy.

Sau đó một người một chó liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chân chạy về phía trước đuổi theo Tần Khả Tuyên, Ân Húc Đông thở hồng hộc đối với Tần Khả Tuyên nói: “Em không quay về, vậy anh cũng không quay về! Anh theo em lăn lộn!”

“Tránh ra.” Con ngươi Tần Khả Tuyên nổi lên một mảnh ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm Ân Húc Đông nói.

“Hừ! Em hôm nay coi như là đánh chết anh, anh cũng sẽ không đi đâu!”

“Tùy cậu.” Dưới chân Tần Khả Tuyên giẫm một cái, thì đã nhảy qua tường bên cạnh rơi xuống trong một ngõ hẻm khác tiếp tục đi.

Ân Húc Đông liền há hốc mồm, thở hồng hộc giậm chân gọi với theo: “Em ăn gian nha! Ê! Em chờ anh với!” Con chó ngốc Khả Khả cũng ngồi xổm xuống chân tường sủa lên.

Tần Khả Tuyên cũng đi không quay đầu lại.

Ân Húc Đông dùng hết sức lực cuối cũng hổn hển leo lên được  đầu tường, cậu vỗ vỗ con chó nhỏ trước ngực, khoái trá nói: “May là người mày nhỏ, không thì tao sẽ bỏ một mình mày lại đi tìm Tuyên Tuyên, nghe kỹ đây, lần này phải cố mà tìm ra người cho tao!” Nhảy từ trên đầu tường xuống, lại lấy từ trong túi quần ra cái áo gối đã chuẩn bị đưa tới trước mũi con chó ngốc Khả Khả để cho nó ngửi ngửi.

Khả Khả ngửi một chút rồi đẫm lệ chạy về phía trước, Ân Húc Đông vội vàng chạy theo sau nó, cuối cùng đứng ở trước cửa một căn phòng âm u dưới đất.

Cậu ta áp vào cạnh cửa, híp một con mắt định từ khe cửa nhìn vào bên trong phòng, nhìn bên trong một cái xem là cái tình huống gì, lại nhìn thấy một cái tròng mắt vô cùng lớn, hoảng sợ la “Quỷ a”, sợ đến mức lùi lại mấy bước ngã ngồi dưới đất.


“Két ~” một tiếng, cửa mở ra, Tần Khả Tuyên hai tay ôm ngực nhíu mày nhìn xuống Ân Húc Đông ở trên mặt đất, mở miệng hỏi: “Cậu làm thế nào theo tới đây?”

“Hehe, con chó này là chó tha mồi lông vàng (Golden Retriever) mà, nếu thật tìm không được em, cũng đừng gọi là chó tha mồi nữa! Đúng rồi, Tuyên Tuyên em sống ở đây?” Ân Húc Đông vui tươi hớn hở phủi mông đứng dậy.

“Không phải.” Cô về sau nghĩ tới nghĩ lui, cô muốn tìm ra được phương pháp xuyên không, vẫn phải cần thêm tài nguyên thông tin cơ mật hơn, chứ không phải những câu chuyện được những người đó hư cấu ra tìm thấy trong máy vi tính. Mặc dù tổ chức Ám là một tổ chức hạng hai, nhưng cô có thể mượn nó làm bàn đạp tiến vào tổ chức có thể nắm giữ hoặc là có năng lực thu thập được thông tin cơ mật, nhờ đó mà tìm được nguyên vật liệu và thông tin cô muốn. Vì thế, ngày hôm đó sau khi cô tìm được Bom Neutron liền tìm Hương tỷ dùng bom đào cái phòng dưới đất này, sau đó thì cùng Sói Sài Báo tiếp tục duy trì mối liên hệ nghe theo mệnh lệnh của tổ chức hoạt động chung quanh, cô cũng vẫn tạm thời tiếp tục ở chỗ này.

“Đây không phải là nơi cậu nên tới, không muốn chết thì về đi.”

Ân Húc Đông xoa hông từ bên người Tần Khả Tuyên đi vào căn phòng, lẩm lẩm bẩm bẩm nói: “Tại sao em có thể tới anh thì không nên tới chứ? Anh không muốn chết, nhưng anh cũng không quay về! Anh sẽ ở ỳ chỗ này, nhờ cậy em vậy!”

Cậu liếc nhìn căn phòng một cái, rách rách nát nát, cũng không có một cái giường, chính giữa bày một cái giá sắt, ở trong góc có một cái sô pha, trên bàn trà trước sô pha có một cái túi to, bên trong tất cả đều là mì ăn liền mà Tần Khả Tuyên mới từ trong cửa hàng mua về. Cậu tự động tự phát ngồi vào trên sô pha, liếc nhìn cái túi, nhíu mày nói: “Em vẫn ăn mấy cái thứ đồ ăn bỏ đi này?”

Tần Khả Tuyên không biến sắc tỉnh bơ từ trong túi to lấy một hộp mì ăn liền mở ra rót nước nóng vào, để ở trên bàn. Ân Húc Đông bỗng chốc đứng lên, nói: “Đừng ăn mấy thứ này nữa! Chúng ta ra ngoài ăn! Anh có tiền!”

“Cậu xác định?”

“Đương nhiên! Ăn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe, anh mời em ra ngoài ăn.”

“Tôi là nói cậu xác định trên người của cậu có tiền?” Tần Khả Tuyên nhướng mắt lên liếc cậu ta một cái.

Ân Húc Đông từ trong túi lấy ra ví tiền của cậu ta, mở ra nhìn một cái, “Đấy là đương nhiên… Ủa? Tiền của mình đâu?!” Trong ví tiền bóng dáng của một xu cũng không có!


“Ở trong túi tôi.” Tần Khả Tuyên cầm hộp mì ăn liền lên nói.

“Ơ? Em lấy khi nào? Tại sao anh không biết?” Ân Húc Đông nhớ Tần Khả Tuyên đúng là xin cậu tiền, nhưng cậu chưa cho cơ mà!

“Ừ, cậu ngày nào đó chết ở trên tay tôi, cậu cũng sẽ không biết.” Tần Khả Tuyên mặt không biểu tình nói xong gấp mì ăn liền lên ăn, nhìn Ân Húc Đông sa sút tinh thần ngồi xuống, lặng yên nhìn một đống hộp mì ăn liền, cũng không nói chuyện mời cô ra ngoài ăn một bữa như thế nữa.

Tần Khả Tuyên hạ đũa hai ba cái đã ăn hết một hộp mì ăn liền, đối với Ân Húc Đông nói: “Không phải tôi hù dọa cậu, lại tiếp tục theo tôi, thì cái mạng nhỏ của cậu có thể giữ được hay không sẽ khó nói.”

Ân Húc Đông vỗ đùi, xoay người đối mặt với Tần Khả Tuyên, gương mặt hiếm khi nghiêm túc nói: “Tuyên Tuyên, em rốt cuộc gia nhập cái tổ chức gì? Làm hình như đều là chuyện phạm tội trái pháp luật, em nghe anh nói, sớm rời khỏi tổ chức chó má này, theo anh về nhà đi!”

“Lo chuyện bao đồng, chuyện của tôi cậu quản không được, cũng không cần phải quản.”

“Anh nói em tại sao lại cố chấp như vậy chứ? Cái gì gọi là lo chuyện bao đồng? Được, anh biết từ nhỏ quan hệ của ba mẹ em không tốt, bỏ mặc em, không thể chăm sóc tốt cho em, em mới có thể sa đọa thành cái dạng này, nhưng bây giờ không giống nha, dì Khương Huệ Lâm đối với em không phải rất tốt sao, gia đình rất hòa thuận nha! Đúng rồi, còn cái tên tiểu quỷ kia nữa, nó cũng rất lo lắng cho em đó, cứ chạy đến chỗ anh gào khóc thảm thiết hoài.” Ân Húc Đông chân thành nói, “Lại nói tiếp nè! Dù cho những người khác đều không tốt với em, không phải còn có anh sao! Trước đây kệ trước đây, bây giờ anh thế nhưng là anh em nha! Có thể nhìn em tiếp tục sa đọa như thế sao?!”

Tần Khả Tuyên sắc mặt quỷ dị nhìn chăm chằm vào Ân Húc Đông, cái tên này thật tự cho mình là ông anh trai? Cậu ta là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm phải không? Xem ra không giải thích một chút về tình trạng hiện giờ của cô cho cậu ta biết, thì sẽ không biết khó mà lui. Cô đứng lên nói với cậu ta: “Đi theo tôi.” Sau đó đi ra cửa ý bảo cậu ta đuổi theo.

Tần Kha Tuyên vừa mới mở cửa bước đi một bước, cảm giác của kiếp sống sát thủ nhiều năm huấn luyện ra lập tức khiến cô đem chân rút về, “bang” đóng cửa lại, đưa tay ngăn lại Ân Húc Đông đi theo phía sau cô.

“Sao thế?” Ân Húc Đông hỏi.

“Câm miệng, bảo cậu đi không nghe, giờ thì hay rồi, cậu muốn đi cũng không đi được nữa.” Tần Khả Tuyên trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta.

Ân Húc Đông bị cô nhìn đến toàn thân sợ hãi, nuốt nuốt nước miếng, lo lắng căng thẳng hỏi: “Chẵng lẽ người của xã hội đen tìm tới cửa rồi?”

Tần Khả Tuyên không trả lời, đi tới bên bàn trà, ngồi xổm xuống, từ bên dưới lôi ra một cái hộp sắt, gọi Ân Húc Đông sang đây, cậu ta mới vừa ngồi xổm xuống, thì cô lập tức lấy một cái đầu tóc giả dài từ trong hộp ra ném cho cậu ta, “Đội vào.”

Ân Húc Đông lắc lư tóc giả trong tay, không rõ lý do gì hỏi: “Anh đội thứ này để làm gì chứ?”


“Cùng tôi có liên quan, cậu tốt nhất cầu nguyện bọn chúng không ghi nhớ dáng vẻ của cậu, bọn chúng không giải quyết được tôi nói không chừng sẽ tìm tới cậu.” Tần Khả Tuyên giật bộ tóc giả qua trùm vào trên đầu của Ân Húc Đông, lấy bút hóa trang ra vẽ lên mặt của cậu ta, nhưng ngẩn người không ra tay được, quên đi, dù sao bây giờ cậu ta hóa hay không hóa trang đều là cùng một dạng. Cô lại tìm một cái nón lưỡi trai để cậu ta đội lên đầu, tận lực đem mặt của cậu ta che lại không lộ ra ngoài, cuối cùng còn ném cho cậu ta một cái váy để cho cậu ta thay.

“Nhớ kỹ cho tôi, cậu bây giờ là một cô gái, xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng.”

“Ừm, Tuyên Tuyên, có rất nguy hiểm hay không?”

“Lời của tôi, thì cậu không cần phải lo lắng, cậu vẫn nên lo lắng cho mình có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không đi.” Tần Khả Tuyên lấy điện thoại di động ra gọi cho Sói Sài Báo.

“Ám Dạ tiểu muội muội, thực sự là hiếm thấy nha! Có chuyện tìm anh?”

“Có người theo dõi căn phòng dưới đất, tôi sẽ rời khỏi chỗ này, nói với các anh một tiếng.”

“Hả?! Em chờ đã, tụi này lập tức đến đó tiếp ứng em!”

“Không cần, tôi đi ngay bây giờ.” Chờ bọn họ chạy tới, Hoa Hiên Vàng đều đã nguội lạnh rồi.

Tần Khả Tuyên đem bao nhỏ chứa toàn bộ đồ đạc trang bị cô có buộc ở ngang hông, sau đó đi tới phía dưới cửa sổ thông gió của căn phòng nối liền với mặt đất giẫm lên một thùng gỗ, vươn tay đem cửa sổ thủy tinh dỡ xuống, sau khi thò đầu ra ngoài nhìn tình hình chung quanh xong, mới quay đầu đối với Ân Húc Đông hô: “Qua đây, trèo ra ngoài.”

Ân Húc Đông đi tới phía dưới cửa sổ, so sánh cỡ cơ thể của mình cùng với cửa sổ một cái, sắc mặt khốn khổ nói: “Anh có thể đi cửa chính không?”

“Cửa chính bị người chặn rồi, tôi có thể mở, nhưng cậu được không?” Thân thủ của cô có lẽ còn có thể tránh thoát được những phát súng trong tay những người đó, nhưng nếu như mang theo Ân Húc Đông ra ngoài, thì cô không thể đảm bảo cái tên này có bị người bắn một cái đã chết rồi hay không, cái tên này đúng là mang bế tắc đến cho cô!

Ân Húc Đông đoán nếu như bản thân đi ra ngoài, nếu như giống xã hội đen trong phim không diễn quá khoa trương mà nói, vậy cậu tuyệt đối sẽ bị bắn phá thành một tổ ong vò vẽ, cậu lập tức lắc đầu, “Anh trèo, nếu như anh bị kẹt, em cần phải kéo anh một cái nha, à, còn con chó ngốc kia nữa, bỏ nó ở trong này có khi nào bị người làm thịt chó ăn hay không đó?”

“Giờ là đã lúc nào rồi? Còn lo lắng một con chó!” Tần Khả Tuyên lườm lườm xem thường, tại sao cô lại quen một tên ngu ngốc như thế chứ?

“Nhưng con chó này anh cực cực khổ khổ nuôi lâu ngày!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận