Ta Là Sát Thủ

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Hứa Thiên Hiền nhìn Tần Khả Tuyên “thi bạo” mà buốt răng, một cây châm nhỏ đâm xuống, nhìn qua thì cùng tiêm chích không có gì khác biệt, nhưng cũng không biết vì sao tên gián điệp kia đau giống như là bị cá sấu cắn trúng, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra, khuôn mặt uốn éo đến biến dạng, nếu như không phải tay chân của hắn đã bị trói lại, trong miệng còn bị nhét giẻ lau, Hứa Thiên Hiền cho là hắn sẽ không chịu được mà muốn tự sát mất thôi.

Hứa Thiên Hiền mồ hôi lạnh nhễ nhại nhìn trộm người được nghe nói là mới gia nhập bộ đội đặc chủng dự bị hai ngày, ngay sau đó lại lập tức chính thức chuyển sang gia nhập quân mật Lục Xử của bọn họ trở thành người mới Hứa Nhạc Nhạc, không ngờ cô ta tuổi còn nhỏ lại có thủ đoạn độc ác như vậy, thấy thế nào cũng giống như là cổ máy giết người trong những lời đồn đãi là từ nhỏ thì bị một tổ chức đặt biệt hướng cái mục tiêu đó bồi dưỡng ra, khả năng này có vẻ không cao, muốn vào quân mật nhất định phải là người có xuất thân trong sạch… Hoặc là cô ta trời sinh thì đã có thiên phú S…

Tần Khả Tuyên rút châm từ huyệt vị trên bụng Cười híp mắt xuống, sau đó lấy giẻ lau trong miệng hắn ra, nhàn nhạt hỏi: “Giờ nhớ ra cơ mật giấu ở đâu chưa?”

“Hộc…ư…tôi, tôi thực sự không biết…”

Lời còn chưa nói ra hết, thì cái giẻ lau trong tay Tần Khả Tuyên đã nhét lại vào miệng hắn, châm trên tay lại đâm xuống, cả người Cười híp mắt đau đớn co quắp lại, muốn lăn, nhưng lại bị Tần Khả Tuyên giẫm một chân lên không cho động đậy, mãi cho đến co giật rồi ngất đi.

“Thật vô dụng.” Tần Khả Tuyên thử đá hắn một cước, cũng không thấy hắn tỉnh lại, quay đầu cùng Hứa Thiên Hiền đang trừng mắt há mồm nói: “Hãy đi lấy chậu nước tạt tỉnh hắn.”

Hứa Thiên Hiền giữa đường đi lấy nước nhịn không được nói thầm, cô ta tuyệt đối là thể chất S!

Cười híp mắt bị hành hạ lặp lại mấy lần, khăn lau trong miệng hắn lần nữa được lấy xuống, hắn rốt cuộc đầu hàng, “Tôi…tôi nói…”

Tìm được nơi cất giấu cơ mật bọn chúng lấy trộm, sau nhiều lần luôn “khẳng định” không có bản sao lưu, Tần Khả Tuyên không chút nể mặt nhẹ tay mà một chưởng đánh ngất hắn sau đó trở lại phòng của mình mang giày vào chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Hứa Thiên Hiền thì lột sạch quần áo của hai tên gián điệp, đem bọn chúng quăng trên giường, bày ra hình dạng hai người đang vén cùng nhau, chịu đựng buồn nôn dùng máy ảnh cỡ nhỏ chụp một tấm hình, hơn nữa còn để lại tờ giấy, mới mang theo tài liệu cơ mật vội vã ra khỏi phòng chạy tới bãi đỗ xe.

“Hành động đêm nay rất thành công, mọi người vất vả rồi! Tất cả đều đói bụng hết rồi đúng không? Tôi mời!” Hứa Thiên Hiền từ trên áo của Cười híp mắt tháo cúc áo cất giấu cơ mật xuống giao cho Hứa Mỹ Lệ bảo quản, song lại lấy áo của hai tên mục tiêu ra tra xét hết tất cả các cúc áo, không chừng những cúc áo này cũng là bản sao lưu, quả nhiên phát hiện cúc áo tháo từ trên áo của người còn lại xuống cũng có điều khác lạ.

Tần Khả Tuyên không cùng bọn họ đi ăn mừng, đổi lại quân phục ngụy trang, rồi bỏ đi dưới mấy ánh mắt buồn bã của bọn họ.

Còn hai tên gián điệp trong khách sạn thì từ từ tỉnh lại, đầu tiên là giật mình khi thấy mình và đối phương trần như nhộng bị quấn với nhau, nhìn thấy tờ giấy Hứa Thiên Hiền để lại, nghiến răng oán hận mặc quần áo vào, lại phát hiện bọn họ vô sỉ dám đem tất cả các cúc áo trên áo của bọn chúng tháo ra, kể cả cái cúc áo có bản sao lưu trên áo của Nam lạnh lùng cũng không thấy bóng dáng đâu, tức giận đến nỗi muốn giết người! Đập phá phòng của Tần Khả Tuyên, như dự đoán người đã đi không còn ở trong phòng, từ quầy tiếp tân của khách sạn lấy được thông tin thẻ căn cước của Tần Khả Tuyên, sai người tra thì lại được kết quả là “Tra không ra người này”!


Tần Khả Tuyên trở lại nhà kho của lớp dự bị, đã rất trễ, toàn bộ doanh trại đều im ắng, những binh lính không có nhiệm vụ canh gác tuần tra đều ở trong chăn của mình ngủ say sưa. Mà cửa nhà kho đã bị khóa lại, người của lớp dự bị vẫn còn đang ở trong núi tiến hành khảo nghiệm hành động tập kích, xem ra mấy ngày tới không cần phải tới doanh trại này tập huấn nữa. Không ai ở trong nhà kho, đương nhiên là cũng không có ai có thể mở cửa cho cô, cô cũng không muốn phải phá cửa mà vào, dứt khoát nhảy lên trên mái nhà kho gối lên cánh tay nằm xuống, ngắm nhìn mặt trăng lơ lửng trên cao, lâm vào trong trầm tư.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, phát thanh tập huấn đã vang lên, Tần Khả Tuyên từ trên mái nhảy xuống, đi tới nơi binh lính tập hợp, tùy tiện níu lấy một người, “Đem cửa nhà kho của lớp dự bị mở ra.” Đồng phục học sinh gì gì đó của cô đều ở trong nhà kho, cô cần thay đồng phục học sinh đến trường đi học.

“Hả? Tôi chỗ nào có chìa khóa chứ?!” Binh lính bị Tần Khả Tuyên níu lại ngạc nhiên.

“Ai có?”

“Người của lớp dự bị ấy! Buông tay ra! Tập hợp muộn là sẽ bị phạt!” Binh lính vội vàng giãy tay cô ra rồi chạy mất.

Tần Khả Tuyên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không phá cửa mà vào, còn một bộ đồng phục học sinh ở Tần gia không có mang tới…

Khi cô trở lại Tần gia, thì trời đã sáng hẳn, người trong Tần gia cũng đã rời giường, nhìn thấy một người mặc quân phục ngụy trang đột nhiên xông vào, trên người còn mang ủng quân đội đội mũ sắt, đều bị giật mình. Tần Bằng Trình là người đầu tiên nhận ra đây là chị gái nhiều ngày không gặp của cậu, hai mắt ngay lập tức có dạng hình ngôi sao xông tới ôm chặt hông của Tần Khả Tuyên, la hét: “Wow! Là chị! Chị đẹp quá à! Đẹp quá à!”

Tần Thụ Hoa lúc này mới chợt nhớ ra con gái của ông gia nhập quân đội làm cái gì lính bộ đội đặc chủng dự bị, người mặc quân phục trước mặt đúng thật là con gái của ông, “Tuyên Tuyên đó à? Sao về bất ngờ thế? Ăn gì chưa? Vừa hay dì Khương của con mới chuẩn bị bữa sáng xong, ngồi xuống cùng ăn đi.”

Tần Khả Tuyên gật gật đầu, nhẹ nhàng đẩy ra Tần Bằng Trình đang ôm mình, chỉ lấy một cái bánh mì nhét vào trong miệng, rồi lập tức đi về phòng cô, cô không thay quần áo vội, mà là đi đến phòng của Ân Húc Đông trước, cô một cước đạp tỉnh Ân Húc Đông còn đang ngủ say trong đó.

“Làm gì thế! Đau lắm nha!” Ân Húc Đông tức giận kêu to ngồi dậy, khó có được cuối tuần về nhà ngủ một giấc còn không cho người ta ngủ lâu một chút hả!

“Cậu vẫn luôn huấn luyện theo căn dặn của tôi như vậy?” Tần Khả Tuyên lạnh lùng nhìn cậu ta, xem ra uy tín cô tạo được còn chưa đủ.

“Tuyên Tuyên?! Em đã về rồi? Em như vậy rất đẹp… Em cuối cùng cũng trở về! Em có biết anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại hay không hả? Tại sao lại không nghe điện thoại?” Ân Húc Đông xốc chăn lên kích động nhảy từ trên giường xuống.

Di động của cô từ lúc tiến hành cuộc khảo nghiệm hành động tập kích, thì đã để lại trong nhà kho không đụng tới, “Trước mặc quần áo vào.”

Ân Húc Đông lúc này chỉ mặc một cái quần soóc, thân trên không mặc gì, bị Tần Khả Tuyên nhắc nhở mới vội vã lấy một cái áo mặc vào, “Tuyên Tuyên, Lư Uyển Nhiên đã đem chuyện chúng ta đánh ả tố cáo với trường học.”


“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, ha ha, anh liền tìm một số người ‘Du hành thị uy’ (biểu tình), không ngờ ấy, trường học của chúng ta không ngờ lại có nhiều thiếu nam bị cô ta làm tổn thương qua đến thế, nam sinh bị cô ta đùa giỡn qua đều gia nhập vào trong nhóm của chúng ta cùng nhau lên án phê phán cô ta! Kết quả làm chúng ta không ngờ tới chính là, nữ sinh trong trường học nhìn thấy nhiều anh đẹp trai bị gạt như vậy, liền nổi giận, chậc chậc, nữ sinh tức giận đúng là kinh khủng mà, thiếu chút nữa là lấy trứng thối ném cô ta rồi đó! Sau đó thì mụ ta tái mét bỏ chạy mất, chúng ta đại chiến giành thắng lợi!”

“Vậy là không có việc gì?”

“Ừm!”

Tần Khả Tuyên nhìn hai mắt hưng phấn lấp lánh long lánh của cậu ta, chờ mong lời khen ngợi của cô, cô không nhịn được mở miệng nói: “Đừng quên cậu cũng là một trong những thiếu nam bị hại.”

“…”

“Gọi điện thoại cho tôi chính là muốn cùng tôi nói chuyện này?”

“Chỉ là muốn tâm sự với em chút thôi.”

“Sau này không có chuyện gì quan trọng đừng gọi điện thoại cho tôi.” Trong thời gian tập huấn thì di động nhất định phải tắt máy, gọi tới cũng nghe không được.

Ân Húc Đông cố nén tâm hồn bị tổn thương đi rửa mặt, nhìn mặt đầy mụn trứng cá của mình, rối rắm vô cùng, Tuyên Tuyên ghét bỏ cậu rồi sao? Khi xuống dưới lầu chuẩn bị đến trường học, bị con chó ngu ngốc Khả Khả trước sau như một mà sủa mấy tiếng, cậu mới có chút an ủi, mặc dù không hiểu vì sao con chó này không thích mình, nhưng ít nhất nó không có trông mặt mà bắt hình dong, thái độ vẫn kiên định…xấu xa như thế.

Ân Húc Đông từ trong nhà đi ra đứng ở cửa nhà Tần gia chờ Tần Khả Tuyên ra rồi cùng đi đến trường, đợi một hồi lâu, có người đi ra, nhưng không phải là Tần Khả Tuyên, “Tuyên Tuyên đâu ạ?”

“Ơ? Con bé đã đi từ sớm rồi mà.” Khương Huệ Lâm kinh ngạc nói.

Ân Húc Đông đau đớn gào thét từng trận trong lòng, em ấy quả nhiên là ghét cậu rồi!

Nhưng cậu ta lại chưa từng nghĩ lại, Tần Khả Tuyên nào có lần nào đến trường cùng cậu ta?


Chân Tần Khả Tuyên vừa mới bước vào lớp học, thì ngay lập tức bị một đám bạn học nữ trong lớp bao vây xung quanh.

“Tần Khả Tuyên, là cậu đánh Lư Uyển Nhiên thật hả?”

“Thật là hả lòng hả dạ! Bà cô già đó thật không biết xấu hổ, dám ra tay với anh XX, nên tàn nhẫn đánh bả!”

“Đúng đấy! XX nhà tớ cũng bị bả gây đau khổ! Tớ cũng muốn cho bả hai bạt tay quá!”

“Vậy cậu đi ngay đi!”

“…”

Một đám con gái vây quanh cô ríu ra ríu rít, ầm ĩ không ngừng, cô ngồi xuống ghế cầm lấy cuốn sách giáo khoa ra xem như bên cạnh không có ai, mặc dù bây giờ cô đã chính thức gia nhập quân mật Lục Xử, nhưng Trưởng ban Hứa đã nói yêu cầu của quân mật Lục Xử càng nghiêm ngặt hơn bộ đội đặc chủng, cô nhất định phải ở trong khoảng thời gian ngắn đạt được trình độ kiến thức văn hóa yêu mà họ yêu cầu, nếu không vẫn có khả năng bị loại khỏi tổ chức.

Mọi người thấy cô đang đọc sách không để ý tới ai, thì cũng ngượng ngùng rời đi. La Thánh Huy lại chạy tới ngồi vào phía trước cô, vẻ mặt khoa trương nói: “Wow! Lại đang đọc sách! Còn đọc rất nghiêm túc nữa chứ!” Lại chuyển sang giọng nói có chút chế giễu, “Với cái thành tích ấy của cô, học lắm cũng sẽ không khá hơn được đâu!” Học sinh ở lớp này đều là con ông cháu cha có thành tích vô cùng tệ hoặc là con của đại gia, tất cả mọi người đều ôm thái độ có thể đến trường học chơi hay không, Tần Khả Tuyên nghiêm túc học tập như thế đã trở thành một đóa hoa hiếm thấy trong lớp.

“Cậu rất ồn ào.” Người này mỗi lần chạy tới đều làm ồn cô, thật muốn điểm huyệt câm của hắn ta, nhưng vì không để lộ việc mình biết võ công, cô vẫn nên kìm nén loại kích động này.

“Phụt!” Đám anh em bên cạnh La Thánh Huy đều cười.

“Cười cái gì mà cười! Có cái gì hay mà cười!” La Thánh Huy bị mất mặt, tức giận đập bàn rồi trừng mắt nhìn Tần Khả Tuyên luôn lạnh nhạt với mình một cái, liền trở về chỗ ngồi của mình.

“Anh bạn à, dụ dỗ không được thì phải cư xử hòa nhã chứ! Sao có thể tức giận trừng mắt với người ta thế hả?” Các bạn của hắn đi tới khuyên nhủ.

“Đúng thế, đúng thế, nào có ai giống như mày theo đuổi con gái? Nói mày một câu đã phất áo ra đi?”

“Cho tới bây giờ đều là con gái theo đuổi mày, mày lần đầu tiên theo đuổi con gái thì cần phải cố gắng học tập học tập.”

Tần Khả Tuyên nhíu mày, cất mấy quyển sách giáo khoa rồi đi ra khỏi lớp học.

“Ây ~”


“Ầy ~”

“Haiz ~”



“Cậu lên tiếng một lần nữa, thì tôi sẽ điểm huyệt câm của cậu làm cậu ba ngày không thể nói chuyện.”

“Eh?!” Ân Húc Đông đang ngồi ở góc tường không nghĩ tới trên tường sẽ có người, vẫn là người làm cho cậu không ngừng thở dài, ngửa đầu nhìn Tần Khả Tuyên từ trên trời giáng xuống trước mặt cậu, lắp bắp nói: “Tuyên Tuyên, sao em lại chạy đến nơi này?”

“Cậu đang làm gì thế?” Tần Khả Tuyên không đáp hỏi lại.

“Eh? Không, không làm gì mà, hơ hơ, thực sự là không làm gì!”

Tần Khả Tuyên không tin, nghi ngờ nhìn cậu ta, “Vậy cậu thở dài cái gì?”

“Anh, anh…chết tiệt! Vậy anh hỏi thẳng em!” Ân Húc Đông nhất cổ tác khí (nổi trống hăng hái xông trận làm một mạch cho xong), thôi thì hỏi thẳng bản thân người đó là được, dù sao vẫn dễ chịu hơn là tự mình rầu rĩ không vui.

“Hỏi đi.”

“Em, em có phải…cảm thấy, anh rất xấu hay không?” Ân Húc Đông hết sức cẩn thận nhìn Tần Khả Tuyên, chú ý đến từng chi tiết biến hóa trên mặt cô.

“…” Tần Khả Tuyên quay đầu lạnh nhạt nhìn xa xăm, nhàn nhạt nói: “Phải.”

Ân Húc Đông bị đả kích lớn, mặc dù đáp án này căn bản cậu cũng đã ngờ tới, một người có khiếu thẩm mỹ bình thường sẽ cảm thấy bộ mặt đầy mụn trứng cá bây giờ của cậu rất khó coi, nhưng nghe thấy chính miệng Tần Khả Tuyên nói vẫn làm cho cậu có một chút khó có thể chấp nhận được…

“Trông cậu vốn đã không đẹp, hà cớ gì phải quan tâm những thứ vô nghĩa này.”

“Hả?” Ân Húc Đông kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Khả Tuyên như trước vẫn quay đầu nhìn xa xăm, gu thẩm mỹ của em ấy có bình thường không trời? Vẻ vốn có của cậu, không phải cậu tự kỷ, nhưng được công nhận là đẹp trai đấy nhé!

Cậu ta bối rối nhìn Tần Khả Tuyên, trầm mặc không nói, hai người cùng trầm mặc hồi lâu, cậu ta rốt cuộc phá vỡ bầu không khí trầm mặc quái dị này, “Tuyên Tuyên, có phải em rất nóng hay không? Mặt đỏ quá kìa, ý, cổ cũng đỏ hết! Em đứng ở đó sẽ bị mặt trời chiếu tới, qua ngồi bên cạnh anh nè, bên này không có nắng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận