Ta Là Sát Thủ

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Do tính đặc thù cùng với tính bảo mật trong công việc của Trác Tiểu Tuyên, cô và Ân Húc Đông đã bàn bạc một khi tốt nghiệp thì sẽ kết hôn nhưng khi họ tốt nghiệp rồi cũng chẳng hề được thực hiện. Chính cái gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, đó là sở trường trò hay gần đây của quần chúng nhân dân Trung Quốc, đối với Trác Tiểu Tuyên thường hay không nhìn chính sách mà nói càng là cửa ải đơn giản con đường quen thuộc.

Cũng ý thức được tính đặc thù cùng với tính bảo mật trong công việc của Trác Tiểu Tuyên, thân phận Trác Tiểu Tuyên biểu hiện ra bên ngoài chính là một dân chúng bình thường, Bộ dân chính nơi đăng ký kết hôn không hề biết cô là một người làm công việc bí mật của quốc gia, cô cầm sổ hộ khẩu cùng với chứng minh thư đi đến nơi đăng ký kết hôn của Bộ dân chính chung với Ân Húc Đông, bỏ ra 9 đồng bạc liền hoàn thành đăng ký kết hôn.

Đợi đến khi ông cụ Trác phát hiện toàn bộ số giấy chứng nhận bịa đặt cho Trác Tiểu Tuyên cái thân phận ấy giấu trong két sắt ở phòng làm việc đều không cánh mà bay, thì Trác Tiểu Tuyên đã theo Ân Húc Đông trở về gặp người nhà rồi.

Vợ chồng Ân gia nhìn nhìn đôi vợ chồng nhỏ mới ra đời của nhà họ Ân, kinh ngạc há to mồm khép không được, cuối cùng vẫn là Ân ba bình tĩnh hơn, bảo bà xã mang con dâu mới ra lò nhà mình vào phòng, ông thì ôm vai con trai, “Con trai, tâm sự với ba tí nào.”

“Ba, ba khỏi phải nói gì nữa hết, con và cô ấy đã gạo nấu thành cơm rồi.” Đăng ký cũng đã đăng ký rồi, bảo cậu và Tuyên Tuyên ly hôn, đó là không thể nào!

Ân ba không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa, bọn… bọn nó thâm chí còn có con rồi?! Ông sắp làm ông nội rồi! Ân ba tạm thời không chịu nổi đả kích lớn như vậy, đầu choáng mắt hoa, tuy nói làm ông nội là chuyện tốt, ông rất vui sướng, nhưng quả bom này nổ đến ông có chút tìm không được phương hướng rồi.

Ân ba về phòng nói thầm với Ân mẹ một cái, khi hai người trở lại phòng khách, thì ánh mắt nhìn Trác Tiểu Tuyên liền biến đổi toàn bộ, nhất là cái loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô, khiến Trác Tiểu Tuyên toàn thân không được thoải mái tới cực điểm.

“Bà xã, em hãy đi chợ thêm một vòng nữa đi, mua một chút đồ ăn lót dạ trở về nấu canh chẳng hạn.” Ân ba vui sướng nói với Ân mẹ.

“Được rồi! Con trai… con dâu các con chờ ha!” Ân mẹ nhanh chóng mang theo giỏ rồi vội vàng đi chợ mua thức ăn.

Hai người Ân Húc Đông Trác Tiểu Tuyên hai mặt nhìn nhau.

Di động của Trác Tiểu Tuyên vang lên, cô vừa mới mở nghe, thì giọng nói nổi trận lôi đình của ông cụ Trác mém tí nữa phá vỡ màng nhĩ của cô, “Trác Tiểu Tuyên! Mau cút trở về cho ta!”

Trác Tiểu Tuyên đưa điện thoại di động cách xa tai, thong thả ung dung nói: “Sau này tôi không về Trác gia sống nữa, đồ vật trong phòng tùy các ông xử lý như thế nào. À, đúng rồi, hai ngày nữa tôi sẽ gửi thiệp cưới cho ngài, rượu mừng của tôi tùy ngài thích uống hay không uống, cứ như vậy, tạm biệt.” Nói xong liền cúp điện thoại cự tuyệt giọng nói đề-xi-ben cao của ông cụ Trác làm hại lỗ tai cô.

Ân ba mẹ cảm thấy phải tranh thủ bày tiệc rượu trước khi cái bụng lồi rõ ra, vì thế dưới sự ngầm đồng ý của Ân Húc Đông và Trác Tiểu Tuyên, mau chóng định sẵn ngày cử hành hôn lễ.

Về toàn bộ hôn lễ, hai vợ chồng nhỏ đều chung một ý kiến giao toàn quyền cho Ân ba mẹ phụ trách, chỉ ngoại trừ vấn đề về lễ phục, Trác Tiểu Tuyên kiên quyết dùng kiểu Trung Quốc, mặc dù Ân Húc Đông rất muốn nhìn dáng vẻ mặc áo cưới của Trác Tiểu Tuyên, nhưng cậu ta làm nhị thập tứ hiếu* lão công, chủ nghĩa xã hội thê nô, đương nhiên là toàn bộ đều nghe theo bà xã, bà xã nói muốn như thế nào thì như thế đó!

*Nhị thập tứ hiếu(二十四孝): Là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.

Sau khi đã quyết định hết tất cả, vào lúc Ân ba mẹ nghỉ ngơi mới phát hiện bọn họ còn chưa gặp qua thông gia nữa! Kết quả hỏi con trai một cái, mới biết được con dâu không còn ba mẹ nữa, trong lòng càng thương tiếc cô con dâu này hơn.


Ân Húc Đông kiếm một cơ hội hỏi Trác Tiểu Tuyên: “Bà xã, em không muốn nói cho ba mẹ em biết thật à?”

“Không cần thiết.” Hiện tại nếu như lại để lộ tin tức mình không chết ra ngoài, đổ thêm dầu vào lửa, chắc hẳn tổ chức Z sẽ phái người giải quyết mình.

“… Vậy được rồi, anh sẽ lấy danh nghĩa của anh mời họ tới tham gia hôn lễ của chúng ta, như thế thì dù sao họ cũng tham dự được hôn lễ của con gái với tư cách cha mẹ.” Ân Húc Đông thông cảm “nỗi khổ” của Trác Tiểu Tuyên, mới nghĩ ra cái biện pháp như thế.

“Tùy.”

Thế là chuyện đó cứ thế được quyết định như vậy.

Hôn lễ tiến hành đúng hạn, ông cụ Trác dẫn theo một số người đen mặt tới tham dự hôn lễ, việc đã đến nước này rồi, ông cũng không nói thêm được gì nữa, dù sao cũng không thể buộc bọn nó ly hôn, hơn nữa thân phận của Trác Tiểu Tuyên đều là bịa đặt tạo nên, buộc bọn nó ly hôn, bọn nó liền đập vỡ cái bình đã bị bể* cứ mặc kệ không quan tâm đến pháp luật quy định trên luật hôn nhân, cứ như vậy sống chung với nhau, hết cách với bọn nó nên ông mới đành theo đó mà làm.

*Phá quan tử phá suất (破罐子破摔): Có 2 nghĩa:

Đập vỡ cái bình thành từng mẩu chỉ vì nó đã bị bể. Thái độ tùy tiện bất cần, việc đã hư rồi thì cho hư luôn, không thèm sửa chữa gì nữa hết.

Vò đã mẽ lại sứt. Thái độ mặc cảm tự ti, cho mình là người bất tài vô dụng.

Nhưng mà, ông bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên để con bé này tiếp tục ở trong tổ chức Z hay không, xử trí theo cảm tính như vậy, sợ là ngày nào đó sẽ làm hỏng đại sự mất thôi.

Bởi vì Trác Tiểu Tuyên không có nhà mẹ đẻ, nhưng dưới sự cổ động cùng với thuyết phục của Ân Húc Đông, mượn dùng nhà hàng xóm Tần gia một chút để cho tân nương ở đó chờ ngày mai đón dâu. Vợ chồng Tần gia và Trác Tiểu Tuyên đều không có ý kiến gì, nhưng Tần Bằng Trình thì có ý kiến rất rất lớn.

Bé trai bĩu môi chờ người con gái vào ở trong phòng của chị gái nó, tiếc là cho dù có lườm cô ta thế nào, cô ta cũng không nhìn sự tồn tại của nó, nó hầm hực giậm chân đi.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, thì đã có một đống con gái chạy ào vào phòng của Trác Tiểu Tuyên, ba chân bốn cẳng trang điểm trang điểm cho Trác Tiểu Tuyên. Đám con gái ấy chính là mấy nữ sinh trong phòng ngủ hồi đại học của Trác Tiểu Tuyên, cũng là mấy “chị em gái tốt” của Trác Tiểu Tuyên. Hồi đó Trác Tiểu Tuyên cũng chỉ tùy ý nhắc tới chuyện mình muốn kết hôn với họ, sau đó họ bèn lấy lý do bốn năm qua cùng với cái đoạn cảm tình ra hoa kết quả ấy, mỗi người đều tự tiến cử mình giành làm phù dâu cho Trác Tiểu Tuyên, Trác Tiểu Tuyên dù sao cũng cảm thấy không có vấn đề gì liền phất cánh tay một cái tất cả đều được làm phù dâu của cô.

Ở trong “khuê phòng” của tân nương, các nữ sinh cười nói líu lo phấn khởi đến tột độ, duy chỉ có Trác Tiểu Tuyên mặt không cảm xúc mặc lễ phục vào, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm để cho đám người ấy trang điểm cho cô.

Có người không vừa lòng nói: “Tiểu Tuyên à, tụi này đều biết cậu mặt than đó giờ, nhưng hôm nay là ngày vui của cậu cơ mà, cậu dù sao cũng phải cười cười lên chớ!”

“Đúng đó, đúng đó, nào, theo tỷ nói, quả… cà, quả… cà, stop, đúng, chính là như vậy, giữ nguyên nhá!”

“Này, đây là cười sao? Sao còn khó coi hơn khóc vậy nè?”


“Cậu biết cái gì, con gái người ta lấy chồng thì phải khóc chứ!”

“…”

Trác Tiểu Tuyên thả lỏng cơ thịt cứng ngắc trên mặt, vô cùng không biết làm sao, mời họ đến đây là một trong số ít những sai lầm mà cô từng làm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chú rể rất nhanh thì đã mang theo một đám phù rể đến đây đón cô dâu, đương nhiên là bị một đám phù dâu ngăn ở cửa không cho vào.

“Hê, chú rể, trước hát bài tình ca thông thông họng cái đã!” Phù dâu thứ nhất ra đề mục làm khó dễ.

Ân Húc Đông theo lời hát một bài tình ca đã chuẩn bị xong từ lâu, còn có chiêu gì cứ việc đến đây hết đi, vì ngày hôm nay, cậu thế nhưng đã chuẩn hết tất cả rồi!

Ân Húc Đông như mãnh hổ xuống núi, qua một mạch qua được ngũ quan chém được tứ tướng, còn dư lại một phù dâu cuối cùng, cô lau lau mồ hôi, bỗng nảy ra một ý tưởng, hỏi: “Xin mời chú rể hãy trả lời, cô dâu từng nói qua ‘Em yêu anh’ với chú rể khi nào?”

Ân Húc Đông ngẩn người, cái đó… Tuyên Tuyên chưa từng nói với cậu mà! Giờ phải làm sao đây?!

Các phù dâu vừa nhìn thấy Ân Húc Đông lộ ra vẻ mặt khó xử, không khỏi cười nói: “Không phải chứ? Cô dâu lại chưa từng nói qua em yêu anh với chú rể? Hay là nói qua rồi, nhưng chú rể lại quên mất? Cái này không thể được nha, trả lời không được thì không thể mang cô dâu của bọn này đi đâu đó!”

Ân Húc Đông đen mặt, đã qua nhiều ải như vậy rồi, lại có thể mắc kẹt ở câu hỏi này? Ngay khi cậu lo lắng, Hà Nghị ở phía sau cậu để di động vào trong tay cậu, còn len lén ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Cô dâu tới cứu giá rồi.”

Ân Húc Đông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đưa di động tới bên tai, liền nghe thấy âm thanh lành lạnh của Trác Tiểu Tuyên truyền tới, “Mở di động lớn tiếng một chút.”

Ân Húc Đông nghe theo mở lớn tiếng, sau đó thì nghe thấy Trác Tiểu Tuyên nói: “Ân Húc Đông, em yêu anh!” Mặc dù giọng nói một chút cũng không dịu dàng, không giống như là bày tỏ tình yêu, ngược lại có vài phần như là đang đòi nợ, nhưng lại rõ ràng rơi vào trong lỗ tai của mỗi người ở đây.

Các phù dâu bất mãn lẩm bẩm, “Không có cô dâu nào xoay cánh tay vào trong như thế*! Lại còn dám trắng trợn bật đèn xanh cho chú rể thế nữa chứ! Thật quá đáng ghê!”

*Cánh tay xoay vào trong (胳膊往里拐): Bao che khuyết điểm cho người nhà. Là một câu nói ngược với cánh tay xoay ra bên ngoài (胳膊外拐), nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.

Trác Tiểu Tuyên mở cửa đi ra, lạnh nhạt nói: “Cánh tay vốn là nên xoay vào trong mà.” Vươn tay để Ân Húc Đông tiếp lấy.

Các phù dâu đều bĩu môi, nhưng vẫn vui vẻ vây quanh cô dâu chú rể chuẩn bị xuống lầu.


Khi Ân Húc Đông đang phấn khởi muốn xoay người đi, thì tầm mắt quét đến Tần Bằng Trình đang trốn ở góc tường nhìn lén, đôi mắt đỏ rực của Tần Bằng Trình đối diện Ân Húc Đông, ngay lập tức sợ hãi lùi về sau.

Ân Húc Đông cười khẽ nói với mọi người: “Xin mọi người chờ một chút, tôi có chút chuyện muốn làm.” Nói xong liền đi nhanh đến góc tường dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người, mặc dù mọi người rất muốn hỏi cậu ta muốn làm gì còn bỏ lại cô dâu ở đây chờ cậu ta, nhưng cô dâu người ta vẻ mặt hờ hững, bọn họ cũng không nói thêm được gì.

“Tiểu Trình?”

Tần Bằng Trình ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, lại cúi đầu dùng chân đá góc tường, âm thanh tràn ngập uất ức nói: “Nếu như chị của em chưa chết, vậy hôm nay có phải chị của em gả cho anh hay không?”

“Tiểu Trình nghĩ như vậy thật à? Vậy em có thể thử coi cô ấy như là chị của em.”

“… Nhưng, cô ta căn bản không phải là chị của em.”

“Eh, em hãy thử cẩn thận quan sát cô ấy một chút, thì em sẽ phát hiện cô ấy ngoại trừ có khuôn mặt không giống chị em ra, những chỗ khác đều giống y chang chị em.” Ân Húc Đông nháy nháy mắt với Tần Bằng Trình vẫn còn đang nghi hoặc đầy đầu, “Nhưng việc này là bí mật giữa chúng ta, không thể nói với người khác, bao gồm cả ba mẹ em nha.”

Tần Bằng Trình vẫn cứ không hiểu gì, Ân Húc Đông trước khi đi còn cười ha hả vỗ vỗ đầu của nó, “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều vậy nữa, đợi tới nhà của bọn anh uống rượu mừng nhé.”

Mặc dù trong quá trình hôn lễ, cô dâu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lành lạnh như xưa, nhưng sự nhiệt tình của mọi người một chút cũng không hề giảm, vui vẻ làm ầm ĩ cả ngày.

Đến buổi tối, tập thể thanh niên đi náo động phòng, nhưng lại phát hiện họ đã khóa chặt cửa. Nhưng bọn họ không hề có ý định bỏ qua người mới dễ dàng như thế, bắt đầu gõ cửa không chút khách sao, hoặc là nói đập cửa.

Đấm đấm, cửa két mở ra, một người đi ra ngoài.

Mọi người đều xem thường nói: “Đông Tử đáng ghét ghê, dám để một mình cô dâu ra đối phó chúng ta!”

Trác Tiểu Tuyên không để ý tới những việc đó, lạnh lùng nhìn đám người rõ ràng càng uống rượu càng hưng phấn này, hỏi: “Mấy người có đi hay không?”

“Không đi! Đêm nay bọn này nhất định phải náo động phòng!”

“Không đi đúng không? Xác định?”

“Đúng!”

“Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Trác Tiểu Tuyên từ phía sau lấy ra vũ khí của cô — súng.

Mọi người ngây người nhìn súng bắn nước trong tay Trác Tiểu Tuyên, cô ấy muốn làm gì? Dấu chấm hỏi của mọi người rất nhanh thì đã được Trác Tiểu Tuyên giải đáp, Trác Tiểu Tuyên dùng súng bắn nước bắn vào từng người từng người một đang đứng ở phía trước, người bị bắn trúng sờ sờ dịch thể dính trên quần áo ngửi một cái, suýt tí nữa bị ngạt thở chết rồi. Khốn thật! Không ngờ lại là trứng thối!

Những người phía trước bị dịch thể trứng thối bắn trúng đều có hình dáng nôn mửa nhao nhao thoát ra bên ngoài, mà những người phía sau nghe thấy tiếng ồn ào của những người đó, cũng vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Muốn chạy? Không dễ vậy đâu! Trác Tiểu Tuyên hừ lạnh một tiếng, vươn mình nhảy lên trên tay vịn cầu thang, xoay người giẫm chân lên tay vịn cầu thang trượt xuống dưới lầu, súng bắn nước trong tay vẫn duy trì bắn liên tục không ngừng vào đám người đang chen chúc lao xuống cầu thang, không bỏ sót một ai, trên người mỗi người ít ít nhiều nhiều đều dính vào một chút trứng thối.


Trên người của một đám người ngay tức khắc bốc lên mùi hôi thối, mọi người ngươi xem một chút ta, ta xem một chút ngươi, khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên gặp phải náo động phòng náo đến mức thảm hại như vậy.

Trác Tiểu Tuyên thu hồi súng bắn nước, đứng ở trên tay vịn, vẻ mặt nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt nhìn đám người đó, nói: “Trong sân có vòi hoa sen, mấy người hãy đi giải quyết cái thứ dơ bẩn trên người đi, rồi vào trong phòng khách thay quần áo, nam nữ mỗi bên một phòng, khăn mặt quần áo đã chuẩn bị sẵn một ít rồi, thiếu thì tự mình giải quyết.” Nói xong liền bỏ lại đám người đang ngây ngốc thong thả đi lên lầu hai, cuối cùng còn quay đầu lại hiếm khi mỉm cười nhắc nhở mọi người, “À, tôi còn chuẩn bị rất nhiều thứ chưa được dùng vào việc gì, hoan nghênh mọi người không ngừng cố gắng.”

Mọi người lập tức tỉnh ngộ ra, con mắm đấy đã chuẩn bị hết tất cả đối phó bọn họ từ trước rồi, nhưng lại bảo bọn họ đi trả thù mắm ấy tiếp thì ai cũng không có cái lá gan đó.

Trác Tiểu Tuyên trở lại phòng tân hôn, đúng lúc Ân Húc Đông tắm rửa xong đi ra, không hề nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, kỳ quái hỏi Trác Tiểu Tuyên: “Bà xã, những người đó đâu? Sao không náo nữa?”

“Bọn họ nói mệt mỏi, về nhà tắm rửa ngủ rồi.” Trác Tiểu Tuyên nói dối không chớp mắt, thật ra thì cô cũng không xem như là đang hoàn toàn nói dối, bọn họ đúng thật là đi tắm rửa, nhưng lúc nào ngủ thì không phải là việc cô quan tâm.

Trác Tiểu Tuyên cũng đi vào phòng tắm tắm rửa thay lễ phục, khoác thêm một cái áo choàng tắm đi ra.

“Bà xã?”

“Hm?”

“Có khát không? Uống tí nước nhé.” Ân Húc Đông ân cần rót nước cho Trác Tiểu Tuyên uống.

“Ừm.”

“Có mệt không? Có cần anh mát xa cho em tí hay không?”

“Ừ.” Thật ra thì chẳng mệt gì cả, chỉ là nhìn đôi mắt lấp lánh long lánh của Ân Húc Đông giống như rất chờ mong, cô gật gật đầu.

Ân Húc Đông phấn khởi bảo Trác Tiểu Tuyên nằm lên giường, cậu ta thì xoa cánh tay, bóp vai cho cô, thỉnh thoảng cúi người trộm hôn hai cái.

“Bà xã, áo choàng tắm này dày quá, mặc không thoải mái, anh cởi hộ em nhé?” Ân Húc Đông có ý định xấu đề nghị nói.

“Ừ.”

Ân Húc Đông vừa nghe thấy thì thích thú lột áo choàng tắm trên người Trác Tiểu Tuyên vứt xuống đất, nhưng lột xong nhìn cô một cái, thì khóe miệng không nhịn được co giật, em ấy lại còn mặc một bộ quần áo ở dưới áo choàng tắm! Một cảm giác thất bại không ngừng sinh sôi trong lòng.

Trác Tiểu Tuyên: “Này, tắt đèn.”

Dưới ánh đèn, Ân Húc Đông nhìn thấy trên khuôn mặt trong trắng thuần khiết của Trác Tiểu Tuyên ửng hồng, lập tức có một luồng xúc động trong ngực, giống như là có một cái móng vuốt không ngừng gãi ở đó, lưng chừng rất khó chịu, thế là bản năng liền thúc đẩy kêu gào cậu ta bổ nhào vào ôm lấy cô bắt đầu lại gặm lại liếm.

Trác Tiểu Tuyên giữ chặt cái tay đã với vào dưới áo cô, hết sức kiên trì: “Tắt đèn.”

Sau khi Ân Húc Đông không cam không nguyện đứng lên tắt đèn thì lại bổ nhào áp đảo cô, cậu ta lại tiếp tục lại gặm lại liếm cùng với giở trò…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận