Ta Là Tham Quan


"Lâm ái khanh, ngươi có ý kiến gì?" Nữ đế hỏi.

Lâm Bắc Phàm chắp tay, lời hắn nói khiến người khác phải sửng sốt: "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng khoản bồi thường này không thỏa đáng, lý ra nên hủy bỏ mới phải!"Hắn nói xong, các quan trong triều lập tức ồn ào nghị luận.


"Hủy bỏ việc bồi thường sao? Khó khăn lắm chúng ta mới thỏa thuận xong vấn đề bồi thường, ngươi lại bảo chúng ta hủy bỏ?""Hủy bỏ khoản bồi thường hơn ba trăm vạn lượng bạc mỗi năm? Ngươi có ý gì thế hả?""Lâm ti nghiệp, có phải ngươi nhận hối lộ của sứ thần Đa La rồi nên mới nói tốt cho bọn họ không hả?""Lâm ti nghiệp, ngươi có biết hành động của ngươi có ý nghĩa như thế nào hay không? Ngươi đang phản bội bệ hạ, phản đội Đại Võ chúng ta! Ngươi có xứng đáng với sự ưu ái của bệ hạ dành cho ngươi không?""Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!"! Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh, hắn lạnh lùng nhìn thẳng về phía văn võ bá quan.

Nữ đế đã có sự chuẩn bị từ trước nên cũng rất bình tĩnh: "Trật tự đi! Chúng ta cùng nghe xem Lâm ái khanh nói như thế nào, được chứ?""Khởi bẩm bệ hạ và các vị đại thần, trước khi nói về khoản tiền bồi thường này, chúng ta hãy xem xét tình hình hiện tại của nước Đa La trước đã!""Đa La là một nước nhỏ có biên giới giáp với Đại Võ chúng ta, dân số chỉ hơn mười triệu người, tài nguyên có hạn, cuộc sống vô cùng nghèo khổ, hoàn toàn kém xa so với Đại Võ chúng ta!""Như vậy, hàng năm khoản thu vào quốc khố của bọn họ cũng chỉ gần đạt tám trăm vạn! Nếu năm ấy mất mùa hay xảy ra chiến tranh khói lửa gì đó thì quốc khố lại càng ít hơn!""Trước đây, bọn họ và Đại Võ chúng ta cũng từng xảy ra chiến tranh, bọn họ bại trận, tổn thất càng thêm nặng nề!""Trong tình cảnh khắc nghiệt này, mỗi năm bọn họ phải bỏ ra ba trăm hai mươi vạn lượng để bồi thường thì đúng là không thể gánh nổi!""Ta nghĩ, có lẽ bệ hạ và các vị đại thần đã biết rõ chuyện này từ lâu!"Kim Loan Điện dần dần trở nên yên lặng, nghe Lâm Bắc Phàm phân tích.

"Cho nên, chắc chắn khoản tiền bồi thường này sẽ do người dân Đa La gồng gánh! Cuộc sống của người dân Đa La đã cực khổ lắm rồi, nếu lại thêm gánh nặng bồi thường này hẳn sẽ khổ đến không thể tưởng tượng nổi!""Bọn họ cố được một năm, nhưng còn hai năm, ba năm nữa thì sao?""Có ai lại muốn phải chịu gánh nặng này mãi chứ?""Về lâu về dài, chắc chắn việc này sẽ khiến người dân nổi giận! Người dân nổi giận, tất nhiên sẽ dùng vũ lực để chống trả!""Vậy mục tiêu mà bọn họ dùng vũ lực chống trả là ai?""Chỉ có thể là Đại Võ chúng ta!"Các quan trong triều đều ồ lên!Lâm Bắc Phàm lại dõng dạc nói tiếp: "Bởi vì gánh nặng bồi thường này do chúng ta đặt lên vai bọn họ! Chắc chắn bọn họ sẽ thù hận chúng ta, đối tượng trả thù cũng chính là chúng ta!""Bản quan kết luận, chỉ trong vòng chưa tới ba năm sẽ lại xảy ra chiến tranh!"Mọi người lại ồ lên tiếp!Sắc mặt của các vị văn võ bá quan hoàn toàn thay đổi!Nữ đế cũng biến sắc!"Cho nên, khoản bồi thường này thật ra chính là một bức chiến thư! Nếu chúng ta tung chiến thư này ra, trong vòng ba năm giữa nước ta và Đa La chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến!" Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.

"Đánh thì đánh, chúng ta sợ bọn họ chắc?" Một vị lão thần không phục.


Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Vương đại nhân, ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ! Ngươi có biết để phát động một cuộc chiến tranh tốn bao nhiêu tài nguyên hay không? Ngươi có biết một cuộc chiến cần dùng bao nhiêu sức người và sức của hay không?""Bản quan nói cho ngươi biết, một đội ngũ một trăm nghìn người mỗi ngày tiêu tốn hai trăm nghìn cân lương thực! Tính theo vật giá hiện nay, cứ năm mươi cân lương thực trị giá hai lượng rưỡi bạc trắng, vậy hai trăm nghìn cân lương thực sẽ tốn đế một vạn lượng bạc trắng đấy!""Còn nữa, để phối hợp với binh lính chủ chốt, số lính hậu cần phải nhiều gấp đôi mới đủ, tính ra là hai trăm nghìn người, mỗi ngày ăn hết bốn trăm nghìn cân lương thực, hai vạn lượng bạc trắng!""Đối thủ của chúng ta là quân đội Đa La! Dựa theo kinh nghiệm chinh chiến trước đó, ít nhất chúng ta phải phái ra ba trăm nghìn binh lính chủ chốt mới có thể áp đảo được bọn họ! Vậy mỗi ngày, tiền chi cho lương thực sẽ là sáu vạn lượng!""Nếu tình hình thuận lợi, chúng ta có thể kết thúc cuộc chiến trong vòng ba tháng! Nhưng để duy trì ba tháng chinh chiến này, chỉ tính riêng lượng lương thực cần sử dụng đã là một con số khủng khiếp rồi, lên tới năm trăm bốn mươi vạn lượng đấy! Nếu tình hình không thuận lợi lại càng tiêu tốn nhiều hơn!""Còn cả các loại vật tư khác nữa, ví dụ như vũ khí, ngựa chiến, cung tên… lại thêm khoản vận chuyển lương thực, tiền trợ cấp cho tướng quân và binh sĩ, mấy thứ này cũng tốn một khoản đắt đỏ, bản quan còn chưa tính vào đâu đấy!""Có thể nói là, bắn một quả pháo tiêu tốn vạn lượng!"Lâm Bắc Phàm nhìn về phía vị đại thần đang không phục kia: "Vương đại nhân, bây giờ ngươi còn cảm thấy đánh trận là chuyện dễ dàng nữa hay không? Những thứ này đều là tiền cả đấy, cho dù quốc khố của chúng ta có dư dả đi chăng nữa thì vẫn phải rất vất vả mới cung ứng được cho một cuộc chiến tranh! Chỉ vì mấy trăm vạn lượng tiền bồi thường mà phải tham gia một cuộc chiến tiêu tốn hơn nghìn vạn lượng, rốt cuộc có đáng không?""Hơn nữa, kẻ địch mà chúng ta phải đối phó đâu phải chỉ có mình Đa La! Còn có rất nhiều đất nước khác lòng dạ hiểm ác, luôn lăm le thời cơ làm bá chủ Trung Nguyên bất cứ lúc nào! Chưa kể phiên vương ở các nơi, không thể không đề phòng bọn họ!"Người kia tức tối lẩn vào giữa các quan.

Lâm Bắc Phàm chắp tay, trầm giọng nói: "Cho nên không được để việc chiến tranh xảy ra dễ dàng như thế! Mong bệ hạ minh xét!"Nữ đế gật đầu: "Lâm ái khanh nói có lý!""Vậy chúng ta cứ thế mà hủy bỏ khoản bồi thường này hay sao? Hủy bỏ như thế có khác nào cho phép nước Đa La được lên mặt? Hủy bỏ như thế chẳng phải phụ lòng các binh sĩ đã hy sinh hay sao?" Một vị đại thần kích động nói.


"Tất nhiên là vẫn cần chứ! Nhưng chúng ta đổi cách khác mà thôi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận