"Người anh em à tôi cảm ơn câu nha, không có cậu tội thật không biết phải làm sao,tôi có ít lòng thành mong cậu nhận cho".Tiếng nói vang lên trong phòng bệnh là một ông chú bụng bự.Nhìn sơ qua ông ta là một người giàu .Trên người ông ta chất toàn đồ hiệu,Một cái tất chân của ông ta đã đủ mua một căn nhà.Người đàn ông béo dúi vào tay nhân vật chính của chúng ta một tập tiền quấn một cái nịt chính giữa thẳng tắp mới in còn nguyên mùi tiền được bọc trong một phong bì giấy.Người đàn ông vừa dứt lời đã chạy ngay.........Thanh niên nằm trên giường bệnh là Trường Thạch.Cái tên do cha mẹ hắn đặt, nói lên mong muốn của cha mẹ hắn đó là muốn con là người kiên cường mạnh mẽ, sống cuộc sống bình an.Dì hắn hay gọi hắn là Tiểu Thạch.Cha mẹ hắn mất từ lâu, khoảng mười mấy năm về trước do tai nạn lao động.Từ hồi còn nhỏ hắn sống cùng dì hắn.Dì hắn là người keo kiệt xấu xí, hay mắng hắn vì thế nàng vẫn còn độc thân ....Nhưng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được sống với Dì.Dì hắn dạy sống trên đời phải biết cống hiến,sống trên đời phải làm việc tốt, thấy khó phải trợ.Hắn rất nghe lời Dì.Rất nhiều người tự hỏi hắn là bị ngốc hay sao?Đúng vậy!Do cái chết của bố mẹ hắn từ lúc hắn lên 6 tuổi đã khiến hắn chịu đả kích lớn.Không rõ nguyên nhân nhưng từ đó về sau hắn luôn cư xử như một đứa trẻ sáu tuổi.Giờ hắn đã 26 tuổi rồi nhưng cái nét hồn nhiên vẫn thấy trong người hắn.Cái mặt to,thân hình hắn giống một vị đại hán ai nhìn qua cũng phải rùng mình.Trở lại hiện tại ,hắn mở bọc tiền Trong phong bì đúng là có tiềnnhưng chỉ 1.000.000VNĐ.
Số tiền này không đủ để chữa khỏi cánh tay bị gãy cùng một bên chân nát bét do khi cứu người đàn ông bị ô tô kẹp trúng.Thật đáng thương cho hắn làm việc tốt nhưng lại không được báo đáp xứng đáng.Người thanh niên nằm trên giường bệnh với một cái chân lòi ra khỏi cái quần cộc vẫn cười ngây ngô ." Câu bé".Một thanh âm vang lên.Hắn ngây người nhìn xung quanh.Từ lúc hắn bị ngốc không ai dám nói chuyện với hanw ngoại trừ Dì hắn và thằng vô lại vừa ném tiền.Nhưng bây giờ có giọng nói nghe thật ấm áp vang lên Cái giọng ấm áp này hắn chỉ nghe được từ Dì hắn.( Có lẽ giọng này của tác giả chăng :))) )Hắn quay đầu khắp xung quanh cố nhìn xem ai đang nói chuyện.Nhưng ngó mãi mà hắn không thấy ai .Thanh âm lại vang lên :"Cậu bé, muốn được ăn kẹo không "-Hắn thích thú :"Kẹo, cho cháu kẹo"- "Vậy hãy thỏa thuận với ta, Hãy sống một cuộc sống hạnh phúc một cuộc sống đáng lẽ con nên có"Thanh âm vụt tắt.Một chiếc kẹo đường có màu sắc bắt mắt hiên ra Trường Thạch ngay lập tức dứt ống kim ở tay bắt lấy kẹo mà thưởng thức.Hắn đã được ăn kẹo nhưng hiếm lần hắn được Dì hắn mua cho.Gia cảnh Dì hắn không phải khá giả gì.Một mình Dì hắn làm công nhân bốc vác dù là nữ.
Số tiền chi trả cho một thác tiền điện tiền tước tiền thức ăn tiền sinh hoạt hằng ngày đủ loại khiến tiền lương Dì có sít soát vừa đủ.Hắn liếm liên tục cái cây dù hắn đã liếm hết kẹo từ lúc nào mà nước mắt từ hai khóe mắt chảy ra.Có vẻ hắn đã suy nghĩ chưyện gì đó khiến hắn buồn.
Cửa phòng từ từ mở ra ,một tên côn đồ đi vào cầm theo con dao Thái.đây là tên chủ nợ của bố mẹ Trường Thạch.tên côn đồ đâm trực tiếp vào bụng Trường Thạch.Thật ra tên côn đồ chỉ muốn dọa Trường Thạch thoii nhưng hắn lại lỡ tay đâm nhầm.Hắn biết không may lập tức chạy.
Trong phòng chỉ còn Trường Thạch.Ngay lúc này,vầng sáng phát ra trong căn phòng bệnh thiếu ánh sáng hiện lóe lên.Ngay tức khắc ,Trường Thạch biến mất.Trong khoảng không gian kì lạ hắn như được cấu tạo lại cơ thể.Ngay khi hắn ý thức mở mắt ra đã là ở một đài đấu .Ngay phía trước là đối thủ của hắn.
Ngay lập tức bị đối thủ tung củ đấm vào giửa mặtBÀNG...Hắn bất tỉnh nhân sự ngay và luôn.Khi hắn tỉnh dậy là lúc nằm trên giường.Đôi mi mở ra ngay lúc này xuất hiện thân ảnh người phụ nữ xấu xí .Hắn suýt tưởng nhầm đó là Dì hắn.Nhưng nhìn lại quần áo trên thân thể lại là quần áo cổ trang.Ngay lúc này những cảnh tưởng kiếp trước và kiếp này tràn vào não hắn.Những kí ức từ kiếp trước đối với hắn thật xa lạ .Có lẽ nhân cách khác của hắn đã ngủ quá lâu,từ 6 tuổi nhân cách thật của Trường Thạch đã không chịu nổi đả kích nên từ đó là nhân cách baby thay vào.Hắn chỉ nhớ có một thanh âm ấm áp đánh thức hắn trong thức hải.Người phụ nữ cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn:" Thiếu gia , ngài làm sao vậy""Dì à ,Dì yên tâm con không sao"Trường Thạch trả lờiTừ thông tin cơ thể này có thì Trường Thách xác định được thân thể này là của thiếu gia Trường Thạch,cùng tên với hắn.Ở trong gia tộc họ Trường, hắn luôn bị khinh thường do từ nhỏ đã bị ngốc.Mẹ hắn mất do sinh hắn .Cha hắn ruồng bỏ đứa con này.Từ lúc hắn lên 6 mọi người đã biết được thiếu gia này bị ngốc.Cả gia tộc đồn ầm lên,toàn châu lục biết.
Nhà họ Trương là một trong 5 gia tộc lớn nhất .Thế giới này chia làm 6 Châu gồm:- Đại Ngu- Bình Nguyên Hoa Bắc- Trung Châu- Bắc Châu- Nam Châu- Giang ChâuHắn ở Đại Ngu.Trường Thạch bật dậy đeo hài khoác áo vào đi ra ngoài.Hắn không được ở trong gia phủ mà ở khu dành cho nô.Mấy ngày trước hắn bị tên Chén Trà Nóng đánh, hắn là thuộc hạ của chính vị đệ đệ Trường Côn cùng cha khác mẹ của Trường Thạch.
Trường Côn luôn ghét bỉ người caca này của mình nên cố ý cho thuộc hạ ra tay mạnh.
Trong thế giới này, người người tu tiên , hấp thụ linh khí trời đất ,thăng cảnh , có thực lực có địa vị.Mọi người trong gia tộc đều gọi hắn là Cẩu Thạch.Một cái tên đầy khinh miệt.Nhưng lúc này đây hắn không còn là Cẩu Thạch ngu ngốc nữa,không còn là Tiểu Thạch ngu ngốc nữa mà hắn là Trường Thạch..