Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc


Liếc mắt một cái liền nhìn ra Hồng Tôn đang nói bậy, với tính cách của hắn, cứ ở trong động phủ uống rượu không thơm hơn sao? Chạy ra ngoài đi dạo xung quanh cái gì chứ, rõ ràng là đang nói điên nói khùng.

Chỉ là Thanh Thạch cũng không có nhiều lời, lần này tới Thần Kiếm Phong, khiến cho hắn có cảm giác, chỗ nào cũng lộ ra một cỗ kỳ quái.

Không chỉ có toàn bộ đệ tử thân mang thương tích, Chấp Sự, các trưởng lão cũng đều như thế.

Còn có đông đảo đệ tử vừa rồi đồng thời vọt tới phía chân núi, là đang nháo cái gì, cũng khiến cho Thanh Thạch nghi hoặc không thôi.

Dự định âm thầm quan sát thử xem, đến tột cùng Thần Kiếm Phong của lão bằng hữu mình đang nháo chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Thanh Thạch liền cười nói.

"Lần này cũng không có việc gì, ta muốn ở Thần Kiếm Phong thêm vài ngày.

""Ngươi nói gì?"Vốn là một câu rất bình thường, ai ngờ nghe được lời này, phản ứng của Hồng Tôn lại lớn như vậy.

Càng như thế, trong lòng Thanh Thạch càng tò mò, cho nên cười trả lời.

"Ta nói là sẽ ở lại Thần Kiếm Phong ngươi thêm vài ngày, như thế nào, không phải ngươi không hoan nghênh đó chứ?"Nghe nói vậy, sắc mặt Hồng Tôn có chút cổ quái.

"Chuyện này ngược lại không có, chỉ là gần đây ta có rất nhiều chuyện, sợ là.

.

.

"Ý cự tuyệt trong lời nói đã rất rõ ràng, nhưng Thanh Thạch cố ý làm bộ như không nghe hiểu.

"Không sao, ngươi không cần quan tâm tới ta, bận chuyện gì thì cứ lo chuyện đấy.

"Hai lão già đều mang ý xấu trong lòng, nói đến phần này, Hồng Tôn cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể chuẩn bị chỗ ở cho hai thầy trò Thanh Thạch.

Uống một chút rượu, tán gẫu hơn một canh giờ, Thanh Thạch liền cáo từ đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời mới sáng ngời, Thanh Thạch vốn đang nhắm mắt khoanh chân, mở mắt ra.

"Lại bắt đầu?"Nhạy bén cảm nhận được dị động khắp trên dưới Thần Kiếm Phong.

Cả đêm qua Thanh Thạch đều cảm giác quay cuồng, đệ tử Thần Kiếm Phong này tu luyện suốt đêm a, đây là khắc khổ đến nơi đến chốn, khiến cho Thanh Thạch đều có chút không tự tin.

Tuy nói trước kia đệ tử Đạo Nhất tông cũng rất siêng năng, thế nhưng đây cũng không phải là chuyện cần cù hay không cần cù, đã hoàn toàn có thể so sánh với tự ngược đãi.

Mà hiện tại, sắc trời vừa mới sáng lên, đông đảo đệ tử vốn đang chăm chỉ khổ tu, phảng phất trong nháy mắt có được tín hiệu gì đó, trong mắt một đám lóe lên lục quang vọt tới dưới chân núi.

Không chỉ có các đệ tử, chư vị trưởng lão ở vị trí đỉnh núi, cùng các đệ tử thân truyền khác như Từ Kiệt, Liễu Sương, Lục Du Du, một đám đều nhanh chóng vọt tới chân núi.

"Lão già này cũng động.

"Cuối cùng cảm giác được Hồng Tôn cũng rời khỏi động phủ, có lẽ là sợ mình phát hiện đi, lão già này còn lén lén lút lút.

Nếu không phải Thanh Thạch vẫn luôn tập trung vào động phủ hắn, phỏng chừng thật đúng là bị lão già này trốn thoát.

Tò mò, Thanh Thạch trực tiếp đứng dậy, đi vào trong sân, nhìn thấy Tiểu Vương Dao dậy sớm đang tu luyện.

Nếu như là trước kia, phỏng chừng Thanh Thạch còn có thể cảm thấy Tiểu Vương Dao rất khắc khổ, nhưng hiện tại, chỉ có thể nói hoàn toàn không thể so sánh với đệ tử Thần Kiếm Phong.

Người ta tu luyện suốt đêm, căn bản cũng không cùng một cấp độ.

"Sư phụ.

"Nhìn thấy Thanh Thạch, Tiểu Vương Dao cười nói.

"Vi sư có việc phải đi ra ngoài, ngươi chờ ta ở đây.

"Cũng không có thời gian giải thích với Tiểu Vương Dao, Thanh Thạch bỏ lại một câu, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Một đường đi theo mọi người đến chân núi, cuối cùng nhìn thấy một đám đệ tử ở ngoài một tòa sân nhỏ loạn chiến, Thanh Thạch đều choáng váng cả đầu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sáng sớm đã hỗn chiến như vậy? Từ khi nào mà đệ tử Thần Kiếm Phong đã trở nên bưu hãn như vậy?Luận bàn giữa các đệ tử còn chưa tính, nhưng ngay cả đông đảo Chấp Sự cũng đánh nhau, cái này còn thái quá hơn.

Hơn nữa, dùng nhãn lực của Thanh Thạch, tất nhiên có thể thấy được, tất cả mọi người đều không có chút lưu tình nào, là thật sự đánh nhau a.

Ngoại trừ không hạ tử thủ ra, trường kiếm chém vào trên người, chính là da bóc thịt bong, huyết nhục be bét.

Nhưng cho dù là như thế, đông đảo đệ tử vẫn không hề lùi bước, cả đám tựa như bị tiêm máu gà.

Hoàn toàn không hiểu, là chuyện gì đang xảy ra?Thẳng đến khi hỗn chiến chấm dứt, đông đảo đệ tử chia làm bốn đội ngũ, người mới thắng, một đám nhu thuận xếp hàng, cũng không thèm để ý thương thế cùng vết máu trên người.

"Ăn cơm.

"Theo thanh âm vang lên, đông đảo đệ tử có trật tự tiến vào sân nhỏ, sau đó bắt đầu lấy cơm.

Ăn cơm sao? Nhìn thấy cảnh này, cả người Thanh Thạch quay cuồng.

Vừa rồi đánh chết đánh sống chỉ là vì ăn cơm? Những đệ tử thắng lợi kia, là vì có thể lấy được một danh ngạch ăn cơm?Quả thực tam quan sụp đổ, một đám tu sĩ vì một ngụm cơm, có khác gì đám ăn xin ở thế tục tranh đoạt đồ từ thiện không?Thân là tu sĩ, một khi bước lên con đường tu luyện, những thứ được gọi là ngũ cốc hoa màu, hầu như không còn gì hấp dẫn a.

Cho dù là thịt yêu thú quý giá, cũng là vì có trợ giúp đối với việc tu luyện mới có thể ăn vào.

Nhưng trước mắt, những đệ tử này rõ ràng đều chỉ vì thức ăn bình thường a.

Còn đến mức như vậy?Âm thầm cẩn thận tiếp cận, không bao lâu, một cỗ mùi thơm liền xông thẳng vào khoang mũi.

"Thơm quá.

"Kìm lòng không được mở miệng nói, giờ khắc này Thanh Thạch hình như có chút hiểu được, vì sao những đệ tử Thần Kiếm Phong này lại liều mạng như vậy.

Ngay cả hắn ở dưới mùi hương này, đều cảm giác ngón trỏ đại động, nhất là khi nhìn thấy mọi người ăn từng ngụm từng ngụm lớn, nước miếng đã không tự giác chảy ra.

Rất nhanh liền nhìn thấy Hồng Tôn ở trong đám người, lúc này cũng đang cầm một phần thang bao, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, căn bản không dừng lại được.

Nghẹn ngào một chút nước miếng, Thanh Thạch lắc mình, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Hồng Tôn.

Mà Hồng Tôn vội vàng lấy cơm, căn bản cũng không có phản ứng kịp, thang bao trong tay đã trực tiếp không còn.

Hả?"Ai mẹ nó dám cướp đồ ăn của ta? Còn quy tắc nữa không?"Thực lực hai người vốn không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa Thanh Thạch đột nhiên tập kích, Hồng Tôn lại không có chút phòng bị nào, cho nên khi tiếng mắng chửi vang lên, Thanh Thạch đã khẩn cấp nhét thang bao này vào trong miệng.

Nóng thì rất nóng, nhưng hương vị đó trực tiếp khiến cho Thanh Thạch mở ra cánh cửa thế giới mới.

Ánh mắt trong nháy mắt mở to, thậm chí cũng không để ý tới Hồng Tôn ở một bên tức giận mắng chửi.

Mà khoảnh khắc nhìn thấy Thanh Thạch, Hồng Tôn hoàn toàn không nhịn được nữa.

"Lão già, còn có vương pháp hay không, đây là đồ của lão tử.

""Ô ô ô"Vừa mới nuốt một ngụm, lại vội vàng nuốt ngụm thứ hai, trong miệng hàm hồ nói không rõ.

Đối mặt với một màn này, Hồng Tôn quả thực nhìn muốn nứt cả con mắt, mắt thấy chỉ còn lại một cái miếng thang bao cuối cùng, trực tiếp lựa chọn xuất thủ.

"Ngươi còn ăn, bỏ xuống cho lão tử.

"Hồng Tôn muốn cướp, nhưng tốc độ Thanh Thạch nhanh hơn một bước, trong miệng còn chưa ăn xong, miếng cuối cùng cũng bị hắn trực tiếp nhét vào.

Cũng mặc kệ miệng có giả vờ hay không, cả khuôn mặt già nua đều bị căng phồng lên.

Không còn, nhìn thang bao cuối cùng cũng không còn, cả người Hồng Tôn ngây ngốc tại chỗ.

"Lão già, ngươi khinh người quá đáng.

"Nói xong, Hồng Tôn trực tiếp đánh ra một chưởng, Thanh Thạch vừa ăn, vừa ra tay phản kích.

Hai người nhất thời bay lên không trun, liền đại chiến ở trên Thần Kiếm phong.

"Oa, sư tôn cùng Thanh Thạch tiền bối đánh nhau.

""Đâ có thể là đánh sao? Đây là luận bàn.

""A a, đúng đúng, luận bàn luận bàn.

"Một đám đệ tử chẳng những không có chút lo lắng nào đối với việc này, ngược lại còn có chút chờ mong, dù sao cuộc giao thủ giữa cường giả cấp bậc như Hồng Tôn, cũng không thấy nhiều a.

Vừa ăn sáng, vừa xem cường giả giao thủ, trên đời này còn có chuyện nào hạnh phúc hơn thế?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui