Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Phía bắc thiên đình rơi xuống một quả cầu lửa dày bụi, đánh sập cả một tòa kiến trúc uy nghi tráng lệ. Từ đằng xa, tiếng trống kèn nổi lên, Thiên giới và Ma giới hai quân giao nhau, bắt đầu màn đại chiến kịch liệt kéo dài suốt ba trăm năm.

“Đã tìm thấy con chưa?”

Một nam nhân giáp phục huy hoàng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nữ nhân sốt sắng chạy khắp nơi trong trang viện, không nén được nước mắt khóc rối cả lên.

“Rõ ràng là ở đây, trước khi đi ta đã dặn nó ở đây chờ ta, tại sao bây giờ lại không thấy?” Nàng lớn tiếng hô gọi:”Mẫn nhi! Mẫn nhi! Con ở đâu mau trả lời mẫu thân!!”

Bất ngờ, nam nhân đặt tay lên vai kéo nàng lại, vừa kịp xoay người tránh một đao hung hăng bổ xuống của tên hùng yêu đánh lén từ trên mái nhà. Không khách khí nam nhân liền tặng lại cho hắn một thương ngay giữa ngực, hùng yêu treo trên mũi nhọn hét thảm một tiếng trước khi bị nam nhân hất văng ra xa.

Vài mũi tên lạc đạn cắm phập vào trụ cột, lửa từ mũi tên lao ra hừng hực cháy lên, ma quái gần đó đánh hơi được tiên khí liền theo hướng của hai người gào rú tìm đến, mặt mũi đáng sợ gầm gừ đe dọa.

“Nơi này không an toàn, chúng ta mau đi thôi!”


Cảm nhận được cuộc chiến đang dần đến hồi cao trào, nam nhân không do dự ôm lấy eo nữ nhân phi người bay đi thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của đám yêu ma.

“Không!” Nữ nhân thốt lên, không dám tin nhìn nam nhân:”Nó là con của chàng, là cốt nhục tương liên. Lẽ nào chàng định trơ mắt, nhẫn tâm bỏ mặc con ở nơi hiểm nguy này?” Không, nàng không thể làm vậy được.

Nam nhân vẫn dáng vẻ bình đạm như cũ, như thể hắn hoàn toàn không nghe thấy lời nói bức thiết của nữ nhân.

Nữ nhân tức giận đẩy người nam nhân ra muốn thoát khỏi sự kiềm cặp của hắn, nhưng sức của một hoa tiên như nàng sao có thể bì được với đại tướng quân lang tộc trăm trận trăm thắng là hắn.

“Chàng mau buông ta ra, để ta tự đi tìm con!” Nữ nhân thấp giọng quát, nàng so không lại với sự cố chấp của hắn.

Nam nhân chém rớt hai tên yêu ma theo đuôi, siết lại vòng tay ngăn nữ nhân vùng vẫy, ở bên tai nàng nói.

“Xin lỗi!” Ta không thể mất luôn cả nàng được.

“..Xin lỗi!” Mẫn nhi, đừng bao giờ tha thứ cho phụ thân.

Viền mắt nữ nhân lệ dâng tràn, nàng tay đấm tay cấu liên hồi vào người nam nhân, nam nhân im lặng chịu đựng tất cả uất ức của nàng trút xuống, đôi tay ôm nàng siết lại càng thêm chặt. Bả vai bỗng nhói lên một trận đau, hóa ra nữ nhân đã cắn xuống người hắn, nuốt nghẹn từng cơn nấc không buông hắn cho đến khi máu ứa ra.

Gió đánh quất vào mặt nàng đau rát, nữ nhân ngậm nước mắt nhìn nơi đang dâng lên khói lửa mịt mù, tiếng la hét xô xát như cách xa ngoài tầm tai, cung Thiên Linh một thời yên bình đã chìm vào dĩ vãng.

Trắng đen lẫn lộn, ma tiên như hòa vào nhau, rốt cuộc thì đâu là ngọn nguồn khơi lên cuộc chiến này?

Trên đỉnh núi Nguyệt Sa phủ tuyết trắng ngân sương, sâu trong đáy cốc lam băng huyền ảo tuyệt đẹp, thiếu nữ khoác trên người y phục như nước hồ xuân xanh ôn nhuận, một mái đầu tơ bạc xõa dài như gấm lụa Hà Đông, nước mắt như pha lê nhỏ giọt rơi xuống mặt hồ phản chiếu hình ảnh hai nam tử đang giao đấu, một tiên một ma, vần vũ tối đen bầu trời.


“Phi Thiên Duyệt! Uy Minh Vũ!”

Nàng khẽ gọi ra hai cái tên, nước mắt càng không kiềm được, đưa tay muốn chạm vào nét mặt cương nghị của người hiện lên trong hồ.

Đôi tay run rẩy đi được một nửa liền khựng lại, nàng cảm thấy nhật nguyệt tinh quang đang đổi dời vị trí cho nhau, mặt hồ yên ả bỗng rung động dữ dội, cả ngọn núi Nguyệt Sa vẫn luôn đứng vững trường tồn với thiên địa nay dấy lên từng hồi chấn động, nữ tử chao đảo vịnh bờ đá trụ người lại.

Một quầng sáng như sao băng cắt ngang qua bầu trời vẫn luôn u tối ở nơi này, nữ tử ngẩng lên đầy ngạc nhiên nhìn điểm sáng ở các nơi quây quần hội tụ, tạo thành luồng kình phong khuếch tán cực đại đánh bật mọi thứ trong phạm vi gần đó văng ra ngàn trượng.

Chưa lui hết kinh ngạc, tiếp theo sau đó nàng nhìn thấy luồng lốc xoáy vần vũ như không gian bị xé mở bắn thẳng thành cột dọc ánh sáng nối liền với mặt đất, viên đá màu tím từ khe nứt rơi ra lao đi với tốc độ kinh hoàng hiện ra một sinh mạng, ánh sáng tím bùng lên rồi chợt tắt, quầng sáng đỉnh thiên trở nên mờ ảo tan dần vào hư vô, mọi thứ im ắng trở về lại ban đầu giống như chưa từng có chuyện gì.

Nữ tử vội chạy đến Linh Hồ muốn xem chuyện thất thường gì vừa diễn ra, nàng vươn tay đảo ngang qua mặt nước nhưng không có gì hiển hiện, thử lại vài lần vẫn cho ra một kết quả tương tự.

Trận chiến Tiên Ma sắp đến hồi tàn cuộc, nữ tử cũng bình lặng lại tâm tình mình. Nàng ngắt một đóa tuyết liên dùng pháp thuật hóa ra một tiểu tiên đồng, tiểu tiên đồng đứng trên lá sen dần dần trở thành một thanh niên tuấn tú, chắp tay hình chữ thật cúi đầu đợi lệnh nàng.

“Mang viên đá về đây cho ta, nhất định không được để rơi vào tay người khác.”


Viên đá đó ẩn chứa phúc hay họa nàng còn chưa xác định được, bao năm quan sát thiên tinh đây là lần đầu tiên nàng thấy dị tượng này, trước khi làm rõ sự việc, nàng vẫn nên im lặng giữ bí mật về sự tồn tại của viên đá kì lạ.

“Vâng thưa Thiên Nữ!” Thanh niên bái chào nàng rồi biến vào hư ảo.

Nước Linh Hồ trở lại im ắng như mặt gương băng lãnh, nữ tử ngồi xuống cúi người vuốt qua mặt nước lẩm bẩm điều gì đó, nét buồn tản mạn làm muôn hoa cũng thất sắc theo.

“Ta nguyền rủa ngươi sẽ sống mãi trong thân xác này không bao giờ lớn lên, chịu mọi sự xa lánh sỉ nhục của người đời. Cho đến khi ngươi chết đi ngươi cũng không thể bước vào vòng luân hồi, vĩnh viễn phiêu tán như cô linh không bao giờ có thể lại làm tiên được.”

Trong khu rừng âm u vắng lặng, từng lời nguyền cay độc bật thốt ra giữa kẽ môi rỉ máu của nam tử thân mang thương tích nặng nề nằm nghiêng một bên cố giữ hơi tàn. Cách đó không xa là một cô bé ước chừng bảy, tám tuổi toàn thân bạch y nhiễm máu đỏ tươi ngã sấp ra nên không nhìn thấy dung mạo, ánh tím nhàn nhạt phủ quanh người nàng dần lắng đọng vào sâu trong cơ thể, nam tử ở một bên nhìn thấy nghiến chặt răng căm hận.

Y dùng tu vi cả đời để đổi lấy sự bất hạnh của nàng, chỉ khi làm vậy y mới cảm thấy thỏa mãn vì đã trả đũa được hai kẻ vong tình kia, hoàn toàn không bận tâm nàng chỉ là một người vô tội vô cớ bị liên lụy vào tranh chấp của người đời trước.

Người vốn là tiên nay trở thành ma, bị thiên giới rũ bỏ, nhân giới không chứa chấp, ma giới cười nhạo, từ nay ba cõi đất trời nơi nào cũng không dung, sống tựa như đã chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận