Ta Là Võ Học Gia

Sáng hôm sau, khi đã ăn cơm xong, Mục Tử Tiên đi làm, Vương Vũ không vội vàng tiến vào trò chơi, mà đăng nhập mạng xem thông tin đổi mới.

Đây là thói quen được Vương Vũ duy trì từ nhỏ, trước khi làm việc gì thì phải hiểu rõ tình huống. Nếu hắn đã có ý định phát triển trong game, vậy phải biến mình trở thành một game thủ chuyên nghiệp.

Nội dung mới cập nhật có tên là Tai Nạn Giáng Xuống, đại ý là: Sức mạnh hắc ám bao phủ đại lục Trọng Sinh, tất cả sinh vật bên ngoài thành chính của nhân loại đều đã ma hóa, cần người chơi của các nghề nghiệp tìm ra ngọn nguồn của hắc ám...

Một đề tài trò chơi rất tầm thường thế nhưng vẫn rất thịnh hành.

Trò chơi mở ra hệ thống thành chính, bởi vì hệ thống vận hành số lượng quá lớn, nên dựa vào vị trí địa lý của thôn tân thủ chia thành hơn ba trăm thành chính. Ba trăm thành chính này tựa như các máy chủ trong trò chơi truyền thống.

Sau cấp 10, các người chơi đều có thể tới thành chính để chuyển chức, các nhánh nghề nghiệp cũng bắt đầu chia ra từ cấp 10.

Chiến sĩ chia thành: Chiến sĩ khiên thuẫn có sức mạnh phòng ngự mạnh mẽ và Chiến sĩ vũ khí theo đuổi sát thương công kích.

Pháp sư chia thành: Pháp sư hệ băng thiên về khống chế và Pháp sư hệ lôi có công kích mạnh mẽ.

Đạo tặc chia thành: Thích khách chuyên tạo sát thương và Thần trộm chuyên lén lút cạy khóa.

Mục sư chia thành: Mục sư quang minh chuyên hỗ trợ và Thuật sĩ hắc ám sa đọa.

Kỵ sĩ chia thành: Kỵ sĩ thủ hộ thuộc hệ phòng ngự và Kỵ sĩ trừng phạt hệ tấn công.

Cung thủ chia thành: Tiềm phục giả chuyên làm bẫy rập và Thần xạ thủ chuyên về công kích.

Võ sư chia thành: Quyền pháp gia công kích vật lý và Khí công sư chuyên công kích ma pháp.

Ngoại trừ Võ sư bi thảm ra, tất cả các nghề nghiệp đều sẽ có được vũ khí và đồ phòng ngự chuyên dụng.

Sau khi chuyển chức, người chơi có thể dựa vào nghề nghiệp của bản thân, phân phối lại điểm thuộc tính một lần nữa.

Mở hệ thống nghề nghiệp ẩn, mỗi một hệ thống nghề nghiệp đều có một nghề ẩn duy nhất. Phương pháp cụ thể để nhận được thì cần người chơi tự tìm kiếm.

Mở hệ thống phụ bản, chia làm năm cấp độ: Thường, Tinh Anh, Vực Sâu, Ác Mộng, Địa Ngục.

Mở bảng xếp hạng: Sau khi đạt tới cấp 10, người chơi có thể tra tìm thứ hạng của các cao thủ trên thế giới.

Mấy thứ được cập nhật này cũng na ná với trò chơi bàn phím truyền thống, người chơi bình thường hoàn toàn không cần lên mạng nghiên cứu. Nhưng Vương Vũ là người mới, nên vẫn cần tìm hiểu rõ.


Lại đăng nhập một lần nữa, Vương Vũ xuất hiện trước mặt trưởng thôn.

Sau khi đối thoại vắn tắt với trưởng thôn chuyện ra thôn, Vương Vũ chỉ cảm thấy hình ảnh lóe lên, bản thân hắn đã đi vào trong một thành chính to lớn khí khái.

Bởi vì trò chơi này lấy bối cảnh kiếm và ma pháp, cho nên thành chính có lối kiến trúc thời Trung cổ của Châu Âu, vô cùng đơn giản mà to lớn.

Toàn bộ thành chính lấy màu nâu đỏ làm chủ đạo, nhìn cực kỳ thê lương.

[Hệ thống gợi ý: Phát hiện "thành Dư Huy", đạt được 1.000 kinh nghiệm.]

Thì ra tên của thành chính này là Dư Huy, nhìn ra phía ngoài thành, quả nhiên thấy mặt trời treo ở phía tây, đang tỏa ánh nắng chiều tà.

Những người chơi khác đều rất chăm chỉ, trong lúc Vương Vũ lượn trang chủ, đã có không ít người chơi lên tới cấp 10 chuẩn bị chuyển chức.

Trong thành Dư Huy, cứ ba đến năm người chơi tạo thành một đội đi ra ngoài thành.

Việc hiện tại Vương Vũ phải làm, cũng là chuyển chức.

Dựa theo bản đồ, Vương Vũ đi thẳng tới địa điểm chuyển chức của Võ sư - võ quán.

Vương Vũ vừa mới bước vào võ quán, tiếng nói chuyên nghiệp của NPC đã vang lên: "Chào ngài dũng sĩ, ngài tới chuyển chức sao?"

"Đúng vậy! Ta tới chuyển chức!" Vương Vũ đáp.

"Mời ngài lựa chọn nhánh nghề nghiệp!" NPC quyền sư nói.

"Chuyện này..." Vương Vũ do dự một lát: "Quyền pháp gia!"

Hai nghề nghiệp này Vương Vũ đều rất thích, nhưng hắn cảm giác mình có nhiều điểm tương tự với Quyền pháp gia hơn.

NPC hỏi: "Dũng sĩ tôn kính, ta thấy ngài có lai lịch bất phàm. Ngài thật sự muốn bỏ qua sức mạnh hùng mạnh hơn, chuyển chức thành Quyền pháp gia sao?"

"Ặc..?" NPC nhắc nhở như vậy cũng làm Vương Vũ đột nhiên nhớ ra, hắn còn một nhiệm vụ chuyển chức – “Trái Tim Dũng Sĩ" vòng thứ hai: Con đường truyền thừa. Chuyển chức thành nghề nghiệp ẩn, Võ học gia. Lệnh bài truyền thừa 1/1."

Nghĩ vậy, Vương Vũ vội vàng từ chối, sau đó lấy cái lệnh bài truyền thừa từ trong túi đeo ra nói: "Ta muốn chuyển chức thành Võ học gia!"


NPC nhìn thấy lệnh bài trong tay Vương Vũ, trong mắt hiện lên một tia không thể tin nổi, kinh hãi nói: "Bảo sao ta lại cảm thấy trên người ngài có một một thứ sức mạnh to lớn, hóa ra ngài là người thừa kế võ đạo! Phải biết rằng, võ đạo chân chính ở..."

Vương Vũ ngắt lời: "...Ta có thể chuyển chức được chưa?"

"Dũng sĩ tôn kính, tha thứ cho ta vô dụng. Võ học gia quá mức mạnh mẽ, ta hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của chức nghiệp này."

"Thì cứ nói là không thể đi?" Vương Vũ cạn lời. Tên NPC này nói nhảm nhiều như vậy, cuối cùng lại không thể giúp mình chuyển chức.

"Đúng vậy, dũng sĩ!" NPC gật đầu nói, trên mặt không có chút vẻ xấu hổ nào.

"Haizz..." Vương Vũ thở dài, xoay người đi ra khỏi võ quán. Lúc đi tới cửa, Vương Vũ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại hỏi: "Vậy ta có thể đi tìm ai để chuyển chức?"

NPC nói: "Ẩn Giả ở phố trung tâm có thể dẫn dắt ngài hoàn thành nhiệm vụ!"

"Đờ mờ! Quả nhiên!" Vương Vũ thầm mắng trong lòng một câu. Ai cũng nói người thiết kế là đồ vô sỉ, quả nhiên vô sỉ tới cảnh giới nhất định rồi. Cũng may hắn quay đầu lại hỏi một câu, nếu không thì không biết tới đời nào mới chuyển chức xong.

"Cảm ơn!"

Vương Vũ ôm quyền với NPC, mở bản đồ đi tới phố trung tâm.

Người chơi đều bận rộn đi luyện cấp, cho nên phố trung tâm rất vắng vẻ, ngoại trừ mấy NPC thoạt nhìn vô cùng rảnh rỗi, dường như không có bất kỳ người nào.

"Ẩn Giả, Ẩn Giả..." Vương Vũ vòng vo ba lượt trong khu phố, rốt cuộc tìm được Ẩn Giả trong một cái hẻm nhỏ bẩn thỉu.

Trang phục của Ẩn Giả này quả thực không còn lời nào để nói. Tóc tai rối bù, vóc người thấp bé còng lưng, trên đầu đang đội một cái mũ vải rách nát, tay ôm một hồ lô rượu, nằm sấp trong ngõ hẻm ngủ khò khò.

Nhìn hình ảnh này, Vương Vũ đổ mồ hôi.

Võ sư đã rất thảm rồi đó, làm một nghề nghiệp ẩn, sư phụ truyền thừa thế mà lại là loại dáng vẻ này. Người thiết kế rốt cuộc thù hận Võ sư đến mức nào vậy.

"Xin chào, quấy rầy chút, ngài là Ẩn Giả sao?"

Vương Vũ đi tới, vỗ bả vai Ẩn Giả hỏi.

Ẩn Giả nửa tỉnh nửa say mở một con mắt, liếc nhìn Vương Vũ, ợ một hơi rượu, hàm hồ nói: "Đi mua cho ta một bầu rượu đã..."


Tên NPC này đủ lợi hại, muốn nói với lão ta một câu còn phải mua cho lão một bầu rượu.

"Đã thành như vậy mà còn uống!" Vương Vũ âm thầm mắng một câu.

Tuy nói vậy, nhưng Vương Vũ cũng biết đây có thể là kịch bản, không còn cách nào khác đành xoay người đi về phía quán rượu.

Chỉ chốc lát sau, Vương Vũ đã mang theo một bầu rượu trở về.

Còn cách lão già Ẩn Giả một khoảng xa, thì lão già này đã ngồi bật dậy, hếch cái mũi đỏ rực lên kêu: "Ta ngửi thấy mùi rượu."

"... Đúng, rượu ngài cần đây!" Vương Vũ cúi người xuống, cung kính đưa cho Ẩn Giả.

Rượu này 1 vàng một bầu, làm cho nhận thức của Vương Vũ về sự giảo hoạt của trò chơi lại nâng cao thêm một bước.

Ẩn Giả cười tủm tỉm, nhận rượu, uống ừng ực một hơi, trong ánh mắt đã bắt đầu ánh lên tia sáng.

Uống xong một bầu rượu, Ẩn Giả tràn đầy sức sống, sắc mặt hồng hào nói: "Tên nhóc, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?"

Rốt cuộc đi vào chuyện chính! Vương Vũ lau mồ hôi đáp: "Ta muốn chuyển chức thành Võ học gia!"

Ẩn Giả nhướn lông mày, khinh thường nói: "Ồ? Chỉ dựa vào ngươi? Ai cho ngươi dũng khí đó?"

"Mẹ nó, 1 vàng cho chó ăn rồi!" Bị một NPC khinh bỉ, Vương Vũ tràn đầy phiền muộn, sau đó lấy lệnh bài truyền thừa ra: "Đây là lệnh bài truyền thừa!"

Ẩn Giả nhìn thấy lệnh bài thì kinh ngạc: "A? Thế mà ngươi lại lấy được thứ này... Được rồi, chỉ cần ngươi thông qua nhiệm vụ của ta, ngươi có thể chuyển chức thành Võ học gia!"

Vương Vũ theo bản năng hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Ẩn Giả không nói gì, vung tay lên, Vương Vũ đã bị dẫn vào một không gian khác, kỳ thực là một phụ bản.

Không gian không quá lớn, chỉ là một lôi đài tỷ võ mà thôi. Vẻ chán chường trước kia của Ẩn Giả nhanh chóng rút đi, đứng lên lôi đài, giống như một ngọn núi sừng sững nói: "Xem ra người hoàn toàn không biết gì về sức mạnh chân chính cả. Đến đây đi, để ta cho ngươi xem một vài cách thức chiến đấu!"

"Ý của ngươi là đánh nhau với ngươi?"

"Đúng vậy!" Ẩn Giả gật đầu!

"Đây chính là nhiệm vụ sao, quá đơn giản!" Vương Vũ cười khoái chí.

Bàn về đánh nhau, Vương Vũ thực sự chưa từng sợ ai cả, cho dù là ở trong game thì một NPC có thể mạnh tới đâu chứ.

Ẩn Giả nghe vậy mỉm cười, dùng tốc độ cực nhanh lướt qua tấn công trước.


Chứng kiến tốc độ này của Ẩn Giả, Vương Vũ hoảng sợ. Hắn đã quên, bản thân trong trò chơi bị hạn chế thuộc tính, nếu ở trong hiện thực, thân thể có thể theo kịp ánh mắt, Vương Vũ đương nhiên không bị áp lực. Nhưng ở trong game, Vương Vũ mới chỉ cấp 13 thôi, đối với công kích nhanh chóng của NPC cấp bậc thầy này, là có tâm mà không đủ lực.

Chỉ là khi đối mặt với tình huống này, Vương Vũ lại không thể lùi bước. Vì vậy, hắn không lùi mà tiến, muốn lưỡng bại câu thương với Ẩn Giả.

Vương Vũ nghiêng người hết sức, làm một kích của Ẩn Giả lướt qua, trong nháy mắt vương hai ngón tay đâm thẳng về phía mắt Ẩn Giả. Ẩn Giả hoảng sợ, vội vã lui lại, hiển nhiên lão không chấp nhận kết quả lưỡng bại câu thương này.

Cơ hội tốt!

Vương Vũ chờ đúng thời cơ, bước một bước dài đuổi kịp, cận chiến.

Ẩn Giả dù sao cũng chỉ là một NPC, là nhân vật do người thiết kế ra, lão mạnh hoàn toàn là nhờ thuộc tính.

Vương Vũ là thiên tài luyện võ, lúc mười mấy tuổi đã đánh khắp thiên hạ không có địch thủ trong giới võ thuật Trung Quốc. Mặc dù người thiết kế cũng là người trong nghề, nhưng so sánh với đại cao thủ trong nghề như Vương Vũ, thì quả thật kém rất nhiều.

Trong chốc lát, Ẩn Giả lại bị chiêu thức tầng tầng lớp lớp của Vương Vũ kiềm chế. Ẩn Giả bị công kích không ngừng, luân phiên đánh qua đánh lại, con số mất máu liên tiếp nổi lên trên đầu lão.

Chỉ chút nữa là bị đánh rơi khỏi lôi đài, trên đầu Ẩn Giả bắt đầu đổ mồ hôi, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hét lớn một tiếng: "Lui!"

Lúc hét lớn, trên người Ẩn Giả lóe lên ánh sáng vàng, ánh sáng Bá thể đánh bay Vương Vũ ra hơn mười mét.

Vương Vũ lộn người một cái, rồi vững vàng đáp xuống mặt đất.

"Tên nhóc nhà ngươi ra tay ác thật!" Ẩn Giả nhìn Vương Vũ, thở hồng hộc nói.

Ẩn Giả là NPC cao cấp nhất, nhưng nhiệm vụ lần này, hệ thống chỉ cho lão sử dụng 15% sức mạnh. Cho dù chỉ là 15% thì về mặt thuộc tính cũng cao hơn người chơi khoảng 40 cấp.

Cho nên nhiệm vụ lần này cũng không được tính là quá khắt khe. Theo thiết lập của hệ thống, cho dù là dùng cách nào, ví dụ như cung thủ vừa đánh vừa chạy (Võ sư có thể sử dụng vũ khí), chỉ cần có thể đánh rớt một phần mười lượng máu của Ẩn Giả là có thể thông qua.

Ai ngờ, Vương Vũ lại gan lớn như vậy, chọn đối đầu trực diện với Ẩn Giả. Không chỉ có vậy, còn suýt chút nữa đánh chết tươi Ẩn Giả. Nếu không phải vào thời điểm quyết định, Ẩn Giả đột nhiên hồi phục toàn bộ sức mạnh, sử dụng Bá Thể, có lẽ lão sẽ là NPC hướng dẫn đầu tiên bị người chơi đánh chết tươi trong "Trọng Sinh".

Vương Vũ cười hì hì, hỏi: "Ta thông qua chưa?"

"Qua! Qua!" Ẩn Giả bất đắc dĩ vung lên lên, phụ bản biến mất, hai người lại trở về trong hẻm nhỏ.

Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống lại vang lên.

[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng bạn hoàn thành vòng thứ hai của "Trái Tim Dũng Sĩ": Con đường truyền thừa. Phần thường là 100.000 điểm kinh nghiệm, 200 điểm danh vọng, nhận được nghề nghiệp ẩn "Võ học gia".]

Ánh sáng vàng lóe lên, một lượng lớn kinh nghiệm làm cho Vương Vũ lên tới cấp 14 (sau cấp 8, kinh nghiệm thăng cấp cần thăng cấp sẽ tăng thêm 10% so với cấp trước)

Sau khi gợi ý hệ thống tắt đi, trong tay Ẩn Giả bay ra hai tia sáng một đen một trắng, tiến vào trong cơ thể Vương Vũ. Ở ngực Vương Vũ xuất hiện một hình "cá Thái Cực Âm Dương".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận