"Mẹ nó, đánh chết hắn cho ta!!"
Anh Huy là bá chủ khu vực này, trước nay vẫn do gã bắt nạt người khác, chứ chưa từng có ai dám bắt nạt gã.
Ngày hôm nay gã định khiếm một khoản ăn tết, thế nhưng bị bẻ tay như vậy, gã há có thể nhẫn nhịn được, vì thế gã quát to một tiếng, sau đó rút một con dao găm ra khỏi bên hông, lập tức đâm tới người Vương Vũ.
Vương Vũ che Mục Tử Tiên ra sau mình, giơ tay nắm lấy cổ tay anh Huy, vặn nó ra sau đầu, tay kia thì lập tức bắt lấy cùi chỏ của anh Huy, kéo ra sau.
"Răng rắc..."
Lại những tiếng xương gẫy khiến người ta khiếp sợ vang lên, cánh tay từ bả vai của anh Huy bị bẻ gẫy, mềm oặt rũ xuống.
Chỉ trong nháy mắt, hai tay của anh Huy đã bị bẻ gẫy, những người đứng xem thấy trạng thái của anh Huy lúc này, ai nấy đều hoảng sợ.
Vương Vũ nhìn chằm chằm anh Huy, kẻ đang lăn lộn dưới đất, kêu la thảm thiết, khuôn mặt hắn chẳng hề có chút dao động.
Vương Vũ tập võ từ bé, cho tới bây giờ đã được hai mươi mốt năm, vì nhà họ Vương có gia quy là không được dùng võ đánh người thường, cho nên trong hai mươi mốt năm này, ngoài luận võ tranh tài ra, Vương Vũ chỉ ra tay ba lần.
Một lần là ba năm trước, lần hai là mấy ngày trước, và lần cuối chính là hôm nay.
Hai lần đều là vì Mục Tử Tiên, một lần khác là vì việc nghĩa.
Mặc dù là trừng phạt cái ác, nhưng vẫn vi phạm lời dạy của tổ tiên, nếu để người nhà biết được, thể nào cũng sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Nhưng lần này Vương Vũ không hề do dự chút nào.
Trong sinh mệnh của Vương Vũ chỉ có một mình Mục Tử Tiên, cô vừa là người yêu cũng vừa là người thân của anh.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, tuy là vợ chồng nghèo khổ, Mục Tử Tiên vẫn không hề rời bỏ hắn, chưa từng oán hận bao giờ.
Giờ phút này, ngay cả người thân duy nhất của mình mà hắn không bảo vệ được, như vậy tập võ để làm gì?
Nhà họ Vương? Ha ha, đó đã là quá khứ rồi!
Cùng lúc đó, đám đàn em của anh Huy cũng cầm dao đâm tới.
Vương Vũ giơ chân đá văng dao găm trong tay một tên, tay phải thì đánh ra ba chưởng liên tục.
"Bốp, bốp, bốp."
Ba cái tát vang lên liên tục, ba người kia bị tát bay ra ngoài, đập vỡ bàn ăn gần đó, đầu nghẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
"Chém con nhỏ kia!"
Một tên gầy gò trong đám đàn em của anh Huy thấy Vương Vũ hung hãn như thế, biết là đụng phải thứ dữ, vì thế chỉ huy đám anh em vòng qua Vương Vũ, đối phó Mục Tử Tiên.
Vương Vũ có ánh mắt rất chuẩn, ra tay tàn nhẫn, hạ thủ ổn định, đây là những gì lần đầu tiên lũ côn đồ này nhìn thấy trong cuộc đời, lúc này nghe nói là không phải liều mình chống lại kẻ này nữa, đương nhiên cảm thấy vui mừng, thế là lập tức đổi hướng.
Vương Vũ nghe vậy, ánh mắt lạnh đi, hắn giơ tay chặn tên đi đầu.
Người kia bị cản lại, vung dao chém xuống, Vương Vũ lập tức bắt lấy cổ tay người kia rồi kéo xuống.
Người nọ bị kéo ngã nhào ra đất, Vương Vũ thuận thế tung chân đạp lên cùi chỏ của hắn ta.
"Rắc..."
Cánh tay chống đất của người nọ, phần cùi chỏ lập tức bị giẫm xuống cạnh lỗ tai...
Phân cân thác cốt thủ, một môn võ học cổ xưa, hiện giờ đã được sửa đổi lại, ứng dụng rộng rãi trong quân đội, được gọi là kỹ thuật khớp xương, thiếu đi võ thuật, kỹ thuật này đơn giản và dễ học, vừa thô bạo lại vừa đẹp đẽ.
Người năm đó phụ trách sửa đổi môn võ học này chính là ông nội của Vương Vũ, cho nên Vương Vũ đã biết môn công phu này từ khi còn nhỏ, hắn sử dụng nó còn thành thạo hơn cả bộ đội đặc chủng.
Trong nhà hàng, tiếng khớp xương vỡ vụn cứ răng rắc vang lên bên tai, không ngớt.
Ngoài tiếng kêu thảm thiết ra thì cũng chỉ còn tiếng xương vỡ.
Ngoài tên gầy vừa rồi, chưa tới một phút, tất cả mười mấy tên côn đồ đều bị quật ngã xuống đất, cánh tay bị đánh gẫy hết, không phải là trật khớp, mà là bị bẻ gẫy!
Thấy Vương Vũ ra tay hung ác như vậy, tên gầy đã sợ tới đái ra quần, khiếp sợ nhìn Vương Vũ, la lên: "Mày đừng có tới đây, mày mà tới tao gọi cảnh sát..."
Vương Vũ lạnh lùng cười: "Chơi đùa mà thôi, có chết được đâu!"
"A..." Tên gầy kêu lên một tiếng thảm thiết, xoay người bỏ chạy.
Vương Vũ chìa chân ngáng một cái, khiến hắn ta ngã xuống, lại giơ chân giẫm lên bả vai của tên gầy.
Cú giẫm của Vương Vũ mạnh cỡ nào, tên gầy kia còn gầy yếu hơn cả người bình thường, một tên đã như vậy lại còn dám đi làm côn đồ, không rõ hắn ta nghĩ gì, đương nhiên là sao có thể chống được cú giẫm đó của Vương Vũ, thế là bả vai bị Vương Vũ giẫm cho vỡ ngay tại chỗ.
Người trong nhà hàng đều choáng váng...
Đây là võ công trong truyền thuyết sao? Trước kia bọn họ chỉ được xem võ công trên phim ảnh, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến...
"Cái kia..." Vương Vũ liếc mọi người xung quanh một cái.
Bọn họ sợ tới mức liên tục lùi ra sau.
"Mẹ ơi, chẳng lẽ tên này đánh tới nghiện, muốn ra tay với chúng ta nữa sao?" Bọn họ đều nghĩ thế.
Cách ra tay hung ác của Vương Vũ ban nãy khó tránh khỏi khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
"Các vị sẽ không gọi cảnh sát chứ..." Vương Vũ hỏi.
"Không đâu! Không đâu!" Bọn họ lắc đầu.
Con người cũng là một loại động vật, ngưỡng mộ kẻ mạnh hơn là bản năng của động vật.
Ban nãy bọn họ thấy Vương Vũ nhanh gọn xử lý lũ người ác kia, nếu không phải vẫn đang sợ hãi thì có lẽ lúc này bọn họ đã chạy tới xin chụp ảnh cùng rồi, làm gì có chuyện gọi cảnh sát.
Chỉ có ông chủ nhà hàng, lão Dư là đau khổ nói: "Đại hiệp, tôi nên gọi anh là gì vậy?"
"Vương Vũ! Chồng của Mục Tử Tiên!" Vương Vũ đáp.
"Vương đại hiệp ạ, anh đánh anh Huy rồi, sau này nhà hàng này của tôi còn mở thế nào nữa..." Lão Dư gần như không biết phải làm sao.
Thực tế chính là như vậy, người đàng hoàng sợ đắc tội với kẻ ác chứ không sợ đắc tội với người giúp bọn họ, cho nên việc gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ này nọ càng ngày càng ít đi, tinh thần hiệp nghĩa cũng càng lúc càng nhạt nhòa, đây cũng là lý do vì sao nhà họ Vương không cho người nhà ra tay.
Vương Vũ liếc lão Dư một cái, lão đã hơn năm mươi tuổi, quả thật không chịu được những sức ép này.
Vì vậy Vương Vũ đi tới bên người anh Huy, kéo một chiếc ngọc bội khỏi cổ, nhét vào miệng anh Huy, nói: "Vội vàng ra đây nên không mang tiền mặt, cho mày thứ này, sau này không được tới đây gây sự nữa, biết chưa?"
Lúc này anh Huy sao dám nói chữ "không", ngậm ngọc bội gật đầu lia lịa.
Vương Vũ đứng lên: "Được rồi, hắn nói là sau này không tới nữa.
Nếu hắn dám đến, ông cứ gọi cho tôi, tôi sống ở gần đây thôi!"
"A...!Vâng!" Lão Dư ngơ ngác gật đầu.
"Đi thôi bà xã!" Vương Vũ cầm tay Mục Tử Tiên: "Bên ngoài loạn lắm, sau này đừng đi làm nữa!"
"Nhưng em còn chưa lấy tiền lương..." Mục Tử Tiên nói, xảy ra chuyện này rồi, dù Vương Vũ không nói thì Mục Tử Tiên cũng ngại, không mặt mũi nào tới đây, chỉ là cô gái ngốc này vẫn còn nhớ tới mấy trăm tệ tiền lương.
Lão Dư vội vàng đưa mười nghìn tệ kia sang, nói: "Đây...!tiền lương của cô."
Vương Vũ cười nhận lấy, rút ra năm tờ rồi nói: "Tất cả năm ngày, một ngày tám mươi tệ, tổng là bốn trăm, tôi lấy thêm một trăm coi như làm tiền thưởng cho vợ tôi, ông không có ý kiến gì chứ..."
"Không ý kiến, đại hiệp cứ lấy hết đi, tôi không có ý kiến gì hết!" Lão Dư cuống quít nói.
Vương Vũ không nói gì, hắn trả số tiền thừa còn lại cho lão Dư.
Hắn đương nhiên biết lão ấy không dám có ý kiến, nhưng nếu làm như vậy, hắn có gì khác với người như anh Huy?
Đi ra nhà hàng, Mục Tử Tiên đau lòng nhìn Vương Vũ, hỏi: "Ngọc bội kia của anh chắc không ít tiền nhỉ..."
"Ừ!" Vương Vũ lạnh nhạt đáp.
Ngọc bội kia là vật tùy thân của con cháu nhà họ Vương, Vương Vũ có địa vị khá cao ở nhà đó, ngọc bội mà hắn đeo lại có giá trị càng xa xỉ.
"Ôi chao, thế sao được, em phải đòi lại mới được!" Mục Tử Tiên nghe nói là nó thực sự rất đáng tiền, lập tức không vui.
"Thôi, không cần đâu!" Vương Vũ kéo Mục Tử Tiên lại: "Một miếng ngọc bội mà thôi, chỉ cần có thể ở cùng em, anh chẳng cần gì hết."
Mục Tử Tiên mỉm cười: "Chỉ biết khéo mồm khéo miệng thôi, giờ em không còn việc rồi, lấy đâu tiền mua đồ Tết..."
Vương Vũ cười hì hì, nói: "Anh có này!"
"Hừ, anh có bao nhiêu tiền riêng?"
"Một triệu, liệu có đủ bao nuôi em không?"
"Thật hay giả vậy?" Mục Tử Tiên kinh ngạc.
Vương Vũ nói: "Em tự xem tấm thẻ này là biết..."
Mục Tử Tiên thốt lên đầy ngạc nhiên: "Ôi ôi, chơi game mà còn kiếm được nhiều như vậy, khiến em cũng muốn chơi rồi."
"Vậy cùng chơi đi, chờ sau này anh mua cho em một bộ thiết bị..." Vương Vũ nói.
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Mua đồ Tết đã!" Vương Vũ nói.