Ta Là Vua Giác Đấu


- Ý Thánh Nữ là.

Trong vùng không gian sương mù này, cơn gió là vô dụng sao?
Phượng Yên Đan yên lặng không đáp.

Có đôi khi im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất
- Được! Vậy để Phong Linh Nhi ta cho người xem thế nào là sức mạnh của cơn gió!
Phong Linh Nhi nhắm mắt lại, Quang Thuộc Tính quanh người hoàn toàn thu liễm, chỉ để lại Phong Thuộc Tính gầm thét quanh người
Áo đỏ tung bay, sắc đen xen kẽ, Phong Linh Nhi tinh thần tập trung đến cực độ, quanh người tỏa ra từng cơn gió nhẹ
Phong Linh Nhi cũng không biết, ở một góc sân đấu khác, Phượng Yên Đan cũng đang nhắm mắt, tinh thần tận lực lưu chuyển
Một luồng thải hồng quang mang lóe lên, Phượng Yên Đan nhẹ nhàng điểm mũi chân lên mặt đất lao đi, trong tay hiện lên một mũi kim châm bằng Băng Thuộc Tính kết tinh mà thành, khẽ ném một cái
Phong Linh Nhi vẫn bình thản đứng đó, tay trái đột nhiên đưa ra, hai ngón tay kẹp chặt
Trong khoảnh khắc, một mũi kim băng đã nằm gọn giữa hai ngón tay nàng
Phong Linh Nhi không ngừng lại động tác, ngón tay búng mạnh, kim băng liền bay về một hướng, tay còn lại thì đấm thẳng về phía trước, cùng lúc chân vung mạnh ra sau
Cốp!
Hai nắm đấm chạm nhau, Phượng Yên Đan giật nảy mình, vốn định giả vờ vòng ra sau rồi tấn công trực diện Phong Linh Nhi trong làn sương, nào ngờ nàng đã đoán được ý đồ này
Phượng Yên Đan liền nhanh chóng lẩn vào làn sương trốn đi, nàng chạy trong sương khói, tốc độ cực nhanh nhưng lại không gây ra một tiếng bước chân nào
Mà ngay khoảnh khắc nàng dừng lại, một mũi kim lao vụt tới!
Phượng Yên Đan liền bắt lấy, đây là một mũi kim bằng băng, chính là mũi kim khi nãy nàng ném đến Phong Linh Nhi để thăm dò
- Nàng ta biết được vị trí của mình sao?
Phượng Yên Đan thầm tự hỏi, nhưng mình đến vô hình đi vô ảnh, kỹ năng di chuyển trong sương mù phải gọi là tuyệt đối điêu luyện, sao có thể xảy ra trường hợp này chứ?
- Hay là trùng hợp, hoặc là…
Cũng không đợi Phượng Yên Đan kịp tự hỏi, một trận thanh âm vang lên
Vụt Vụt Vụt!
Phượng Yên Đan liền giật mình, trong khoảnh khắc, nàng phát hiện có hơn chục mũi kim bằng gió ngưng tụ lao tới, kiếm trong tay liền xuất vỏ, một kiếm quét ngang, phong châm rơi rụng
- Phong Linh Nhi thực sự biết mình ở chỗ này? Tại sao chứ?
Phượng Yên Đan nhanh chóng rời vị trí, nhẹ nhàng mà nhanh đến cực hạn di chuyển đến một vị trí khác
- Phong Tuyệt Đệ Nhất Kỹ - Bão Kiếm!
Phượng Yên Đan còn chưa ổn định thân hình khi đáp xuống vị trí mới, chợt nàng cảm thấy gió ở đây có chút là lạ, liền lùi lại một chút
Đúng lúc đó, một cơn lốc cực mạnh lao vụt qua với tốc độ cực nhanh, khiến Phượng Yên Đan giật nảy mình
- Suýt nữa thì…Phong Linh Nhi thực sự có thể biết mình ở đâu! Tại sao chứ?
Phượng Yên Đan không phục, lần nữa di chuyển, lần này nàng còn ngưng tụ ra hàng trăm mũi kim băng ném loạn xạ khắp nơi để gây nhiễu loạn Phong Linh Nhi không cho nàng nhận ra mình đang ở chỗ nào
Kết quả lại không như nàng nghĩ, Phượng Yên Đan vừa đặt chân đến một chỗ khác, còn chưa kịp suy nghĩ nên tấn công Phong Linh Nhi thế nào thì đã có một đám mũi kim bay về phía mình
- Yên Đan Thánh Nữ! Châm băng này ném lung tung như vậy, nếu chẳng may người giẫm phải sẽ rất đau đó! Ta trả lại cho người này!
Thanh âm Phong Linh Nhi vang lên từ phía xa, một đám băng châm lao đi như tia chớp, khiến Phượng Yên Đan vướng tay vướng chân không thôi, chém một lúc mới hết mấy trăm mũi kim, nàng hứng thú hỏi
- Không ngờ Phong Linh Nhi cô nương có thể biết được vị trí của ta trong làn sương này! Mạn phép thắc mắc một chút, sao cô nương làm được vậy?
Từ phía xa, Phong Linh Nhi đáp lời
- Trước khi trả lời, ta xin phép được đoán cách mà Yên Đan Thánh Nữ dùng để định vị ta được không?
Phượng Yên Đan nhíu mày, hiển nhiên không ngờ đền Phong Linh Nhi sẽ nói vậy, nàng ngược lại rất tò mò không biết Phong Linh Nhi này đoán thế nào
- Được! Mời cô nương nói!
Phong Linh Nhi phất tay, mặc dù chẳng ai nhìn thấy được nàng nhưng cũng cứ phất tay, quen rồi a
- Để có thể dung hợp thành Băng Hỏa Phượng Linh Thánh Thể! Yên Đan Thánh Nữ chắc chắn phải có cảm ngộ rất sâu về Băng và Hỏa! Có đúng không?
Phượng Yên Đan không có phủ nhận, nàng liền gật đầu, sau đó nhận ra mình gật đầu cũng vô ích, Phong Linh Nhi có thấy mình đâu mà gật? Thế là nàng nói
- Không sai, đó là quả một quá trình dài dằng dẵng!
Phong Linh Nhi mỉm cười nói tiếp
- Một người nắm rõ về Băng và Hỏa thuộc tính như Yên Đan Thánh Nữ, hẳn sẽ rất nhạy cảm về Nhiệt Độ, có đúng không?
Nghe đến đây, Phượng Yên Đan có chút giật mình, những cũng không nói gì, chờ Phong Linh Nhi nói tiếp
- Đúng vậy! Vạn vật trên thế gian này đều tồn tại một nhiệt độ nào đó! Cơ thể người cũng có nhiệt độ! Băng Châm cũng có nhiệt độ! Mặt đất cũng có nhiệt độ! Tóm lại, nhiệt độ ở khắp nơi, không thứ nào trùng nhau!
- Yên Đan Thánh Nữ lại vô cùng tinh thông về nhiệt độ, vậy tùy tiện cảm nhận một vật thể sống nóng tới 37 độ TH như ta trong một cái sân đấu bé xíu này thì có là gì? Ta nói đúng chứ? Phượng Yên Đan?
(mới đầu cũng định dùng độ C, nhưng đây là dị giới nên không nên có đơn vị này, nên đổi thành độ TH nhé, đại lục tên Thúy Hằng mà :vv )
Phong Linh Nhi tự tin đến chín thành mình đoán đúng, ngạo nghễ mà nói
Phượng Yên Đan quả thật bị nói trúng tim đen, nàng cười khổ
- Không sai, không uổng cái danh hào Phong Hoa Tuyệt Đại! Bổn thánh nữ có lời khen ngợi ngươi đấy!
Sau đó, nàng liền hỏi
- Được rồi! Vậy ngươi vì sao biết bổn thánh nữ đang ở đâu?
Phong Linh Nhi khẽ cười nhạt một tiếng, một tiếng cười này khiến Phượng Yên Đan cảm thấy hơi nhột nhột, có dự cảm không lành
*- Vì sao ư? Chính là vì những cơn gió vô dụng đấy!
- Yên Đan Thánh Nữ! Người có để ý không? Khi cơn lốc ta đánh ra tan đi, khu vực này luôn có những cơn gió nhè nhẹ chứ?
- Người có thể am hiểu về nhiệt độ, thì Phong Linh Nhi ta cũng am hiểu về những cơn gió! Việc những cơn gió bị thân thể gợi cảm của thánh nữ cản lại đã cho ta biết rõ tường tận người đang đứng ở nơi nào, đang làm gì nữa cơ!
Phượng Yên Đan có cảm giác da mặt có chút nóng lên, giống như một cái tát trực tiếp vả vào mặt mình
- Chưa đâu chưa đâu thưa thánh nữ! Những cơn gió vô dụng này còn có thể làm nhiều thứ lắm!
Thanh âm cuối cùng của Phong Linh Nhi vang lên, sau đó, từng trận cuồng phong như hủy thiên diệt địa khởi động
- Phong Tuyệt Tự Sáng Vũ Kỹ! Gió Mùa! Tam Thập Thất Chuyển!
Thực ra chiêu này cũng không nằm trong Phong Tuyệt Kỹ, Phong Linh Nhi nói là dùng Phong, nhưng thực ra nàng còn âm thầm dùng một chút hỏa Nguyên Lực vào để làm các cơn gió nóng lên, do khả năng dung hợp nguyên tố của Phong Linh Nhi đã đạt đến mức độ thượng thừa nên Phượng Yên Đan vẫn không thể phát hiện ra
Nghe tiếng nói cuối cùng này, Phượng Yên Đan đã nhận ra điều không ổn
- Thôi chết rồi!
Nhưng tất cả đã muộn, toàn bộ đấu trường, bốn phương tám hướng đều bao phủ bởi từng đạo cuồng phong bão táp ngập trời
Trong cảm nhận của Phượng Yên Đan, một khắc này, tại một góc sân đấu, một điểm nhiệt độ 37 độ TH dáng vẻ yểu điệu kia chợt bành trướng ra
- Cơn gió này! Cũng mang nhiệt độ 37 độ TH sao?
Phượng Yên Đan chấn kinh, Phong Linh Nhi trước mắt bị sương mù che phủ, nàng cũng không thể thấy gì, chỉ có thể cảm nhận Phong Linh Nhi qua thân nhiệt của nàng
Hiện tại, khắp nơi trên chiến đài đều là những cơn gió mang nhiệt độ là 37 độ TH, khiến cho Phượng Yên Đan không thể nhìn thấy hay cảm nhận hành tung của Phong Linh Nhi nữa
Hơn hết, các cơn gió này kéo theo tiếng động ầm ầm như giông bão, khiến Phượng Yên Đan không thể dùng thính giác để nghe những chuyển động hay tiếng bước chân của Phong Linh Nhi được, các cơn gió này quá ồn ào.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một cơn lốc xoáy to lớn bằng cả sân đấu đang gầm thét, phía dưới là màn sương nồng đậm và quỷ dị, điều kỳ lạ là dù lốc xoáy có mạnh cỡ nào thì làn sương vẫn trơ trơ ra đó không hề bị ảnh hưởng
- Hai người này đang làm cái gì ở trong đó vậy?
- Không biết! Đoán chừng đang chơi trốn tìm!
- Thôi ông im mẹ mồm đi!
Đám người ngồi xem không ngừng nghị luận, bọn họ vô cùng tò mò diễn biến trận đấu a
Phượng Yên Đan nhìn qua nhìn lại, cười khổ vì chính màn sương này lại làm mình không thể thấy gì, nhắm mắt cảm nhận thân nhiệt của Phong Linh Nhi cũng vô dụng, các cơn gió này lại có cùng nhiệt độ với thân nhiệt của nàng, khiến Phong Linh Nhi trong mắt Phượng Yên Đan triệt để biến mất!
Lúc này, Phượng Yên Đan hối hận thật rồi! Vừa nãy nàng còn cười khinh các cơn gió là vô dụng trong sương mù của mình, giờ thì hay rồi, các cơn gió vô dụng này đang đẩy nàng mất hết lợi thế
- Đã không còn tác dụng! Vậy thu hồi đi!
Ống tay áo Phượng Yên Đan bị gió lốc thổi bay phần phật, nàng phất tay thu hồi lại sương mù tràn ngập trong không gian
Sương mù dần tan, cảnh vật lại lần nữa rõ ràng trở lại
Nhưng lại làm Phượng Yên Đan lúng túng không thôi
- Chuyện này!
Phượng Yên Đan thẫn thờ nhìn quang cảnh trước mắt, sương mù đúng là đã bị nàng giải trừ đi hết, nhưng tầm nhìn vẫn không khá hơn chút nào
Khói bụi ngập trời, cơn lốc nóng bức của gió mùa với nhiệt độ 37 độ TH này còn mang theo khói bụi mịt mù, khiến Phượng Yên Đan không thể nhìn thấy gì, muốn lắng nghe cũng không thể vì tiếng gió rít gào quá lớn!
Nàng chỉ còn một thủ đoạn là cảm nhận thân nhiệt, nhưng cũng bị cơn gió mùa nóng bức này khắc chế, hiện tại Phượng Yên Đan mới hiểu thế nào là bất lực, đối phương ở đâu còn không biết thì đánh cái rắm a
Ngay lúc này, Phượng Yên Đan chợt nhận thấy sát khí nhàn nhạt phía sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui