Ta Là Vua Giác Đấu


Cửa động mở ra, lộ ra con đường trải dài với những bậc thang cổ kính, Linh Nhi và Phương Tuấn không nhanh không chậm sánh vai nhau mà đi.

Hai người vừa đi vừa cẩn thận dò xét xung quanh, sợ rằng bản thân sẽ bỏ qua bất kì manh mối gì.
Bởi vì trong bí cảnh này có vô số câu đố rải rác khắp nơi, bọn họ đã may mắn gặp được mật đạo này, âu cũng là cơ duyên, nếu có chút sơ sót bỏ qua thì hối hận không kịp nha.
Đi đến tận cùng hang động, lại có hai cái trụ nữa xuất hiện, trụ này tương tự với Băng Trụ cơ quan, nhưng hình dạng của khối thủy tinh lại khác, không còn là hình bông tuyết nữa.
Nhìn đi nhìn lại, có thể kết luận đây chắc chắn là một loại Trụ cơ quan, nhưng muốn kích hoạt nó phải dùng một thuộc tính khác.
- Khó rồi đây, người Lãnh Kim Hàn Băng Sơn chúng ta chuyên tu luyện Băng Hệ, theo như phán đoán của ta, hình dạng thứ này tròn tròn uốn lượn như vầng thái dương, hẳn là Quang Hệ.

Ở đây lấy đâu ra Quang Hệ để đánh vào nó đây?
Phương Tuấn đang muốn than trời trách đất, hắn không khỏi bất đắc dĩ a, đã có cơ duyên tìm được đến đây rồi, mà lại gặp phải loại trụ cơ quan khó chơi này, giờ biết tìm đâu ra đệ tử ở Bình Nguyên Thiên Hương để đánh Quang thuộc tính vào cái trụ này bây giờ.
Đúng lúc hắn đang vò đầu bứt tai, một luồng sáng lóe lên, nó như tia sáng nơi hẻm tối thắp lên hi vọng của Phương Tuấn.
Hạ Nhược Băng cổ tay hướng về Quang Trụ Cơ Quan, từ trên chiếc đồng hồ phát ra ánh sáng chói mắt.
- Nguyên Linh Bảo này có chút tương tự với Quang Hệ, có có thể chiếu sáng nhưng có kích hoạt được cơ quan này hay không thì ta không có nắm chắc, đành cầu may vậy!
Linh Nhi cũng rất hồi hộp, nàng tất nhiên không nỡ nhìn cơ hội bị đánh mất ngay trước mắt như vậy.

Đã đến được đây rồi sao có thể từ bỏ chứ.
Ánh sáng chiếu thẳng vào Trụ Quang, hai người người căng thẳng, ánh mắt khóa chặt lấy biểu tượng thủy tinh mặt trời kia, chờ đợi một chút, chỉ một chút dao động phát ra là có thể thành công.

Ting!
Không uổng sự kì vọng của Linh Nhi và Phương Tuấn, Trụ Quang kêu lên một thanh âm trong trẻo, sau đó phát ra ánh sáng rực rỡ.
Không chần chờ lâu, Linh Nhi liền chiếu đèn vào trụ còn lại, nước chảy thành sông, trụ quang còn lại nhanh chóng được kích hoạt.
- Quá tốt rồi!
Phương Tuấn vỗ tay đầy cảm thán, nếu không có món Nguyên Linh Bảo kì lạ kia của nàng, hẳn là hai người đã phải cay cú rời đi tìm giúp đỡ.

Mà nếu tìm giúp đỡ, cơ duyên trong kia còn đến tay bọn họ hay sao?
Nếu không có quang hệ đánh vào trụ quang, muốn cường ngạnh phá lối đi sao? Đừng mơ, đã có không ít người gặp loại trường hợp này đều mạnh mẽ phá lối đi, kết quả toàn bộ thứ ở phía sau đều bị tự bạo không còn sót lại chút gì.
Lối đi mở ra, Phương Tuấn có chút phức tạp nhìn Hạ Nhược Băng bên cạnh.
Nếu xét về thực lực, nàng kém xa hắn.

Nhưng xét về công lao của lần tầm bảo này, trăm phần trăm đều do nàng mà hai người mới có thể khám phá ra mật đạo này.
- Nhược Băng cô nương…lần này may mà nhờ có nàng.

Nếu như có bảo vật, Phương Tuấn ta hứa sẽ chỉ lấy một phần ba!
Linh Nhi nghe vậy thì khẽ cười, nụ cười này làm cho Phương Tuấn có chút ngẩn người
- Lỡ đâu lát nữa gặp một Nguyên Yêu Thú hay kẻ địch mạnh mẽ, không phải còn cần ngươi ra tay sao? Nếu vậy thì lại phải chia đều rồi?
Phương Tuấn nghe vậy cũng bật cười
- Tốt nhất vẫn là không gặp thì hơn!
- Mong là vậy.
Hai người lại tiếp tục đi sâu vào trong sơn động, trong lòng Phương Tuấn không ngừng cầu nguyện, làm ơn đừng ra thêm cái trụ nào nữa.
Và không để Phương Tuấn thất vọng, đập vào trong mắt hắn là ba cái trụ, lần này còn oái oăm hơn, lại là một biểu tượng khác.

Trên đỉnh trụ, khối thủy tinh trong suốt được tạo hình ngọn lửa rất bắt mắt.
- Xong! Lại lấy đâu ra Hỏa Nguyên Lực bây giờ!
Ngồi phịch xuống mặt đất, Phương Tuấn rơi vào trầm tư, hắn nhìn ba cái trụ hỏa trong sự chán nản.

Lỡ như hắn có thể dùng Hỏa đi, vậy một lát nữa lỡ gặp trụ Mộc, trụ Phong, trụ Lôi thì phải tính sao?
Nhìn sang Hạ Nhược Băng, chỉ thấy nàng đang suy tư, rồi xoa xoa hai thái dương, chứng tỏ nàng cũng không có cách gì, Phương Tuấn lại càng chán nản hơn.
- Nếu có thể chiếu đèn mà thắp sáng được trụ Quang, chứng tỏ trụ Hỏa này chỉ cần có lửa là được, không cần Hỏa Nguyên Lực!

Linh Nhi suy nghĩ một lúc, ánh mắt nàng chợt sáng rực lên!
- Đúng rồi! Thịt nướng!
Thấy Hạ Nhược Băng đột nhiên hưng phấn hẳn lên, động tác như đang muốn lấy thứ gì đó từ trong túi trữ vật, Phương Tuấn cũng lập tức lấy lại tinh thần, hắn nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng chờ nàng lấy ra thứ gì.
Trên tay Hạ Nhược Băng hiện ra một vật không lớn hình chữ nhật màu xanh dương nhạt.

Nó chỉ lớn bằng hai ngón tay mà thôi, trông như thủy tinh vì có thể nhìn được nước bên trong dao động.
- Đây là cái gì?
Phương Tuấn ngây thơ hỏi thăm, từ khi đi chung với Hạ Nhược Băng này, hắn cảm thấy mình dường như biết quá ít, chính xác là cái gì cũng không biết cả.
- Nói ra ngươi cũng không hiểu đâu, cái bật lửa này là người thân của ta cho để đi đường đốt lửa nấu cơm đó!
- Còn có thứ tiện lợi như vậy sao?
Phương Tuấn xem như mở rộng tầm mắt, hắn nói:
- Vậy thứ này có thể tạo ra lửa sao? Nếu vậy hẳn là cái trụ Hỏa kia dễ giải quyết rồi!
- Ta cũng không dám chắc, thử xem đã!
Linh Nhi cũng rất hiếu kì, không biết cái bật lửa chỉ có thể phát ra một đốm lửa này có thể kích hoạt được trụ Hỏa cơ quan hay không, thế nhưng không thử thì làm sao biết?
Ngón tay khẽ ấn, một tiếng tách vang lên rất nhẹ nhàng.

Trong sự ngạc nhiên của Phương Tuấn, một đốm lửa nho nhỏ hiện ra trên đỉnh của vật kia.
- Ngươi có vải thừa không? Cho ta mượn đốt một lúc, đốm lửa này quá bé, sợ rằng không đủ để kích hoạt trụ này đâu!
Linh Nhi nhìn Phương Tuấn đang một mực trầm trồ hỏi, hắn liền vỗ ngực
- Yên tâm! Gì chứ mấy thứ vặt này ta không thiếu!
Phương Tuấn liền lấy ra cả đống áo bào, nhìn chất liệu của những thứ vải này không phải rẻ, vậy mà hắn lại tình nguyện đem ra để nàng đốt.


Hắn nhanh chóng cột một cái áo vào cây gậy, rất nhanh tạo ra một cây đuốc.

Linh Nhi liền châm lửa, thế là một ngọn đuốc nhanh chóng được hình thành.
- Ta còn đang định đi tìm đá đánh lửa, cũng may Nhược Băng cô nương có dụng cụ đánh lửa nhanh như vậy.

Nào! Chúng ta thử xem!
Phương Tuấn hăng hái cầm đuốc đến đưa vào mảnh kính dạng đốm lửa trên trụ Hỏa, trong lòng thầm cầu nguyện tốt nhất nên kích hoạt được a.
Rất nhanh, không để hai người thất vọng, sau vài phút cuối cùng trụ hỏa cũng phát ra ánh sáng.

Mọi việc còn lại đều dễ làm, hai người nhanh chóng mở được cửa đá này.
Trước mắt lại hiện ra một thông đạo, nhưng lần này, hai người không còn có thể ung dung được nữa.
Căn phòng sáng rực bởi những viên Dạ Minh Châu.

Chính giữa phòng đá là một chiếc rương sáng bóng rất đặc biệt, thế nhưng quanh nó lại có một luồng cấm chế đỏ rực, hẳn là khó có thể mở được.
Nhưng điều đó không quan trọng, rương chỉ ở đó không thể chạy đi được, nhưng ở đây không chỉ có mỗi hai người…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận