Ta Là Vua Giác Đấu


Phía đông, uy áp đến ngày càng gần, Phương Tuấn nhíu mày:
- Khí tức này…Chẳng lẽ!
Không đợi Phương Tuấn đoán mò, hai thân ảnh lập tức xuất hiện trên một tảng băng gần đó, hai người tuổi tác khá chênh lệch.

Đi đầu là một thanh niên khá đẹp trai, phía sau hắn, một lão giả lục tuần theo sau, cả hai đều nhìn chằm chằm vè phía Phương Tuấn và Linh Nhi.
- Phương Tuấn, ngươi ăn phải vận khí cứt chó gì mà may mắn thế hả? Nếu ta không đến kịp, e là Nhược Băng cô nương bị ngươi nhúng chàm rồi!
Phương Tuấn hơi chút lùi lại, hắn đương nhiên nhận ra hai kẻ mới đến, đây không phải là Bảo Khánh hay sao? Người đi đằng sau hắn, trong tư liệu về Bảo Gia viết rất rõ, thậm chí là chân dung cũng vẽ lại nữa kia.

Hắn là một trong số các vị Trưởng Lão của Bảo Gia - Bảo Bất Vi.
- Bảo Khánh! Ta cũng chỉ vừa gặp Nhược Băng cô nương mà thôi, cũng không có như ngươi gặp ai cũng muốn giở trò đồi bại, đừng có suy bụng ta ra bụng người!
Bảo Khánh nghe thế thì cười châm chọc:
- Nói thì hay lắm, tháng trước Phương Tuấn ngươi đã chu cấp năm triệu cho mẹ con Tiểu Diệp chưa?
- Câm miệng, chuyện của Tiểu Diệp chỉ là sự cố, ta cũng đã làm tròn trách nhiệm, ngươi cứ nhắc đi nhắc lại là có ý gì?
Thấy Phương Tuấn và Bảo Khánh gặp nhau là muốn đấu võ mồm, Trưởng Lão Bảo Gia rốt cuộc không nhịn được vỗ vai Bảo Khánh
- Đại thiếu gia! Chính sự quan trọng hơn!
Bảo Khánh nghe thế thì lấy lại bình tĩnh, hắn lạnh lùng nhìn Phương Tuấn, hỏi:
- Phương Tuấn! Đến tận lúc này mà ngươi không nhận ra nguy cơ của mình sao?

Thân ảnh đang lui lại của Phương Tuấn thoáng run lên, hắn sao lại không biết chuyện Bảo Khánh đang nói là gì chứ.

Ba gia tộc Phương, Bảo và Nguyễn Gia tranh phong trong Trấn Hoa Sơn, bao năm nay hình thành thế chân vạc không nhà nào mạnh hơn nhà nào.

Ba nhà giằng co từ thế hệ này đến thế hệ khác, bất quá cũng chỉ dừng lại ở những xung đột nhỏ, chiến tranh lạnh và hơn thua về kinh tế.
Nhưng lúc này lại không giống vậy, hắn đang ở một mình, vị Bất Vi Trưởng Lão kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để diệt trừ hắn.

Mất đi một thiếu gia thiên kiêu, Phương Gia sẽ chịu đả kích không nhỏ.
- Ngươi muốn làm gì?
Phương Tuấn kiếm rời khỏi vỏ, hắn lạnh lùng nhìn Bảo Khánh, rõ ràng biết hắn muốn giết mình nhưng vẫn hỏi
Bảo Khánh cười cười, hắn nhìn Bảo Bất Vi nói:
- Bất Vi Trưởng Lão! Làm phiền người rồi!
- Giao hắn cho lão phu đi!
Bảo Bất Vi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt dần trở nên sắc bén nhìn về Phương Tuấn.
- Tiểu tử, ngươi có thể chọn lập tức tự sát! Đỡ tốn công lão phu ra tay!
Phương Tuấn nắm chặt cán kiếm, hàn băng lập tức hội tụ quanh người khí thế Xuất Hồn Cảnh Ngũ Trọng toàn lực bạo phát:
- Bảo Gia các ngươi đừng hòng ỷ đông hiếp yếu! Phương Tuấn ta cũng không dễ chọc!
Bảo Bất Vi hừ lạnh, hắn mỉa mai:
- Có dễ chọc hay không? Để lão phu chọc cho ngươi một lỗ rồi biết!
Phương Tuấn biết hắn không cách nào địch lại tên Trưởng Lão này, trong tư liệu thám tử điều tra được, Bảo Bất Vi đã là Kết Hồn Cảnh, hắn chỉ mới là một Xuất Hồn Cảnh nho nhỏ mà thôi, không thể nào có bản lĩnh vượt cấp chiến đấu được.

Tuy trong Trấn Hoa Sơn, hắn là yêu nghiệt, nhưng so với những yêu nghiệt thực sự thì chả là cái gì cả, trước Kết Hồn Cảnh, hắn chỉ là con sâu cái kiến.
Hàn khí hội tụ, Bảo Bất Vi như thiểm điện lao đến chỗ Phương Tuấn, một quyền mạnh mẽ mang theo hàn băng tăng cường nện thẳng vào mặt hắn.
Phương Tuấn vội vàng giơ kiếm lên, Vũ Kỹ kiếm pháp khởi động, hắn biết bản thân mình không cách nào chống lại được Bảo Bất Vi, nhưng hắn không muốn mình không đánh mà hàng, dù có chết cũng phải chết trong vinh quang.
Choang!
Chỉ trong một chiêu, kiếm của Phương Tuấn vỡ tan, quanh người hắn tràn ngập mảnh băng vụn vỡ.

Những mảnh băng theo dư chấn đâm mạnh vào thân thể Phương Tuấn, không tới hai hơi thở mà tên này đã mình đầy máu tươi.
- Ngươi thấy gì không? Trước sức mạnh tuyệt đối, ngươi chỉ là con sâu cái kiến.


Phương tiểu tử…tự sát đi! Lão phu xem như nể mặt Phương Gia Chủ mà cho ngươi bảo toàn khí tiết.
Bảo Bất Vi cười lạnh lẽo nhìn bộ dạng chật vật của Phương Tuấn, chỉ qua một chiêu hắn đã mất khả năng chiến đấu, giờ thì cho dù Phương Gia Chủ tới cũng không giải quyết được nữa.
Phương Tuấn nghiến răng bò dậy, phải khó khăn lắm mới có thể đứng vững, hắn oán hận nhìn lão già trước mắt:
- Bảo Bất Vi, Phương Gia sẽ không tha cho ngươi!
- Ờ!
Bảo Bất Vi gật đầu tỉnh bơ, sau đó đánh ra một chưởng chấn cho Phương Tuấn bay về phía sau.

Không thèm đợi hắn tiếp đất, lão đã thình lình xuất hiện sau lưng Phương Tuấn, bồi thêm một đòn.
Cứ như vậy, Bảo Bất Vi ra tay hành hạ Phương Tuấn chết đi sống lại, nhưng hắn không hạ sát chiêu, khó khăn lắm mới có cơ hội hạ nhục người của Phương Gia, hắn sẽ chơi cho đã ghiền.
Linh Nhi chỉ yên lặng đứng nhìn, nàng không định cứu Phương Tuấn, nàng còn chưa xử tên này tội bám đuôi đã là nhân từ lắm rồi, hơn nữa đây là ân oán của gia tộc nhà người ta, nàng cũng không rảnh mà can thiệp.
Cách để giữ gìn hàm răng chắc khỏe và sáng sủa chính là: Không xen vào chuyện của người khác.

Thấm nhuần tư tưởng này, Linh Nhi mặc kệ đời, nàng đứng xem trò vui, chỉ cần không đụng đến nàng, việc gì cũng dễ.
Phương Tuấn đã không thể cố thêm được nữa, hắn hét lớn:
- Nhược Băng cô nương! Cứu ta với!
Linh Nhi chỉ nhìn hắn một cái, nàng không động đậy một chút nào, nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy, một bên khác, nắm đấm như mưa của Bảo Bất Vi đang lao vào mặt mình, Phương Tuấn không khỏi tuyệt vọng.
- Phương Tuấn! Ngươi cùng đường đến mức kêu cứu một cô nương chân yếu tay mềm sao?
Bảo Khánh đứng một bên cười giễu cợt, Phương Tuấn này có phải túng quá hóa ngu rồi không?
- Vi Trưởng Lão! Người cứ chơi đùa với tiểu tử kia đi, Nhược Băng cô nương để ta lo!
Bảo Bất Vi nhíu mày nhìn Hạ Nhược Băng một cái, sau đó nói:
- Bên kia có cái hang, thiếu gia vào đó cho kín đáo, về phần tên này…à…ừ…
- Khỏi lằng nhằng! Lát xong việc sẽ cho ngươi cùng hưởng!

Bảo Khánh cười nụ cười tiện nhân, lão già cũng nở một nụ cười giống hệt.
- Thế thì ta sẽ dành chút thời gian chơi đùa với tên này! Thiếu gia vui vẻ!
Đôi mắt Linh Nhi khẽ đảo, nàng liền sợ hãi lùi lại ba bước
- Ngươi…Ngươi định làm gì?
Bảo Khánh cười thân thiện, hắn từ từ bước đến dang hai tay ra hai bên, giọng nói trầm ấm vang lên
- Nhược Băng cô nương…chúng ta tâm sự một chút nhé!
Linh Nhi lùi càng lúc càng nhanh, biểu cảm trên gương mặt đầy sợ hãi và hoảng loạn.
- Đừng qua đây! Ngươi mà lại gần thêm một bước nữa ta sẽ tự sát đấy!
- Vậy ta sẽ không tiến tới nữa…
Bảo Khánh dừng bước, gương mặt vẫn vô cùng ôn hòa, nhưng chỉ một giây sau đó…
Bốp!
Một thân ảnh nhanh như thiểm điện vụt qua, sau gáy Linh Nhi liền bị một cú chặt bổ đến.

Một phát cực mạnh, nàng lập tức ngất xỉu.
Bảo Khánh liền hứng khởi ôm lấy eo Hạ Nhược Băng, thật thành thạo mà bế nàng theo kiểu công chúa, hắn nhanh chân chạy thẳng vào hang động.
Phương Tuấn nhìn thấy cảnh này, đôi mắt tối sầm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận