Ta Là Vua Giác Đấu


Trong Thành Lâm Viên, một ngày lại trôi đi, việc Lê Gia đóng cửa hàng loạt các cửa hàng đã khiến không ít người thở dài bất đắc dĩ.
- Không nghĩ tới, Lê Gia đã phải đến một bước này.
- Dẫu biết Lê Gia vẫn luôn đối tốt với mọi người, nhưng giá cả rẻ như vậy, nếu vẫn còn sử dụng đồ của Lê Gia, chúng ta không thể a.
- Xem ra không lâu nữa, Lâm Viên Thành cũng chỉ còn lại ba gia tộc lớn thôi, Lê Gia chính thức bị loại khỏi sân chơi rồi.
Đã ba ngày từ khi các cửa hàng của Lê Gia giải tán, mọi người trong thành đều nghĩ Lê Gia coi như xong rồi, chưa có một dấu hiệu nào cho thấy Lê Gia sẽ quật khởi trở lại.
Trung tâm thành Lâm Viên là một quảng trường cực lớn, nơi đây nằm giữa bốn đại gia tộc trong thành, diện tích rộng lớn này trừ khi có đại sự mới cần dùng đến, lúc bình thường là nơi để mọi người tụ tập dựng lên vô số cửa hàng để kinh doanh.
Thế lực của bốn đại gia tộc chiếm cứ nơi này rất nhiều, tạo thành khu mua sắm sầm uất nhất Lâm Viên Thành.
Từ ngày Lê Gia rút khỏi thương trường, nơi các cửa hàng của Lê Gia nhanh chóng bị ba gia tộc khác và các thế lực phụ thuộc chiếm đoạt.

Hoạt động mua sắm chẳng có gì sai biệt so với mọi ngày.
Nhưng hôm nay không giống vậy…
Xèo…
Giữa dòng người tấp nập, một thanh âm vô cùng bắt tai vang lên, đi cùng với nó là một làn khói xanh mang theo mùi hương nhàn nhạt.
- Gì vậy?

Mọi người lập tức chú ý đến nơi vừa phát ra âm thanh, có không ít người thần sắc đầy nghi hoặc.
- Ồ? Đó chẳng phải là Lương Ngọc, chủ quán bún bò nổi danh của Lê Gia sao? Hắn đang làm gì thế?
Lúc này trong ánh mắt tò mò của đám người, Lương Ngọc đang không ngừng cẩn thận trải từng lát thịt mỏng lên một cái lưới làm bằng sợi kim loại, bên dưới tấm lưới là một đống lớn những khúc gỗ được nung đỏ đang tỏa ra nhiệt độ nóng rực, không gian bên trên tấm lưới mơ hồ vặn vẹo vì nhiệt độ chúng phát ra.
Dưới nhiệt độ nóng cháy đó, từng lát thịt được cắt mỏng nhanh chóng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, trên bề mặt không ngừng chảy ra từng giọt mỡ bóng loáng, khói xanh trắng phát ra mang theo mùi thơm càng lúc càng đậm.
Mới đầu, mùi hương này chỉ có chút thơm nhẹ, dần dần trở nên mê người, hương thơm này làm bao tử của những người ở đây réo lên từng cơn.
- Lương Ngọc này đang làm cái gì? Trực tiếp dùng lửa để nấu thịt sao?
- Sao lại có thể thơm như vậy? Làm như thế có thể ăn được sao?
- Ta cũng không biết, nhưng mùi hương này quả thật quá mê người, có lẽ rất ngon.
- Lương Ngọc! Thứ này có thể ăn không? Bán bao nhiêu?
Từng thanh âm nghi hoặc truyền ra, Lương Ngọc mỉm cười vẫn không ngừng xếp thịt lên cho kín tấm vỉ nướng.
Cho đến khi tấm vỉ không còn chút kẽ hở nào, những miếng thịt đầu tiên đã có dấu hiệu sắp chín.
- Thứ này tất nhiên có thể ăn được, có điều còn chưa chín, lát nữa xong ta sẽ bán cho các vị.

Hai mươi lăm nghìn một phần.
Lương Ngọc lau giọt mồ hôi trên trán, hắn khéo léo dùng kẹp lật miếng thịt đầu tiên lúc hắn xếp lại, theo từng động tác lật, mùi hương quyến rũ dạ dày lần nữa khiến đám đông ứa nước bọt.
Theo gió cuốn đi, hương thơm càng lúc càng lan rộng ra, ngày càng nhiều người tụ tập trước bếp của Lương Ngọc, từ trước đến giờ chưa từng có ai thấy qua phương pháp chế biến lạ lùng như vậy, hơn nữa nghe hương vị có lẽ rất thơm a.
- Ta muốn mua trước, khi nào chín ta muốn là người được ăn đầu tiên!
Lúc này trong đám đông, một tên công tử mặc hoa phục mặt tròn như cái mâm bước ra, tên này là một thiếu gia một gia tộc không nhỏ, nổi tiếng vì thân hình quá khổ do ăn quá nhiều mà ra.
Thấy tên này đòi mua, nhất thời đám người không khỏi cảm thấy sốt ruột, cả đám nhao nhao móc tiền ra muốn mua trước.
- Hôm nay ngày đầu mở bán, lão phu không nghĩ sẽ có nhiều người mua như vậy, chỉ có năm trăm phần mà thôi, các vị có thể tự thương lượng với nhau trong lúc đợi thịt chín a.
Đám người nghe vậy liền muốn được một phần, nhưng người tụ tập ở đây quá đông, chỉ sợ năm trăm phần vẫn không đủ một phần trong đám người đông nghịt này a.

Nhưng chỉ vì một miếng thịt mà cả đám tranh nhau, không phải quá là mất mặt sao?
Lúc này, từ trong đám đông lại tiến ra một người, hắn chắp tay sau lưng nhìn quanh đám người nói:
- Thơm thì thơm đấy, nhưng liệu có ngon không? Dù sao thì cách chế biến trực tiếp dưới ngọn lửa này ta chưa từng thấy qua, vì một thứ chưa biết rõ lai lịch mà tranh giành, có phần không thích hợp!

- Là Ma Sơn! Đầu bếp hạng nhất trong khách điếm sang trọng nhất của Phú Gia!
Đám đông nhất thời ngạc nhiên, Ma Sơn này tay nghề nấu ăn nhất nhì Lâm Viên thành, mùi hương từ món ăn hắn nấu toàn bộ thành trì này có ai chưa từng nghe nói qua, hiện tại hắn đứng lên phát biểu như vậy khiến đám đông có chút nghi ngờ nhìn qua Lương Ngọc.
- Nếu vậy, mời vị đầu bếp nổi tiếng nhất nếm thử tay nghề của lão phu rồi sau đó chê cũng không muộn.
- Hừ! Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì, đừng tưởng chỉ một chút trò vặt tạo mùi mà muốn chống lại Phú Gia!
Lương Ngọc mắt lóe tia sáng lạnh, hắn biết chắc chắn tên đầu bếp của Phú Gia này muốn phá mối làm ăn của Lê Gia, nhưng hắn vô cùng tự tin với hương vị thịt nướng thiên hạ đệ nhất của thiếu niên ấy.
- Đã chín! Nhưng muốn ăn thì mong Ma đầu bếp trả hai mươi lăm nghìn a.
- Hừ! Nếu thực sự ngon, hai mươi lăm triệu ta cũng trả cho ngươi, nhưng nếu chỉ được cái mùi thì đừng trách Ma Sơn ta không khách khí!
Ma Sơn cười lạnh bước lên, hắn lấy đũa gắp miếng thịt nướng bung tỏa mùi hương thơm nức mũi lên quan sát.
- Màu sắc tạm được, quá nhiều mỡ, ăn món này chỉ tổ hại sức khỏe.

Trời ạ, còn cháy một góc nữa…quá tệ!
Thịt còn chưa ăn, Ma Sơn đã không ngừng chê bai trước đám đông khiến cả đám dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua vỉ nướng của Lương Ngọc, tiền trong tay âm thầm cất vào trong túi, rõ ràng hết hứng thú muốn mua a.
Rồi trong ánh mắt tò mò của mọi người, Ma Sơn há miệng cắn một miếng.
- Ha…Ha Ha!
Ma Sơn cắn một miếng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống, trong lòng khinh thường cười lạnh.

Nhưng một giây sau, cảm nhận dư vị trong miệng khiến hắn có chút nghi ngờ.

- Chắc chắn là ta lầm, thêm miếng nữa…
Ma Sơn nhanh chóng cắn một miếng lớn, lần này hắn nhai từ từ thưởng thức.
Vị ngọt, vị béo, vị mặn, còn có chút vị đắng nhẹ của cạnh thịt cháy, tất cả hòa quyện vào nhau bung tỏa trong miệng của Ma Sơn.
- Đây… Đây là…!
Gương mặt từ khinh thường của Ma Sơn dần trở nên cứng đờ, ánh mắt hắn dại ra sau đó nhíu chặt lại, tiếp theo là một biểu cảm hoảng hốt tột độ.
Rồi trong ánh mắt mộng bức của đám người, Ma Sơn ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa nhắm mắt cảm nhận, có thể thấy trong khóe mắt hắn đang dần chảy ra một dòng lệ.
- Trời ơi… Sao có thể… Sao có thể như vậy!
Ma Sơn nhai không ngừng, khó khăn nuốt xuống một miếng lớn, gương mặt đờ đẫn nhắm mắt cảm nhận từng dư vị cuối cùng.
Phịch!
Rồi trong lúc đám đông không ai hiểu chuyện gì, thân ảnh Ma Sơn bỗng chốc quỳ xuống trước mặt Lương Ngọc.
- Lương Ngọc tiền bối! Ma Sơn có mắt như mù, mong tiền bối bỏ qua mọi hiểu lầm trước kia, rủ lòng thương mà nhận Ma Sơn làm đồ đệ!
- Cái gì?
Cả đám ánh mắt trợn muốn lòi ra nhìn cảnh tượng trước mắt, đây là đầu bếp đệ nhất của Lâm Viên thành, nguồn tiền khổng lồ của Phú Gia nha, lúc này lại quỳ lạy đòi bái sư trước món thịt lạ lùng kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận