Ta Là Vua Giác Đấu


- Bảy phần Sườn Bì Chả Trứng, của các vị hết ba trăm rưỡi ạ.
Bảy người bộ dạng đằng đằng sát khí ngồi vào một góc, cô gái phục vụ mỉm cười đặt từng đĩa cơm xuống trước mặt đám người.
- Bày trí cũng không tệ, thế nhưng nếu ăn không ra gì ta sẽ phá nát chỗ này.
Tên lão đại ném ra một tờ năm trăm cho cô gái phục vụ, còn hùng hồn tuyên bố khỏi thối tiền.

Cô gái vui vẻ đứng hướng dẫn bọn họ cách ăn rất tận tình, không hề quan tâm đến việc hắn đến đây để gây sự.
Mười phút sau…
- Mẹ nó, đồ ăn thế này mà thu năm mươi nghìn sao?
Bảy người đập bàn đứng dậy, thần sắc vô cùng tức giận.

Sắc mặt đám người trong quán lập tức đen lại, Vũ Lôi Phong ngồi một góc cũng nhướng mày, xem ra đám này thực sự đến đây để gây sự.

Thế nhưng hắn cũng không vội động thủ.
Đám người ngồi trong quán và đám đông đang xếp hàng cũng lập tức thở dài, ai cũng đoán được chắc chắn đám người này được Phú Gia thuê đến đây phá rối rồi, thật không may cho Lê Gia a.
Lương Ngọc, Đỗ Vân Sơn và Công Sương lập tức tiến tới, còn chưa kịp mở miệng thì tên lão đại đã quát lớn:
- Thứ ngon như thế này mà chỉ bán có năm mươi nghìn? Đầu các ngươi bị vô nước à? Có mấy nơi ăn như hạch mà mấy trăm một phần đấy.
Mọi người: “…”
Vũ Lôi Phong: “..”
Chúng nhân viên trong quán: “…”
- Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Cho thêm bảy phần, bọn ta còn chưa no!
Nói xong, cả đám lập tức ngồi xuống, một vài tên thậm chí còn dùng đầu đũa chấm mút nước mắm còn thừa trong bát, gương mặt lộ ra vẻ phê pha.

Trong đầu thầm nghĩ: “Quán cơm ngon thế này, ta thà không lấy tiền công từ Phú Gia chứ không thể để nó đóng cửa.”
Lương Ngọc liếc mắt sang Vũ Lôi Phong mỉm cười vui vẻ, sau đó lập tức trở lại vị trí làm việc, mọi người cũng đã định thần lại, thần sắc ngạc nhiên vô cùng.
- Không nghĩ tới cơm ở đây lại ngon đến mức khiến cho đám người đến gây sự phải dẹp đi ý nghĩ đó.
- Xem ra đám người Phú Gia không thể ngăn cản Lê Gia trong mảng ẩm thực này rồi.
Khách trong quán Lê Lết Mà Về đông nghịt đến tận chiều, không ngừng có từng đợt nguyên liệu được Phú Gia cho người vận chuyển đến quán để liên tục cung ứng cho đám người.

Mỗi đoàn xe đều có cường giả cấp cao trong Lê Gia trấn thủ, đảm bảo không có bất kỳ sai sót gì.
Việc này tạo nên oanh động cực lớn trong Lâm Viên Thành, tiếng lành đồn xa, khắp nơi trong Lâm Viên Thành đổ xô từng dòng người đến ăn thử, trước cổng quán hàng người xếp dài như quân đoàn, hương thơm từ mùi thịt nướng lan tỏa khiến bụng ai nấy đều réo lên không ngừng.
Những người đã ăn qua liên tục khen không ngớt, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, chẳng mấy chốc, toàn bộ Lâm Viên Thành đều muốn đến Lê Lết Mà Về ăn thử.
Hôm nay là ngày quán ăn mới của Lê Gia khai trương, cũng là thảm họa đối với toàn bộ các nhà hàng, quán ăn khác trong Lâm Viên Thành, các thực khách thà nhịn đói đi xếp hàng chứ không chịu đến ăn của họ, tình trạng này khiến cho ba gia tộc Phú Gia, Lý Gia và Giang Gia đau đầu không thôi.

Tổn thất một ngày mất bao nhiêu tiền a.
Còn đối với chúng nhân trong Lê Gia, cả đám cười không ngậm được miệng, đứng từ trên lầu cao trong gia tộc mà vẫn thấy được đoàn người đông nghịt đang xếp hàng.
- Không thể ngờ tới món ăn của Vũ Chưởng Môn lại tạo thành oanh động lớn như vậy!
Lê Hùng Hải múc một muỗng cơm không ngừng nhai nuốt, ánh mắt vô cùng phấn khởi
- Gia Chủ, lần này quả thật là có quý nhân phù trợ Lê Gia chúng ta a.
Chúng Trưởng Lão Lê Gia cũng mỗi người cầm một đĩa cơm nhìn về phía xa, miệng không ngừng nhai nhai, cô bé Lê Tiểu Nguyệt còn khoa trương hơn, hai tay cầm hai miếng thịt ăn đến quên trời quên đất.
- Nếu như bái Phong Ca Ca làm sư, phải chăng ngày nào cũng có đồ ăn ngon để ăn?
Trong đầu cô bé không ngừng xoay chuyển từng luồng suy nghĩ, vị ca ca này chắc chắn còn nhiều chiêu nấu ăn khác chứ không thể nào có mỗi món này nha.
Nửa ngày trôi qua, khách đến không hề giảm chút nào, lại còn có tình trạng ngày càng đông.

Đoàn người xếp hàng đã dài đến gần hai cây số, một cảnh tượng không thể nào hình dung trong Lâm Viên Thành.
Hiện tại, Bình Nguyên Thiên Hương đang là mùa hạ, giữa trưa, cái nắng oi bức khiến không ít người nhíu mày, tuy là tu luyện giả nhưng đứng lâu dưới ánh nắng gay gắt thế này cũng khiến cho bọn họ không khỏi có chút bồn chồn, thế nhưng dòng người chờ mong được nếm qua món ăn kia cực kì dài, lại còn có dấu hiệu đông thêm.
- Bên Phú Gia có động tĩnh gì không?
Trong một tòa đình viện, một trung niên có chút gầy gò hỏi một người
- Gia Chủ! Sự tình có chút cổ quái, Phú Gia không tiện chính diện đối phó với bọn họ nên phái một đám lưu manh tới phá đám, không ai ngờ món ăn mới kia lại chinh phục cả đám lưu manh khiến bọn chúng không còn quan tâm đến Phú Gia nữa.
- Vậy đám người chúng ta phái đi để học lén cách nấu sao rồi?
Vị lão nhân cung kính hành lễ với trung niên, hắn nói:
- Hai người bọn họ đã ăn đến phần thứ ba rồi, vẫn chưa chịu đi ra, có lẽ còn đang chìm trong nghiên cứu.
- Tốt, còn bên Giang Gia thì sao?
Trong đình viện, một lão giả khác lên tiếng trả lời:
- Gia Chủ! Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì phía bọn họ, hoặc có lẽ đang làm trong âm thầm.
Trung niên khẽ nhíu chân mày, sau đó hắn nói:
- Lý Gia chúng ta tạm thời không nên hành động, xem tình huống thế nào đã, nếu quả thực Lê Gia vượt qua lần này, chẳng may sẽ mất đi một đối tác lớn, để trận chiến này triệt để cho Phú Gia đối đầu đi, ta tin Giang Lão cũng đang án binh bất động xem tình hình.

Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống trong thành Lâm Viên, mọi người thỏa mãn rời đi, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn vào trong quán Lê Lết Mà Về, thầm nhủ ngày mai phải xếp hàng để tiếp tục thưởng thức mỹ vị kia.
Gần hai mươi thân ảnh rời khỏi quán rượu, thẳng tiến vào trong đại môn Lê Gia, trong sân rộng đã có không ít người đứng sẵn đợi bọn họ về
- Lê Gia Chủ! May mắn không làm nhục mệnh, ngày hôm nay bán tổng cộng gần năm vạn phần cơm, có không ít người không kịp xếp hàng nên ngồi sẵn ở cửa quán để tiếp tục xếp hàng cho ngày mai.
Lương Ngọc gương mặt đầy vẻ kích động báo cáo cho Lê Hùng Hải, khiến cho người này cực kì động dung, đoàn người xếp hàng dài không thấy điểm cuối kia hắn đã sớm thấy, thế nhưng nghe báo cáo doanh thu khiến cho chúng nhân Lê Gia khiếp sợ không thôi, khoản lời này so với ngành kinh doanh đan dược ngày đó của họ cũng không sai biệt lắm.
Trong các ngành kinh doanh, bán Nguyên Linh Đan, Vũ Kỹ, Nguyên Linh Khí, Linh Dược mới chính thức là con gà đẻ trứng vàng bởi giá cả chênh lệch giữa nguyên liệu và thành phẩm cực cao, tiền lãi từ chúng mới chính thức là căn cơ của gia tộc, tuy nhiên hôm nay quán cơm của Vũ Lôi Phong làm ra đã tạo nên kỳ tích.
- Vũ Chưởng Môn, ngày đầu kinh doanh có thể nói là đại thành công, thế nhưng ta sợ rằng chỉ được vài hôm, dù sao thì mọi người không thể cứ mỗi ngày đều tốn thời gian xếp hàng được, chưa kể đến ăn nhiều rồi sẽ ngán, người tu hành như chúng ta không nhất thiết phải ăn nhiều như vậy, sợ là…
Trong một đình viện yên tĩnh, Lê Hùng Hải nói khẽ với Vũ Lôi Phong
- Lê Gia Chủ, ta cũng đã sớm nghĩ qua vấn đề đó rồi, bất quá chỉ một cửa hàng không thể khiến Lê Gia trở mình được, ta tự có an bài, Lê Gia Chủ chỉ cần cung cấp nhân lực cho ta là được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui