Ta Là Vua Giác Đấu

- Phong Tuyệt Kỹ - Cuồng Phong Nhảy Múa.

Trường Hồng Kiếm chém mạnh, cơn lốc đỏ quanh người Vũ Lôi Phong bành trướng ra mấy trăm thước, bao phủ toàn bộ Đường Trên. Lưu Tình, Lưu Danh không có lối nào để tránh thoát. Chưa kể tốc độ của cơn lốc lại vô cùng nhanh.

Lưu Tình, Lưu Danh bị cơn lốc cuốn bay lên không trung, theo sức gió cực mạnh, cả hai thân bất do kỷ bị xoáy quay mòng mòng trên không.

Mà cơn cuồng phong kia sau khi cuốn bay hai người lại dừng lại tại chỗ, không có tiếp tục tiến về hướng Lưu Thiên Kim, đó là do Vũ Lôi Phong đã điều khiển nó dừng lại.

- Thiên Kim, cầm chân hắn thêm hai hơi thở, để ta chuẩn bị.

- Được.

Vũ Lôi Phong cùng Lưu Thiên Kim truyền âm, Lưu Thiên Kim liền chạy đến trung tâm cơn lốc, gió ở đây tuy mạnh nhưng lại không hề ảnh hưởng đến Lưu Thiên Kim. Một phần do Vũ Lôi Phong áp chế, thêm nữa là do tác dụng đặc thù của Đấu Trường Vô Lý nên lực đạo đồng đội gây cho nhau bị áp chế đến cực hạn.

Tại trung tâm cơn lốc, Lưu Thiên Kim nhắm thẳng lên trời cao.

- Thiên Vũ Lôi Bạo!

Liên tục năm lần quạt, Lưu Thiên Kim dùng hết sức quạt thẳng vào hai người Lưu Tình và Lưu Danh đang lơ lửng trên không kia.

Một cơn gió Tím hòa cùng cơn lốc Đỏ kia, hai người đã sớm vô cùng chật vật, hiện tại lại thêm một cơn gió nữa ập đến, gió mạnh đến mức cắt vào da thịt tứa máu khiến hai người đau đớn không thôi.

- Được rồi, Thiên Kim, em lui ra xa xa lên.

Lưu Thiên Kim nghe vậy liền chạy thẳng lên đám lính đồng minh đang ở phía xa. Vũ Lôi Phong nhắm mắt, Trường Hồng Kiếm rút nhẹ khỏi vỏ, khắp người bắn ra gió lốc cuồn cuộn không dứt.

Chợt Vũ Lôi Phong mở mắt, thân ảnh đã như một bóng ma biến mất tại chỗ, Lưu Thiên Kim đứng đó nhìn chăm chú, nàng chưa thấy Vũ Lôi Phong thi triển ra tuyệt chiêu này bao giờ.

- Phong Tuyệt Kỹ - Trăn Trối!

Vũ Lôi Phong đã xuất hiện thình lình giữa cơn lốc. Hắn bay lở lửng giữa hai người Lưu Danh và Lưu Tình.

Trên Quảng trường Thiên Thánh Môn, mọi người không ngừng chấn kinh nhìn màn phối hợp của Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim. Kiếm pháp khủng bố của Vũ Lôi Phong lại khiến cho nhiều người khiếp sợ. Không ngờ tu vi Nguyên Lực của Vũ Lôi Phong lại còn cao như vậy, Phong thuộc tính còn chuyển hẳn sang màu đỏ.

*- Kiếm pháp thật khủng khiếp. *

Tất cả đều ngây dại, ngay cả Vũ Lôi Vân cũng ngây người. Hắn chưa từng thấy qua kiếm pháp nào khủng khiếp như vậy.

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: & VietNovel Origin & NovelToon)

Linh Nhi đang theo dòng sông chạy xuống đường dưới cũng ngừng lại quay đầu nhìn về hướng đường trên. Nơi đó hiện tại đang có ánh sáng đỏ ngập trời, một cơn lốc đỏ đang không ngừng gào thét. Mà một bóng hình quen thuộc đang như thiên thần lơ lửng trên không trung. Hai tay dang rộng, Trường Hồng Kiếm bốc cháy ngọn lửa phát ra tia sáng chói mắt. Chính là Vũ Lôi Phong.

Trong lòng Linh Nhi cười thầm, chiến thuật Đi Rừng đã bắt đầu phát huy, nàng liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống đường dưới.



Tại đường dưới, Hắc Bạch Song Sát và Đặng Thúy Vy, Trần Tử Nhi của Vũ Đài Môn đang đánh nhau kịch liệt, họ có thực lực không quá chênh lệch nên giằng co dữ dội. Chợt cả hai đội nhìn về hướng đường trên, ánh mắt hiện lên sự khiếp sợ.

Chỉ thấy một cơn cuồng phong đỏ như máu đang bao trùm nơi đó, mà hai bóng người đang bị cuốn trong cơn lốc lại là hai người Lưu Danh và Lưu Tình. Đặng Tiến Hòn ở đường giữa còn đang nằm đếm số chờ hồi sinh.

- Nhanh hạ hai tên Hắc Bạch Song Sát này, rồi tập trung tại đường giữa.

Trần Tử Nhi thông tri cho Đặng Thúy Vy, cả hai liền ngưng tụ công kích mạnh nhất nhắm về Hắc Bạch Song Sát.

- Tưởng dễ vậy sao, đừng xem thường huynh đệ chúng ta.

Hắc Bạch Song Sát nhìn nhau gật đầu. Hai người liền đứng ngang hàng, thủ ấn kết xuất với tốc đọ cực nhanh. Cả hai bắt đầu di chuyển, hai bóng hình đen trắng nhảy qua nhảy lại vô cùng kì dị

- Khai. Hắc Bạch Diệt Sát Trận!

Hắc Sát cầm trường kiếm màu trắng, Bạch sát cầm trường kiếm màu đen, cả hai không ngừng chạy qua chạy lại. Hai cơn gió cũng bắt đầu khởi động dung hòa vào nhau tạo thành một cơn cuồng phong màu bạc lao thẳng về hai người Trần Tử Nhi và Đặng Thúy Vy.

Nhị nữ liền ngưng tụ công kích mạnh nhất, cùng lúc đánh ra lao thẳng về phía Hắc Bạch Song Sát.

Hai luồng lực lượng va chạm giằng co nhau, không bên nào thua kém bên nào. Trong khi cả bốn người đang giằng co, một thân ảnh màu xanh nhanh như chớp xuất hiện tại một bụi cây. Thân ảnh này liền lấy ra một thanh kiếm màu xanh phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Người đó liền thông tri.

- Hắc huynh, Bạch huynh, dồn toàn lực đi.

Thân ảnh này không ai khác là Linh Nhi, Băng Phách Kiếm trong tay bắt đầu bắn ra ánh sáng xanh chói mắt, Linh Nhi nhảy lên không trung, mũi kiếm không ngừng huy vũ, khí tức lạnh lẽo trong không trung kéo đến.

- Băng Thiên Tuyết Địa!

Linh Nhi hô thầm trong lòng, Nguyên Lực tuôn ra dữ dội, đây là lần đầu nàng thúc dục Băng Phách Kiếm Pháp, Nguyên Lực trong người không ngờ bị Băng Phách Kiếm hút lấy gần hết.

Một đường kiếm lạnh lẽo mang theo Thủy thuộc tính nén lại thành Băng lao thẳng về hai người Trần Tử Nhi và Đặng Thúy Vy, hai người còn đang lo đối phó với công kích của Hắc Bạch Song Sát song sát nên không thể đỡ được nữa.



Cùng lúc đó, Vũ Lôi Phong ở đường trên đang lơ lửng cùng cơn cuồng phong màu đỏ, mắt nhắm nghiền. Chợt hắn mở mắt, cơn cuồng phong xoay mạnh đến cực hạn. Trường Hồng Kiếm chém ra hai nhát chém cực mạnh vào người Lưu Danh và Lưu Tình.

- Trăn Trối. Bạo!

Vũ Lôi Phong quát lớn, Trường Hồng Kiếm giơ thẳng lên không trung, ánh sáng đỏ bắn lên viễn không, cùng lúc đó, hắn chém mạnh Trường Hồng Kiếm xuống đất.

Cơn cuồng phong liền tán loạn mang theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, trên trời cao có hai cột sáng đỏ theo sự dẫn dắt của Trường Hồng Kiếm mà nện thẳng vào đỉnh đầu hai người Lưu Danh và Lưu Tình.

ẦM!

Mặt đất nứt nẻ, hai luồng sáng nện thẳng cả hai xuống mặt đất, hai người không thể thốt ra một lời nói nào, linh hồn hư thoát đợi hai phút sau mới có thể hồi sinh.



Cùng lúc đó tại đường dưới. Nhát chém mang theo lạnh lẽo thấu xương của Linh Nhi lao thẳng đến hai người Trần Tử Nhi và Đặng Thúy Vy, một kiếm xuyên qua hai người, công kích của họ cũng vỡ tan. Ngay lập tức Hắc Bạch Song Sát tung thêm hai kiếm vào lồng ngực hai người, linh hồn họ hư thoát, đếm số đợi hồi sinh tại Tế Đàn hai phút.

- Băng. Là Thủy Hệ?

Tất cả mọi người đều không thể tin tưởng. Trong Phong Vân Sơn hầu như ai ai cũng tu luyện Phong thuộc tính, chỉ có rất ít người tu luyện thuộc tính khác, mà mỗi Đấu Sĩ cũng chỉ có thể tu luyện một loại thuộc tính cả đời mà thôi.

Hiện tại, Linh Nhi vừa dùng Thủy hệ mạnh đến mức kết tinh thành băng, điều này vô cùng kinh khủng, nên biết phải có tu vi cực cao mới có thể khống chế thủy ngưng thành băng được.

Mà hiện tại, Đặng Tiến Hòn mới hồi sinh tỉnh lại sau khi bị Linh Nhi đá một cước mất mạng, hắn liền cảm nhận được bốn đồng đội đang nằm đếm số chờ hồi sinh, tâm tình hắn vô cùng kinh hãi.

- Bốn người Vũ Đài Môn cùng lúc bị đánh mất mạng, Đặng Tiến Hòn giờ mới tình.

Cả quảng trường, tính cả đám người Vũ Lôi Vân, Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã cũng vô cùng khiếp sợ, chiến thuật của Vũ Lôi Phong không ngờ lại khủng khiếp đến mức này.



Hai đường trên dưới đều không có người giữ, đường giữa thì không còn địch, Đặng Tiến Hòn tâm loạn như ma, hiện tại hắn không biết nên đi đường nào. Thấy đường trên chỉ có hai người, hắn liền dùng hết sức chạy đến đường trên, không biết rằng đây lại là một sai lầm nữa của hắn.

Tại đường giữa, hai đám lính không có ai giữ nên chúng đánh nhau ngang tài ngang sức, ở đường trên và dưới, bốn người vẫn còn nằm chờ hồi sinh, Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim đang liên tục đập nát Trụ đầu tiên, ở phía đường dưới, Linh Nhi đang khoái trá dùng Băng Phách Kiếm chém liên tục vào Trụ, đám lính vừa mới tới cũng bị Linh Nhi đem Linh Vũ Lôi Quạt ra một quạt thổi bay.

Cứ như thế, hai trụ trên và dưới bị đánh ngã, Đội Xanh không ngờ lại chiếm lấy hai trụ gần như cùng lúc.



Khán giả vỗ tay như sấm, kêu gào tên của từng người trong Phong Lôi Môn như sấm dậy, trận đấu này so với trận trước quả thật đáng xem, trận ban nãy cả hai đều e dè nhau, mãi tới cuối mới đánh hỗn chiến, còn trận này không ngờ vừa vô đã xông vào đập nhau túi bụi, mà chiến thuật của đội Phong Lôi Môn lại vô cùng xảo diệu.

Đặng Tiến Hòn lao về phía Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim, mắt kính tháo ra để lộ ánh mắt như quỷ ma hiện thế, tốc độ nhanh đến cực hạn lao về hai người định một chiêu toàn lực đánh bay họ.

- Mới một thành Nguyên Lực đã bị đếm số, còn chưa có khôi phục lại, hiện tại mới dậy đã ảo tưởng sức mạnh hả mậy?

Vũ Lôi Phong khó hiểu cười nhìn Đặng Tiến Hòn, tên này không lẽ không nhớ hắn mới vào đã bị nằm chờ, hiện tại vẫn chỉ một thành Nguyên Lực, mà hắn có hồi phục toàn bộ Vũ Lôi Phong cũng không quá lo.

Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim nhìn nhau mỉm cười, Phong Vũ Lôi Quạt và Thiên Vũ Lôi Quạt trong tay, hai người đứng ngang nhau cùng một động tác.

- Xuống đường dưới cho Linh Nhi đá ngươi thêm một cú nữa nhé.

Vũ Lôi Phong cười lạnh, hắn kéo Lưu Thiên Kim sang một góc đứng thích hợp, sau đó hắn cũng lách sang.

- Phong Vũ Lôi Bạo!

- Thiên Vũ Lôi Bạo!

Hai cây quạt liền tung ra cơn gió cực mạnh, thổi bay Đặng Tiến Hòn bay tít lên không trung, lực gió hai chiêu hợp lại mạnh đến mức Đặng Tiến Hòn bay mãi không ngừng, hắn bay ngang qua đường giữa nhằm thẳng Trụ thứ hai ở đường dưới, nơi đó đám người Linh Nhi đang hăng hái đẩy cái Trụ thứ hai này.

- Linh Nhi, anh và Thiên Kim có quà cho mọi người đây.

Vũ Lôi Phong truyền âm cho Linh Nhi và Hắc Bạch Song Sát, họ liền nhìn về hướng đường Trên, chỉ thấy một tiếng hét thảm thiết và một thân ảnh bay thẳng đến đang từ từ rõ dần.

- Đặng Tiến Hòn?

Linh Nhi cùng Hắc Bạch Song Sát bất ngờ, nhưng Linh Nhi lại mỉm cười, nàng xoay gót chân một vòng tròn, nàng quát lớn.

- Nghịch Lân Cước.

Đặng Tiến Hòn chuẩn bị rơi xuống đất, Linh Nhi không ngờ đã đứng thẳng ở nơi đó, một cú đá gót chân lại tông thẳng vào mặt Đặng Tiến Hòn.

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người trên quảng trường cùng với Hắc Bạch Song Sát, Đặng Tiến Hòn lại văng ra xa mười mét nằm bất động, lại có một ánh sáng hư thoát từ cơ thể hắn, dĩ nhiên là lại đếm số.

Đám người Phong Lôi Môn lại hăng hái đẩy Trụ



Ngoài quảng trường, toàn bộ đều cười vang, pha bón hành vừa nãy khiến họ vô cùng kinh ngạc cùng khiếp sợ nhưng cũng rất sảng khoái. Duy chỉ có Đặng Vũ và đám người Vũ Đài Môn mặt mũi xám ngoét như tro tàn.

Trong khán đài, tại đội hình Âm Phong Môn, Trần Lệ đôi mắt bắn ra ánh sáng đỏ nhìn về phía Vũ Lôi Phong.

- Tên này không phải người thường.



Sau hai phút, toàn bộ thành viên Vũ Đài Môn đều hồi sinh tại Tế Đàn.

- Phải liều thôi, dùng thứ đó, tất cả chúng ta sẽ tập trung tại đường giữa, phá nát trụ họ rồi tiến thẳng về khiến chúng không kịp trở tay.

Đám người Vũ Đài Môn gật đầu, năm người không quan tâm đến hai cánh bên mà chạy thẳng về đường giữa.



Tại đường trên, Vũ Lôi Phong khóe miệng hiện ra quỷ dị. Hắn thông tri cho ba người Linh Nhi và Hắc Bạch Song Sát ở đường dưới.

- Lọt bẫy rồi, đi bắt người thôi.

Hết chương 44…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui