Cuối cùng vẫn là nhịn được không có ở trong xe phát sinh cái gì.
Đợi đến khi Thẩm Phục rượu đã hoá giải một chút, liền tìm người đến lái xe hộ.
Hai người lúc trở về, ba Thẩm ba mẹ Thẩm mang theo Tiểu Ngộ Đào Đào bọn họ vẫn chưa về, Thẩm lão gia tử trong phòng ngủ trưa, Thẩm cô cô cùng Alan cũng đi ra ngoài, bởi vì Alan sắp phải về Los Angeles, hai người gần đây chính là kéo sơn gắn bó khó bỏ khó phân.
Thẩm gia cũng chỉ còn sót lại một người là Thẩm ca ca.
Thẩm Phục vừa nhìn thấy anh trai, liền ngạc nhiên không thôi,
"Nhá, không đi hẹn hò à."
Thẩm ca ca
“...”
Thấy Thẩm ca ca không nói lời nào, Thẩm Phục cười ngồi vào bên cạnh anh, Lâm Thục Ý đi nhà bếp nấu canh giải rượu cho Thẩm Phục, để hai anh em ở bên ngoài nói chuyện.
"Sự tình của anh em đều biết đúng không?!"
Thẩm ca ca mở miệng.
Thẩm Phục nâng lên một bên lông mày.
"Anh nói cái nào? Nếu như là chuyện tình yêu, em nghĩ mọi người đều biết."
Thẩm ca ca
“.....”
Thẩm Phục cười nói.
"Bất quá anh giấu quá kín, đến nay em còn chưa gặp mặt người ta.”
Thẩm ca ca trầm tư một chút, khó giải thích được nở nụ cười.
"Em muốn thấy?"
Thẩm Phục không chút nghĩ ngợi hồi đáp,
“Đúng, em còn muốn biết là cô gái....”
"Là Giang Trình."
Thẩm Phục bỏ ra hai phút nghĩ Giang Trình là ai, nghĩ xong, cả người cũng không tốt.
"Giang Trình?!! Là người mấy năm trước.. cháu ngoại của Văn lão gia tử đúng không?!!!”
Thẩm ca ca gật gật đầu, Thẩm Phục nguyên bản có chút say rượu, lần này tốt rồi, trọng đầu không khỏi thành một mớ bòng bong.
"Anh ta không phải xuất ngoại mấy năm rồi sao?"
Thẩm ca ca liền gật gật đầu,
"Quãng thời gian trước đã trở lại."
"Nhưng là..."
Thẩm Phục nói được nửa câu đột nhiên ngừng lại, sau đó hỏi.
"Quãng thời gian trước anh nói cái người kia cũng là anh ta?"
Trước yêu thích phụ nữ sau đột nhiên yêu thích đàn ông, cư nhiên lại chính là Giang Trình?
Thẩm ca ca lần thứ hai gật gật đầu, tựa hồ ngoại trừ gật đầu, cũng không biết đến cùng nên nói gì mới phải.
Thẩm Phục triệt để trầm mặc, không ngờ người này là Giang Trình, hắn biết Thẩm ca ca cùng Giang Trình quen nhau rất từ lâu trước, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí huyên náo đến cả ông nội đều biết, nhưng cuối cùng người Thẩm ca ca chọn lại chính là anh ta.
Thẩm ca ca ngẩng đầu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, có chút động dung.
"Em không cần phải lo lắng, anh sẽ tự mình nói cho ba mẹ còn có ông nội."
Thẩm Phục bới tóc, rốt cục bình tĩnh nói một câu.
"Anh, anh nghĩ xong rồi?"
Thẩm ca ca cười rộ lên.
"Ừ, nghĩ xong."
Thẩm Phục thở dài một hơi, hắn không biết toàn bộ quá trình đến cùng xảy ra như thế nào, cũng không tiện đi phán xét cái gì, bất quá hắn tin tưởng Thẩm ca ca lựa chọn có đạo lý của mình, đồng thời nhìn Thẩm ca ca lúc nghĩ đến Giảng Trình lại nở nụ cười ngọt ngào như vậy, nhất định là rất yêu thích.
"Vậy anh yên tâm đi, ông nội nếu muốn động thủ, em sẽ giúp anh cầu xin."
Thẩm ca ca
“.....”
Nửa ngày vẫn là cúi đầu cười nói.
"Cảm ơn."
Thẩm Phục cả người đều co về sau một chút, nói chuyện tình yêu mà thôi, không đến nỗi khiến người ta biến hóa lớn như vậy chứ, nghe đến lời trêu chọc, không phản ứng lại còn nghiêm trang nói cám ơn, người này thật sự là anh trai hắn sao?
"Đừng khách khí... Cuối cùng hỏi một câu nữa, anh cùng anh ta, ai ở dưới?”
Nhìn thấy Thẩm ca ca trong nháy mắt mặt đều đen, Thẩm Phục cả người đều ngọa tào, cư nhiên đè anh trai hắn?!! Giang Trình anh thật là tuyệt…..!!
Bất quá vừa nghĩ tới Giang Trình kia còn cao hơn anh trai nửa mét tới một mét chín lận... Phỏng chừng cũng không đến nỗi.
Vừa vặn Lâm Thục Ý đem canh giải rượu đi ra, Thẩm Phục đứng lên, nói rằng.
"Anh, chúc anh hạnh phúc!"
Nhìn Thẩm Phục hơi có chút cười quỷ dị, Thẩm ca ca khó giải thích được cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng chính là nhất thời không phản ứng lại.
Đợi đến khi phản ứng lại, Thẩm Phục đã sớm cùng Lâm Thục Ý đi lên lầu.
Thẩm Phục rất lâu đều không có từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu Thẩm ca ca phúc hắc, vậy cháu ngoại của Văn lão gia tử Giang Trình kia so với boss nhân vật phản diện còn hắc hơn ba phần, muốn nói hai người bọn họ ai áp ai, cũng thật là không khó đoán.
Mà nói thì Thẩm Phục cùng Thẩm Nham còn phải gọi Giang Trìnhmột tiếng chú mới đúng, cuối cùng, cư nhiên hai người họ lại tiến tới với nhau.
Thời điểm trời cũng gần tối, ba Thẩm mẹ Thẩm mới trở về, Thẩm Phục lúc xuống lầu Thẩm ca ca đã không thấy tăm hơi, Tiểu Ngộ vừa nhìn thấy hắn liền cười hì hì chạy tới, cùng hắn kể chuyện ngày hôm nay ông bà nội mang bé đi nơi nào, xem phong cảnh gì đẹp.
Đào Đào mềm mềm nhu nhu kêu một tiếng ba ba, sau đó liền hướng phía sau Thẩm Phục xem.
Lâm Thục Ý mới vừa đi xuống, Đào Đào liền muốn cậu ôm.
Hai bé con này vừa vặn thân cận hai ba ba, cũng thực là làm cho mọi người cảm thấy vui mừng.
Ngày mai là ngày thứ hai, Tiểu Ngộ còn phải đi học, bọn họ tối hôm nay phải trở về, Thẩm Phục biết rõ nhưng cũng vạn phần không muốn, nói chờ hắn một lát, hắn sẽ đưa bọn họ về H thị.
Cứ như vậy tự nhiên sẽ khiến Thẩm Phục cực khổ, Lâm Thục Ý không đồng ý, nói tìm người đưa bọn họ đưa trở về là được, Thẩm Phục ngày thứ hai phải đi làm, cậu cũng không muốn Thẩm Phục mệt mỏi.
Hai người còn chưa có chán ngán xong, mẹ Thẩm mở miệng trước.
"Nếu không Tiểu Phục con nghỉ ngơi hai ngày đi, có chuyện gì thì Tiểu Nham sẽ làm, anh trai con không làm, thì còn có ba con.”
Ba Thẩm còn chưa kịp kháng nghị oán giận, Thẩm ca ca từ trên lầu đi xuống, trong tay giơ điện thoại, mơ hồ nói hai câu liền cúp, sau đó nói với Thẩm Phục.
"Đi đi, cho em nghỉ mấy ngày, tuần sau lại tới làm."
Thẩm Phục dò hỏi liếc anh một cái, ý là:
(Anh không cần thời gian hẹn hò thuận tiện đưa về ra mắt gia trưởng luôn hả?!)
Thẩm ca ca không có trả lời nháy mắt, hừ một tiếng nói rằng.
"Không muốn hả, vậy ngày mai tiếp tục đi làm."
Người lãnh đạo trực tiếp lên tiếng, Thẩm Phục tự nhiên là không có gì không muốn, vội vàng đồng ý.
Ngược lại là ba Thẩm cùng mẹ Thẩm liếc mắt nhìn nhau, một bộ muốn cùng Thẩm ca ca bình tĩnh nói chuyện, đem Thẩm Phục lưu lại Thẩm thị là chủ ý của mọi người, tuy rằng không nhìn nổi vợ chồng son chia lìa, nhưng cũng cần Thẩm Phục cùng Thẩm ca ca đồng thời tiếp quản Thẩm thị, này đó đều xem như là cần thiết phải trải qua, huống chi hai anh em rõ ràng trao đổi điều kiện gì đó, mới khiến Thẩm Phục an tâm nhiều ngày như vậy ở Thẩm thị làm việc cũng không nỡ về S thị làm trì hoãn công tác. Vấn đề này hai anh em không nói, mẹ Thẩm cũng không hỏi nhiều, bất quá xem ra hai anh em thật sự có chuyện gì đó gạt tất cả mọi người.
Bất quá cuối cùng cha mẹ Thẩm có hỏi Thẩm ca ca hay không Thẩm Phục cũng không biết, bởi vì được "người lãnh đạo trực tiếp" phê chuẩn, Thẩm Phục đã mang nhà mang người về S thị.
Thời điểm đến đã là nửa đêm, phía sau xe mấy người cũng đã ngủ, Thẩm Phục không có đánh thức Lâm Thục Ý liền đem hai đứa bé trước tiên ôm vào phòng, lúc ôm Tiểu Ngộ thì Tiểu Ngộ tỉnh rồi, mở mắt ra thấy là hắn liền nhắm ngủ tiếp.
Sau đó đem Lâm Thục Ý cũng dùng tư thế công chúa ôm nhẹ nhàng ôm vào nhà.
Không biết là quá thiếu ngủ hay là thế nào, Lâm Thục Ý thậm chí ngay cả tỉnh cũng không, Thẩm Phục nguyên bản còn muốn làm, nhưng vẫn cố gắng ép tâm tư xuống, vọt vào phòng tắm, vén chăn lên đem người ôm vào trong lồng ngực.
Người trong ngực theo thói quen tiến tới ôm lấy ngực hắn
động tác này thật sự khiến Thẩm Phục rất vui vẻ, nhắm mắt lại từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm rời giường, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Thẩm Phục trong nháy mắt hoảng hốt, quay đầu nhìn thấy người ngủ say bên cạnh, Thẩm Phục không tự chủ được cong lên khóe miệng.
Bất kể là chờ đợi người yêu bên cạnh tỉnh lại, hay là nhìn người yêu ngủ bên cạnh, quả nhiên là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Lúc đi đến tiệm cơm Tây Tần, mọi người hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Phục cư nhiên cùng Lâm Thục Ý trở lại, đều tiến đến bên người Thẩm Phục hỏi có mang lễ vật gì cho bọn họ hay không, Thẩm Phục cười híp mắt đem hộp điểm tâm ngọt mua ở H thị lấy ra,cười nói.
"Đôi mắt cũng thật sắc bén.”
Đường Sảng đắc ý nói,
"Hào phóng nhất chính là anh Thẩm mà, nếu được tặng em cũng không khách khí."
Hai cô bé cười đem hắn đẩy qua một bên.
"Bớt lắm mồm, nhanh chóng đi làm việc."
Sau đó quay đầu hỏi Lâm Thục Ý.
"Đào Đào đâu ạ? Mọi người cùng nhau trở lại đúng không?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu,
"Còn đang ngủ."
Tiểu Ngộ đã đưa đi học, bữa sáng ở nhà ăn bánh mì trứng chiên, uống hơn nửa cốc sữa bò lớn, bữa sáng cho bé đầy đủ dinh dưỡng cân bằng, hai người bọn họ còn chưa ăn, chuẩn bị đến quán rồi giải quyết.
Trở lại S thị Thẩm Phục trên căn bản liền nhàn rỗi, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp đỡ Lâm Thục Ý trên căn bản cũng không có việc để làm.
Dù sao cũng không thật sự đem công tác toàn quyền trao trả Thẩm ca ca, hiện tại có rất nhiều chuyện đã do hắn quản lý, thừa dịp ban ngày Lâm Thục Ý bận, Đào Đào cũng ngủ, hắn mở laptop ra, đem văn kiện xử lý một chút, rồi lại gửi cho thư ký Anna, cũng coi như là gián tiếp xử lý công tác, giúp Thẩm ca ca giải quyết một ít khó khăn.
Đợi đến khi hai người đều hết bận, Tiểu Ngộ cũng tan học, người một nhà ngồi cùng một chỗ, Lâm Thục Ý làm bữa tối mỹ vị, mọi người quây quần ấm áp cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong, Thẩm Phục dạy Tiểu Ngộ học bài, Lâm Thục Ý bồi Đào Đào chơi, đợi đến lúc hai đứa bé đều đi ngủ, mới là thời gian riêng của hai người bọn họ, thành thật mà nói, Thẩm Phục cảm thấy thời gian riêng đặc biệt ngắn ngủi, sáng thứ hai Lâm Thục Ý còn có việc phải làm, vì vậy thời gian riêng của hai người ngày càng ít, nhưng Thẩm Phục vẫn cảm thấy thỏa mãn, bọn họ có nhiều thời gian, cũng không cần nhất thời phải vội vã, coi như nằm cùng nhau không hề làm gì, cũng làm cho Thẩm Phục hạnh phúc muốn nở hoa.
Bất quá ngày bình yên như vậy cũng không lâu dài.
Trở lại S thị ngày thứ năm, Thẩm Phục nhận được điện thoại của mẹ Thẩm, ngữ khí không tốt, lời trong lời ngoài thổ lộ ý tứ đều liên quan đến Thẩm ca ca, Thẩm Phục lông mày nhảy một cái, cách điện thoại vẫn có thể tưởng tượng được, hiện tại bầu không khí ở Thẩm gia gay go thế nào.
Thẩm Phục cuối cùng cũng rõ tại sao Thẩm ca ca lựa chọn vào lúc này đem hắn đẩy ra, nguyên lai là vì cùng Thẩm lão gia tử ngả bài.
Sợ vì chuyện của bọn họ sẽ liên lụy giận chó đánh mèo hắn! Thẩm Phục nở nụ cười, quả nhiên là anh trai ruột của hắn.
Vì vậy không đợi được ngày thứ hai, xế chiều hôm đó liền đi xe trở về H thị, chưa cùng Lâm Thục Ý nói rõ, sợ cậu lo lắng, chờ Lâm Thục Ý gật đầu nói chờ hắn trở về, Thẩm Phục cười hôn trán của cậu một chút, sau đó cũng hôn Đào Đào một cái, Tiểu Ngộ không ở đây, chờ bé trở về gọi cho bé là được.
Sau đó Thẩm Phục một người về H thị, hắn đã đáp ứng Thẩm Nham, chỉ cần là người anh trai thích, hắn nhất định sẽ cùng chống đỡ, nói được là làm được.
Hết chương 102.