Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Dương Tiếu gào lên một tiếng này, âm thanh cũng không hề nhỏ, lập tức khiến Lão Dương Đầu sợ hết hồn, Dương Kiến Quốc nhúc nhích một chút, còn chưa kịp đi tới bên người Lão Dương Đầu, liền bị Triệu Tuyết Mai cản lại.

Triệu Tuyết Mai từng bước đi về phía trước, nhìn Lão Dương Đầu.

"Ba, ba xem lời ba nói này, Tiếu Tiếu lớn tuổi hơn nữa, thì nó cũng là cháu trai ruột của ba đó!!”

Triệu Tuyết Mai liếc mắt nhìn Lâm Thục Ý, ý tứ chính là Lão Dương Đầu dù thế nào cũng không nên hướng về phía người ngoài nói chuyện, không quản Dương Tiếu đến cùng làm cái gì.

Lão Dương Đầu há miệng, bị Triệu Tuyết Mai chặn đến nói không ra lời, kỳ thực ông cảm thấy hai đứa bé cãi nhau cũng không có gì to tát, cháu trai dù sao vẫn là cháu ruột mình, so với Lâm Thục Ý lớn tuổi hơn, nói nhường Tiểu Ý cũng bất quá là thuận miệng nói, không nghĩ tới Triệu Tuyết Mai cùng Dương Tiếu dĩ nhiên lại phản ứng tiêu cực như vậy.

"Ba, ba không phải có ý đó..."

Triệu Tuyết Mai trong bụng lửa giận đã sớm lăn lộn mấy vòng, nghĩ đến vấn đề nhà ở không thể đắc tội Lão Dương Đầu được tâm tư mới miễn cưỡng đè ép xuống, cứ như vậy nụ cười trên mặt cũng có chút không chịu nổi, liếc mắt nhìn Lâm Thục Ý lườm cậu một cái, hừ lạnh.

"Ba nếu thật sự không có ý đó thì tốt!”

Bộ dạng nỗ lực ngụy trang rất lâu cuối cùng cũng bị phá vỡ, Lão Dương Đầu thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Tuyết Mai.

"Tuyết Mai, cô muốn nói cái gì cứ nói đi, tôi nghe."

Ông còn tưởng rằng là mấy năm qua không gặp, người con dâu này đã đổi tính đổi nết, bây giờ nhìn lại quả thực giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, ngay từ đầu ông không nên hi vọng gì mới phải.

Không có chuyên sẽ không lên điện tam bảo, nếu không phải đến thăm ông, Triệu Tuyết Mai bọn họ đến đây muốn nói cái gì Lão Dương Đầu cũng có thể hiểu được, mấy năm trời không đến một lần, mấy ngày này lại thường xuyên tới, hiện tại Triệu Tuyết Mai lại tự mình tới, có thể nói rõ cái gì đây? Chỉ là Lão Dương Đầu nhìn Triệu Tuyết Mai lại xem con trai của chính mình Dương Kiến Quốc, chỉ mong chờ câu nói kia, muốn từ chính miệng bọn họ nói ra.

Triệu Tuyết Mai bây giờ hình tượng gì đó đều bị đâm thủng, tự nhiên sẽ không lưu ý suy nghĩ của Lão Dương Đầu đến tột cùng là như thế nào, đưa tay đem Dương Tiếu kéo ra sau lưng mình, nhìn Lão Dương Đầu nói từng chữ từng câu.

"Xem ra ba cũng biết tại sao bọn con tới đi”

Nói xong liền nhếch lên khóe miệng, tích tụ ra một mặt ý cười, tiến lên kéo tay Lão Dương Đầu.

"Ba, ba xem, chúng con ở thành phố mua nhà đã lâu như vậy vẫn không có đón ba đi hưởng phúc, hiện tại Tiếu Tiếu cũng lớn, ba cũng già rồi còn mở quán cơm này làm gì, theo chúng con cùng đi thành phố hưởng hưởng phúc mới tốt, con và Kiến Quốc còn có Tiếu Tiếu nhất định sẽ đối tốt với ba”

Triệu Tuyết Mai nói tới những lời này bộ dạng chân chân thật thật, lần đầu Lão Dương Đầu nghe nói không chừng cũng sẽ tin. Nhưng ông cùng con dâu lúc trước sống dưới mái hiên lâu như vậy, người con dâu này của ông rốt cục là hạng người gì ông làm sao không rõ đây? Sở dĩ vẫn luôn mở tiệm cơm này, lớn tuổi như vậy cũng không muốn dừng lại, một mặt là bởi vì không nỡ, mặt khác cũng là bởi vì không muốn xem sắc mặt người con dâu này.

Thấy Triệu Tuyết Mai đưa bàn tay lại đây, Lão Dương Đầu liền lặng lẽ rút tay ra, làm tay Triệu Tuyết Mai cứ như vậy cứng ngắc duỗi ở trước mặt Lão Dương Đầu, thần sắc Triệu Tuyết Mai trong nháy mắt có chút lúng túng, lửa giận đốt lên từ trong mắt, ẩn nhẫn lắm mới không có phát ra.

Lão Dương Đầu không lo lắng xem sắc mặt của cô ta,ông chỉ là nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế, nhìn tay mình

"Tuyết Mai à, cô là vì nhà ở trở về, tôi cũng đã nói rõ rồi, nhà này dù như thế nào tôi đều không bán."

Triệu Tuyết Mai cắn răng một cái, Dương Tiếu cũng gọi hô lên.

"Không biết ông giữ lại cái phòng này làm gì?! Chúng tôi cũng không phải không nuôi ông, không phải là vì mẹ có việc cần dùng gấp sao?! Chỉ là nhà cũ rách nát thôi, bán đi còn không ai muốn, ngược lại nhà này cũng để dành cho chúng tôi, chả lẽ ông còn muốn để cho ai khác?!”

Dương Kiến Quốc ở phía sau nửa ngày im lặng không lên tiếng, thời điểm nghe được câu này lập tức nhấc tay, một cái tát đánh vào ót Dương Tiếu, sắc mặt đỏ bừng lên.

"Làm sao lại có kiểu nói chuyện với ông mình như vậy”

Triệu Tuyết Mai lập tức liền bị nhen lửa, đem Dương Kiến Quốc đẩy thật xa, âm thanh cũng nặng lên.

“Anh đánh Tiếu Tiếu làm cái gì?! Thằng bé câu nào nói không đúng?"

Dương Kiến Quốc mặt đỏ bừng lên, xem bên ngoài bắt đầu có người tụ tập xem náo nhiệt, chỉ cúi đầu xuống không nói.

Triệu Tuyết Mai nhìn bộ dáng này của ông ta, thì càng nổi nóng, duỗi tay một cái liền chỉ vào mũi của Dương Kiến Quốc

“Anh còn cùng Tiếu Tiếu phát hỏa, thằng bé có nói sai à?! Nếu không phải anh không có tiền đồ, tôi cũng không phải bởi vì chút tiền như vậy liền theo người ta cầu khẩn nhiều lần! Tôi gả cho anh nhiều năm như vậy tôi được cái gì? Muốn cái gì cũng không có! Một nhà cô dì chú bác nhà anh, có người nào tôi không phải nhìn mặt không? Anh còn dám đánh Tiếu Tiếu?! Muốn trách thì trách chính anh không hăng hái!"

Mặc dù là mắng Dương Kiến Quốc, một người không có tiền đồ yếu đuối nhu nhược, chẳng qua là chỉ cây dâu mắng cây hoè nói Lão Dương Đầu.

Sắc mặt Lão Dương Đầu thoáng chốc liền trắng, thân thể đều có chút run lên, Lâm Thục Ý nhìn vậy đồng tử co rụt lại, vội vàng chạy lại đỡ Lão Dương Đầu, Thẩm Phục cũng híp mắt tiến lên một bước, đứng ở bên người Lão Dương Đầu, cùng đối diện ba người kia mang tư thế đối địch, cũng như muốn bảo vệ Lão Dương Đầu.

Lão Dương Đầu mới vừa ngồi xuống liền đứng lên, vỗ vỗ tay Lâm Thục Ý bày tỏ bản thân không có chuyện gì, mới nhìn mặt Triệu Tuyết Mai chậm rãi nói rằng.

"Tuyết Mai, nhà này là tôi cùng mẹ Kiến Quốc đồng thời mua, mẹ nó chết sớm, nhà này chỉ còn mình tôi nhưng cũng để tưởng niệm bà ấy,

Tiếu Tiếu nói rất đúng, nhà này sớm muộn là của các người, chờ tôi chết, các người nguyện ý bán thì bán, bất quá bây giờ, tôi còn muốn giữ lại nó..."

Lão Dương Đầu nói lời này giọng nói lúc chìm lúc bổng, nhận ra được ông xuất phát từ tình cảm mà nói ra, nhưng Triệu Tuyết Mai lại không nghe lọt tai vài câu.

“Cho đến lúc này, ba còn muốn giữ cái nhà cũ này, có ích lợi gì đâu, ba cũng thật là cố chấp, địa phương này ba cũng biết, nói là vùng ngoại thành đều là cất nhắc, nhà ở cũ như vậy, con thật vất vả mới tìm được người mua, giá tiền đều nói chuyện xong, mặc dù bán gấp, nhưng cũng không ít hơn bao nhiêu tiền. Con có được tiền, liền đem thẩm mỹ viện mở ra, kiếm được tiền rồi gia đình chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn không phải sao? Nếu dựa vào mấy đồng lương của con trai ba sau này tính làm sao, đợi ba chết đi, chúng ta phải trông coi cái nhà cũ này nghèo nàn uống gió mà sống sao?!".

Triệu Tuyết Mai là lấy chân tình động tâm, lời nói sửa sang hoa mĩ, nói thật giống như việc bán nhà là xuất phát từ tâm tốt lành của cô ta. Lão Dương Đầu bị cô chọc tức ngực cũng hơi chập trùng, cuối cùng quyết tâm

"Coi như nhà này cũ không ở được nữa! Tôi nói không bán chính là không bán!"

Dĩ nhiên là động khí.

Triệu Tuyết Mai cũng giận không có chỗ phát tiết, lúc trước còn sợ đắc tội Lão Dương Đầu không chiếm được nhà ở, hiện nay nếu Lão Dương Đầu đã nói như vậy, cô cũng không cần khách khí, ngược lại nếu Lão Dương Đầu không chịu bán cái nhà này, cô liền có ý định không để cho Dương Tiếu nhận thức ông nội của nó nữa.

"Ba,nếu ông đã nói như vậy, đừng trách tôi nói xấu, thẩm mỹ viện mở ra kiếm được sinh ý, tôi không thể không mở. Nhà này ông không bán cũng được, ngược lại ông xưa nay cũng không coi Tiếu Tiếu là cháu trai, về sau ông cũng đừng vào cửa nhà chúng ta nữa, Tiếu Tiếu cũng sẽ không gọi ông tiếng ông nội nữa, Tiếu Tiếu, chúng ta đi!!

Tiếng ba đều bớt đi, trực tiếp biến thành ông.

Lão Dương Đầu đôi môi run lên sắc mặt trắng bệch.

Dương Kiến Quốc cũng trừng Triệu Tuyết Mai.

"Cô nói hưu nói vượn cái gì? Nhiều người đang nhìn vào đấy!”

Triệu Tuyết Mai quét mắt liếc một cái, quả nhiên bên ngoài đã bắt đầu tụ tập không ít người xem náo nhiệt, bất quá cô ta cũng không hoảng loạn lại càng không thấy mất mặt khi chuyện xấu trong nhà bị người ngoài thấy, liền xoay đầu lại trừng Dương Kiến Quốc liếc mắt một cái.

"Có người nhìn thì sợ cái gì? Anh còn biết sĩ diện cơ đấy, tôi cho là loại người như anh cả đời đều chỉ có thể núp ở xác bên trong làm con rùa đen rút đầu. Có cần tôi lặp lại lần nữa không? tôi cũng không có gì không dám, tôi nói nếu ông ta không đồng ý nhà này, về sau Tiếu Tiếu sẽ không gọi ông ta là ông nội nữa!"

Dương Kiến Quốc bị vợ mình nói tới sắc mặt ửng đỏ, một câu phản bác đều không có, quả nhiên là đáng thương tới buồn cười.

Lâm Thục Ý đỡ Lão Dương Đầu, cánh tay gầy yếu của ông lão, dưới tay cậu hơi run lên. Cậu cảm thấy được chính mình cũng có lửa giận không tên, sắp phát hoả đến nơi.

"Ba người các người, cút ra ngoài cho tôi”

Thanh âm không lớn, nhưng ở tiệm cơm Tây Tần nho nhỏ này ngược lại rất có khí phách.

Hai vợ chồng kia ngưng cãi vã, ngay cả Thẩm Phục đều có chút ngạc nhiên, Lâm Thục Ý ngày thường bộ dạng luôn điềm nhiên không thấy cậu tức giận gì, lần này lại phát hoả như vậy, trong mắt hắn cư nhiên lại có cảm giác mới mẻ.

Triệu Tuyết Mai đầu tiên là bị Lâm Thục Ý đột nhiên lên tiếng một câu làm cho có chút sững sờ, chờ thời điểm phản ứng, nhảy ra cao ba thước, thân thủ liền chỉ thẳng vào mũi Lâm Thục Ý, bởi vậy có thể nghĩ đến, tính tình Dương Tiếu là truyền từ người nào.

"Mày nói cái gì?! Mày lặp lại lần nữa! Mày thằng nhãi con được bảo nhiêu tuổi mà dám nói thế hả?! Mày là cái thá gì?! Còn dám bảo tao cút ra ngoài, tao cho mày biết, cái nhà này tao nghĩ tiến vào liền tiến, muốn đi thì đi, còn chưa tới phiên mày nói chuyện!!"

Dương Tiếu cũng bắt đầu tuốt ống tay áo, gã đã sớm nhìn Lâm Thục Ý không vừa mắt, bây giờ mẹ gã nổi giận, gã cũng dám được đà lấn tới, không giáo huấn một chút gã sẽ không mang họ Dương!

"Không tới phiên nó nói chuyện? Tôi xem là ai dám nói không tới phiên cậu ấy nói chuyện!"

Trong đám người trước cửa, có người đẩy ra đoàn người đi vào, vừa nhìn lại là bà nội Tiểu Uyển tay chống nạnh, nhìn thấy Triệu Tuyết Mai liền trừng mắt.

"Tôi nói làm sao mấy năm cũng không đến thăm Lão Dương Đầu, bây giờ mấy người lại liên tiếp đến đây. Nghĩ các người đến là đón Lão Dương Đầu trở lại sống cùng, nguyên lại là coi trọng nhà ở của ông ấy. Tôi nói các người có thể hay không thấy mất mặt hả, nhà này Lão Dương Đầu cùng vợ ông ấy cả đời làm lụng cực khổ tích góp tiền mua, là Lão Dương Đầu muốn giữ lại để tưởng niệm, các người cư nhiên còn không thấy ngại há mồm, mở miệng toàn nói hươu nói vượn, Lão Dương Đầu đã nói không bán, các người còn dám tới nơi này nháo! Các người thật sự coi Lão Dương Đầu dễ ức hiếp đúng không, tôi cho mấy người biết, không gọi thì không gọi, không vào cửa thì không vào cửa, Lão Dương Đầu trước kia tại nơi này một mình ông ấy vẫn sống tốt, còn nói cái gì sẽ đối tốt với ông ấy, cho là mọi người không biết trông hồ lô các người đựng cái gì chắc”

Bà nội Tiểu Uyển bà nội nguyên bản tính khí chính là cái thùng thuốc súng, thích nhất là lo chuyện bao đồng cùng bát quái, trước giờ Lâm Thục Ý chưa từng có cảm thấy được bà xen vào chuyện người khác như vậy giờ lại thấy ấm lòng quá.

Có mấy lời cậu coi như biết đến cũng không tiện nói ra, dù sao đây là việc nhà Lão Dương Đầu, là người nhà của Lão Dương Đầu, tuy rằng Lâm Thục Ý cảm thấy được người nhà như vậy chi bằng không có cũng được, nhưng cậu vẫn không tiện lên tiếng, cũng may có người thay cậu nói ra.

Lâm Thục Ý quay đầu, nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ của Lão Dương Đầu.

"Ông ơi."

Lão Dương Đầu âm thanh khàn khàn.

"Không có chuyện gì,ông không có chuyện gì."

Ông chính là không hiểu, tại sao bọn họ nhất định muốn bám cái nhà này không tha, ông đều nói, phòng này trước sau gì cũng đều là của bọn nó.

Bên kia bà nội Tiểu Uyển cùng Triệu Tuyết Mai đã rùm beng.

Chu vi mấy cái hàng xóm cũng nghe được tin tức vây quanh, giúp đỡ bà nội Tiểu Uyển, đồng thời rất nhanh liền đem Triệu Tuyết Mai không thể nói gì được nữa

Dương Tiếu sinh khí thì sinh khí, nhưng mẹ gã cũng không có biện pháp, gã tự nhiên cũng chỉ có thể kiềm chế, bất quá đối với Lâm Thục Ý bọn họ thì càng khó chịu tới cực điểm.

"Được lắm, đều khá lắm, Tiếu Tiếu, chúng ta đi!"

Triệu Tuyết Mai cuối cùng nhìn sang ba người bên phía Lão Dương Đầu, liếc mắt một cái liền kéo Dương Tiếu đi.

Dương Kiến Quốc đứng ở nơi đó nhìn Lão Dương Đầu bất động, rất nhanh liền bị Triệu Tuyết Mai tóm chặt cánh tay,

"Còn không đi? Đứng đó chờ người đuổi anh hả?! Còn tưởng rằng nơi này là nhà của anh chắc?! Hừ, không nhìn thấy anh không còn chỗ dung thân nữa sao?!!

Dương Kiến Quốc bị Triệu Tuyết Mai lôi đi, tiệm cơm Tây Tần cuối cùng là yên tĩnh lại.

Người vây xem đều bị hàng xóm đuổi đi, sự tình này đột nhiên xuất hiện như trò khôi hài cuối cùng kết thúc trong im lặng. Lão Dương Đầu uể oải ngồi ở trên ghế, một câu nói cũng không muốn nói.

Bà nội Tiểu Uyển đi lên phía trước, lên tiếng an ủi.

"Lão Dương Đầu này, ông muốn phát giận thì cứ nói ra

giấu ở trong lòng chính mình khó chịu, nói tới nói lui đều tại con trai ông không hăng hái, chỉ có một bụng mực nước, không có một chút đầu óc..."

Nói khả năng cảm thấy được này cũng không tính là an ủi, nhìn Lão Dương Đầu sắc mặt khó coi rốt cục ngậm miệng.

Lâm Thục Ý cũng không biết nói cái gì cho phải, cậu xưa nay cũng không biết an ủi người khác, ngược lại Thẩm Phục vỗ vỗ vai Lão Dương Đầu.

"Ông ơi, ông đừng lo lắng, còn có chúng con ở đây."

Lão Dương Đầu xoa xoa đôi măt, khô khốc âm thanh khàn khàn nói.

"Không có chuyện gì, ông không sao đâu”

Lăn qua lộn lại đều là hai câu này, tựa hồ cũng chỉ có thể nói hai câu này.

Lâm Thục Ý đứng một hồi, xoay người.

"Cháu đi làm cho ông quả lê chưng đường phèn"

Âm thanh đều khàn lại, nhưng đương nhiên khó chịu nhất chính là ở trong tim.

Hết chương 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui