Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Dương Tiếu run sợ lập cập viết hai chữ, viết xong sợ hãi nhìn người đàn ông, người đàn ông cười nhận lấy tờ giấy ghi nợ, trong khi hai người cầm dao lại áp sát Dương Tiếu, Dương Tiếu sợ đến run lẩy bẩy, nói thẳng.

“Không phải tôi đã kí rồi sao?”

Người đàn ông cười phù một tiếng, giễu cợt câu lên đôi môi, dùng đuôi dao vỗ vỗ mặt Dương Tiếu.

“Biết là cậu kí rồi, làm sao lại sợ như vậy? Hai người chúng ta chẳng phải anh em tốt sao, bé ngoan gom đủ tiền trả anh, anh sẽ không làm tổn thương bé. Ngoan!!”

Lời này hiện tại nghe làm sao lại thấy trào phúng, nhưng Dương Tiếu vẫn không thể không nghe, thấy người đàn ông nói xong, liền nuốt một ngụm nước bọt, tránh né trên mặt lạnh như băng nói.

"Tôi có thể đi chưa?"

Người đàn ông vừa cười, dời đi con dao trên cổ Dương Tiếu, sau đó không cười nữa.

“Đi đi”

Dương Tiếu nghe vậy liền hướng ra ngoài chạy, tuy chân đã mềm nhũn nhưng chạy lại không hề chậm.

Người đàn ông cười hì hì âm thanh từ phía sau truyền tới.

“Đừng có hòng mà trốn, tao biết tất cả địa chỉ người nhà mày, mày muốn chạy hay báo cảnh sát…. Mày yên tâm dù thế nào tao cũng tìm ra mày!!”

Dương Tiếu sắc mặt lập tức trắng bệch, hiển nhiên bị người đàn ông chọt trúng tim đen.

Từ giờ ngọ đến giờ, Dương Tiếu giống như gặp phải một giấc mộng, ngủ một giấc tỉnh dậy liền bị người mà gã coi là anh em tốt siết nợ, thậm chí còn bắt phải kí giấy cam kết sẽ trả.

Dương Tiếu thật thà đi ra khỏi khu nhà kia, chạy thật xa sau mới dừng lại, còn thỉnh thoảng quay đầu lại. Xác thực không có ai đuổi theo, nhớ đến người đàn ông nói câu kia “dù thế nào tao cũng sẽ tìm được mày” khiến Dương Tiếu rất sợ sệt, một triệu gã làm sao có, ngay cả giết gã, gã cũng không có mà trả.

Dương Tiếu ngơ ngơ ngác ngác về nhà, mở cửa lại đụng phải Dương Kiến Quốc, vốn là mấy ngày nay gã đều không về nhà, hiện tại trở về sắc mặt tái xanh, lôi thôi, lếch thếch bộ dạng khiến Dương Kiến Quốc không khỏi tức giận, nhưng ông lại cảm thấy Dương Tiếu tựa hồ không thích hợp lắm, hẳn là rất không đúng, ánh mắt phập phù, nhìn thấy ông nửa điểm phản ứng đều không có, về tới nhà liền đi phòng ngủ.

Dương Kiến Quốc không biết xảy ra chuyện gì, định mở miệng hỏi Triệu Tuyết Mai một chút, nhưng mấy ngày qua ông không nói chuyện với cô ta, cũng không thể để mất mặt mũi, ngẫm lại quyết định trước tiên không hỏi, dù sao ông cảm thấy Dương Tiếu lớn như vậy rồi sẽ không xảy ra chuyện gì, liền xách cặp đi làm.

Đợi đến khi Dương Kiến Quốc đi rồi, Triệu Tuyết Mai mới từ trong phòng mình đi ra, những ngày qua Dương Kiến Quốc đều ở phòng khách, hai người bọn họ chia cách như vậy đã mấy ngày, Triệu Tuyết Mai đã sớm một bụng lửa giận, lại không chịu nhận cái sai của mình trước, huống chi cô cảm thấy được chính mình một điểm sai đều không có.

“Tiếu Tiếu con đã về rồi à?”

Triệu Tuyết Mai vừa rồi không ở phòng khách tự nhiên cũng không thấy bộ dạng thất hồn lạc vía kia của Dương Tiếu, nhìn Dương Tiếu trở về phòng còn tưởng là buồn ngủ, liền gõ cửa một cái.

Dương Tiếu nằm ở bên trong không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.

"Tiếu Tiếu, con ngủ à? Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn để mẹ làm món gì cho con ăn”

“Mẹ có thể hay không đừng làm phiền con”

Trong phòng truyền đến tiếng Dương Tiếu rống lên, dọa Triệu Tuyết Mai giật nảy mình.

Cửa đột nhiên bị mở ra, đôi mắt Dương Tiếu tràn đầy tơ máu thoạt nhìn đặc biệt hù người, trên mặt biểu tình có chút thất thần đờ đẫn.

“Đúng đúng,mẹ có thể giúp con, mẹ nhất định phải giúp con!!”

Dương Tiếu rốt cục tìm được chỗ phát tiết, nhào vào lòng Triệu Tuyết Mai khóc hết nước mắt nước mũi, làm Triệu Tuyết Mai không khỏi hoảng sợ.

“Có chuyện gì, con từ từ nói cho mẹ nghe xem nào.”

Dương Tiếu không trả lời mà hỏi lại.

"Mẹ! mẹ có tiền không?! Có tiền không ạ?!"

Triệu Tuyết Mai thở phào nhẹ nhõm

"Nhìn bộ dạng kia còn tưởng rằng còn có chuyện gì chứ? Không phải chỉ là thiếu tiền thôi sao? Muốn bao nhiêu mẹ đưa cho con.”

Tuy rằng gần đây Dương Tiếu dùng tiền nhanh hết đến dọa người, nhưng Triệu Tuyết Mai vẫn không có hỏi nhiều, dù sao dưới cái nhìn của cô chỉ cần Dương Tiếu vẫn sống tốt, tiền cũng không phải vấn đề gì quan trọng.

Dương Tiếu ánh mắt lóe lên một chút hi vọng.

"Mẹ, mẹ có một triệu không?! một triệu!!"

Triệu Tuyết Mai nghe xong số tiền, nghi ngờ nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Bao nhiêu cơ?"

"Một triệu!!"

Triệu Tuyết Mai nở nụ cười, đưa tay xoa đầu Dương Tiếu.

“Con trai, có phải hai ngày nay ở bên ngoài không ngủ được, bị ngốc rồi hả? Con cần một hai ngàn thì mẹ có, một triệu? Con đang đùa cái gì thế?!"

Hi vọng của Dương Tiếu trong nháy mắt vỡ tan, kêu to lên,

“Con không đùa mẹ, con chính là muốn một triệu! Thời gian là mười ngày, chỉ có mười ngày thôi!! Nếu thu thập không đủ tiền, hắn sẽ giết con, hắn nhất định sẽ giết con!!”

Triệu Tuyết Mai lúc này mới phát giác được Dương Tiếu gặp phải sự tình gì, đúng là ma chướng mà.

Cô có một đứa con trai bảo bối, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì, cần cái gì đều sủng đến tận trời. Giờ khắc này thấy bộ dạng Dương Tiếu hoảng sợ kêu to, Triệu Tuyết Mai cũng sợ hãi đi lên túm tay Dương Tiếu.

“Tiếu Tiếu con đừng dọa mẹ, đến cùng là có chuyện gì con nói cho mẹ nghe, con đừng làm mẹ sợ!!”

Dương Tiếu như là dùng hết khí lực, mặt mày đờ đẫn, trượt tới mặt đất, si ngốc nói.

“Mẹ con thiếu nợ người ta tiền, thiếu tới một triệu.”

Triệu Tuyết Mai chỉ cảm thấy bỗng dưng vang lên một đạo sấm sét giữa trời quang, đáng cho ba hồn bảy vía của cô đi mất một nửa, trừng hai mắt, miệng lẩm bẩm.

“Tiếu Tiếu.. con đừng đùa giỡn với mẹ!!"

"Mẹ!!!"

Dương Tiếu xoay đầu lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Triệu Tuyết Mai.

"Con không có nói đùa, con thiếu nợ người ta tiền, một triệu, bọn họ thả con trở về, nói chỉ có thời gian mười ngày, nếu thu thập không đủ không đủ tiền, bọn họ sẽ giết con. Mẹ! con không muốn chết! Con không muốn chết! Con mới hai mươi ba tuổi thôi! Con không muốn chết đâu!!!"

Nói xong lời cuối cùng lại bắt đầu rít gào cuồng loạn lên, Triệu Tuyết Mai liền vội vàng tiến lên đem Dương Tiếu ôm lấy, run rẩy âm thanh nói.

“Tiếu Tiếu con, con trước tiên cùng mẹ nói một chút, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Con không phải ở bên ngoài chơi sao? Có mấy ngày thôi mà? Làm sao lại nợ người ta nhiều tiền như vậy? Rốt cục con đã làm gì? Mau nói rõ cho mẹ nghe”

Triệu Tuyết Mai cũng không tự chủ được lên giọng, âm thanh thậm chí đều run lên,giống như đã tin lời Dương Tiếu nói, đều là thật.

"Mẹ... Xin lỗi..."

"Con hai ngày nay không phải đi nhà bạn..."

"Cũng không đúng, con là đi nhà bạn, nhưng hắn không phải bạn bè của con, hắn là một tên lừa đảo! Là một tên lừa đảo!! Mẹ, mẹ nhất định phải cứu con!"

Dương Tiếu bắt đầu kể lại lúc gặp phải người đàn ông kia, sau hơn một tháng thì phát sinh sự tình, ngơ ngơ ngác ngác nói, lời đầu không khớp lời sau, càng nói càng cảm thấy chuyện này từ lúc bắt đầu đã là một cái bẫy, còn gã là bị người lừa!

"Mẹ, bọn họ gạt con! Bọn họ giả bạn bè lừa gạt con! Bằng không con làm sao thua nhiều như vậy! Làm sao lại nợ nhiều tiền như vậy! Con nhất định sẽ thắng... Bọn họ đều gạt con!!

Đợi đến Dương Tiếu nói xong, Triệu Tuyết Mai đã hoàn toàn ngã xuống bên cạnh gã, lần này cô cuối cùng cũng biết Dương Tiếu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mới có thể nợ nhiều tiền như vậy, hoặc là nói không phải trong một đêm ghi nợ,mà là nhiều ngày đánh bạc tích tụ thành.

Dương Tiếu còn ở kia, điên điên dở dở nói liên tục, Triệu Tuyết Mai đã an tĩnh lại, nhưng chỉ hai phút, cô đột nhiên ngồi thẳng lên, hung hăng tát cho Dương Tiếu một cái, đánh cho thân thể Dương Tiếu đổ sang một bên, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không nói được.

“Mày là đứa trẻ chẳng ra gì, mày muốn hại chết chúng ta hả?”

Triệu Tuyết Mai rốt cục phục hồi tinh thần lại, một bên đánh trên người Dương Tiếu trên, một bên oa oa khóc lớn.

Cô đánh Dương Tiếu là vì nó nhu nhược, khóc là vì sợ hãi, nhà bọn họ có bao nhiêu tiền Triệu Tuyết Mai đều rõ ràng, muốn gom đủ tiền là không thể.

Dương Tiếu cũng im lặng, tùy ý để mẹ gã đánh, đợi đến khi mẹ gã dừng đánh, gã vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, bộ dạng giống như choáng váng.

Triệu Tuyết Mai nhìn nhìn xung quanh, không biết mình phải làm gì, không biết phải nên làm như thế nào, đợi đến thấy được điện thoại di động, mới đột nhiên nhớ tới.

"Chúng ta báo cảnh sát đi, Tiếu Tiếu, con đây là bị lừa vì thế cảnh sát cũng nên quản, chúng ta báo cảnh sát đi!!"

Dương Tiếu lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, đem di động trong tay Triệu Tuyết Mai đoạt tới, mắt đầy tia máu trừng Triệu Tuyết Mai, giống như người này không phải mẹ gã mà là kẻ thù của gã.

“Mẹ muốn hại chết tôi đúng không?! Bọn họ nói không thể báo cảnh sát, mẹ có phải muốn hại chết tôi không!”

Triệu Tuyết Mai bị bộ dạng của Dương Tiếu dọa sợ, lập tức tê liệt, tóc tai bù xù nhắc tới.

"Vậy phải làm thế nào?! Mày nói xem phải làm thế nào?!"

Không biết phải làm gì? Một triệu bọn họ không có, cũng không có ai có thể nhờ”

Nhưng Triệu Tuyết Mai tuyệt đối không thể nhìn Dương Tiếu cùng đường mạt lộ.

Chỉ bằng lời nói của Dương Tiếu cô liền biết đây là thật bởi vì cô chưa từng thấy nó như vậy.

Triệu Tuyết Mai rốt cục cúi đầu, đưa tay lấy điện thoại trong tay Dương Tiếu, Dương Tiếu phản xạ rút về, trong miệng hô to.

"Mẹ định làm gì?!"

Triệu Tuyết Mai âm thanh đều già nua rồi.

"Mẹ không báo cảnh sát, mẹ gọi điện thoại cho ba mày."

Dương Tiếu lúc này mới đem điện thoại di động cho cô.

Điện thoại gọi đi vang lên một lúc lâu mới có người nhận, âm thanh Dương Kiến Quốc vẫn không nóng không lạnh, Triệu Tuyết Mai nghe ông nói xong lập tức liền khóc.

"Kiến Quốc, anh mau trở lại đi, trong nhà xảy ra chuyện lớn."

Dương Kiến Quốc sững sờ, Triệu Tuyết Mai gả cho hắn nhiều năm như vậy, ngữ khí kinh hoảng sợ hãi như vậy là lần đầu ông nghe đến.

"Làm sao vậy?"

Triệu Tuyết Mai ngay cả một chút khí thế ngày thường cũng không có, khóc không ngừng được, cũng không nói làm sao vậy, chỉ gọi ông nhanh lên một chút trở về.

Dương Kiến Quốc cúp điện thoại, nhanh chóng xin nghỉ trở về nhà, ông đại khái cũng nghĩ đến, khẳng định Dương Tiếu vừa mới về nhà không tránh khỏi liên quan.

Trên đường về nhà mí mắt thì nhau nhảy lên, Dương Kiến Quốc cảm thấy được nhất định không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Trở về thì thấy hai người đều ngồi ở cửa phòng Dương Tiếu, một người ngây ngốc không nói lời nào, một người nước mắt tựa như đã chảy khô, nhìn thấy ông giống như thấy cọng cỏ cứu mạng.

"Kiến Quốc, anh mau nghĩ biện pháp đi!"

Dương Kiến Quốc chân mày nhíu chặt, nhìn bộ dạng Dương Tiếu hồn vía lên mây hỏi.

"Đến cùng làm sao vậy?"

Đợi đến Triệu Tuyết Mai kể lại chuyện, Dương Kiến Quốc cũng choáng váng, cặp công văn trong tay cũng rơi xuống, hướng người Dương Tiếu đập lên.

"Mày cái thứ hỗn trướng, dĩ nhiên lại đi đánh bạc!! Thua những một triệu, mày cũng thật có tiền đồ quá nhỉ!!!”

Dương Tiếu vừa mới bắt đầu lấy tay cản hai lần, cuối cùng cũng không cản, trực tiếp tiến đến trước mặt Dương Kiến Quốc.

“Ông đánh đi! Đánh chết tôi cũng không thể xóa số nợ kia!!”

Triệu Tuyết Mai nguyên bản muốn cản Dương Kiến Quốc, nghe đến đó liền khóc lên.

"Xuống tay nặng như vậy? Anh định đánh chết nó sao?"

Dương Kiến Quốc rốt cục dừng tay, trong miệng vẫn nói.

"Đánh chết mới tốt! Thứ nghiệp chướng này giữ lại làm gì! Đều do cô nuông chiều nó quá!!”

Triệu Tuyết Mai lần đầu tiên khí lực phản bác lại cũng không có.

Ba người tình cảnh bi thảm ở nhà làm nửa ngày, rốt cục bình tĩnh lại.

Chuyện này phải cần thiết bàn bạc kĩ càng.

Báo cảnh sát mặc dù là biện pháp tốt, thế nhưng Dương Tiếu nói rất đúng, những người kia nếu không có chuẩn bị, cũng sẽ không tùy ý để nó trở về, càng không thả nó mười ngày, bọn họ thật không dám lấy tính mạng Dương Tiếu ra đùa giỡn.

Còn số tiền kia từ nơi nào để thu thập, ba người đều hoàn toàn không có manh mối, Dương Tiếu choáng váng, Triệu Tuyết Mai chỉ biết khóc, có thể trấn tĩnh một chút cũng chỉ còn lại Dương Kiến Quốc.

Một triệu đối với Dương Kiến Quốc mà nói, cũng là con số trên trời, ông coi như bình tĩnh cũng không nghĩ ra làm sao có đủ số tiền này.

Nhà bọn họ những năm này thoạt nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng một mình ông nuôi cả nhà này, thêm vào khoản khác cũng mới vừa đủ mà thôi, tiền tích trữ cũng không có nhiều, người thân trong nhà không nói đều bị Triệu Tuyết Mai đắc tội hết, có cũng như không, càng không có ai có thể cho bọn họ mượn nhiều tiền như vậy, mượn xong làm sao trả đây?

Mà thu thập không đủ tiền, mạng Dương Tiếu coi như xong, nhưng Dương Tiếu lại là độc đinh của Dương gia, tuy nó chẳng ra gì, thì cũng là con của ông, không thể trơ mắt nhìn nó chết được.

"Không được thì đem nhà này bán đi."

Mặc dù đã ở mấy năm rồi, bây giờ giá nhà mua mấy trăm ngàn vẫn là có thể.

Triệu Tuyết Mai lắc đầu liên tục.

"Đây chính là nhà chúng ta nhọc nhằn khổ sở tích góp được, bán rồi thì sau này chúng ta sống ở chỗ nào?!"

Dương Kiến Quốc gầm nhẹ,

"Vậy cô có thể nhìn con cô đi chết?"

Triệu Tuyết Mai không nói, nửa ngày lại lên tiếng.

"Ba anh có! Không phải ông ta còn có gian nhà cũ sao? Cả tiệm cơm kia nữa? Đều bán đi chẳng phải cũng được vài đồng.”

"Đến lúc nào rồi mà cô còn nhớ nhung căn nhà của ba hả?!!”

Dương Kiến Quốc lớn tiếng, Triệu Tuyết Mai âm thanh lại càng to hơn.

"Lúc nào? Cũng là bởi vì thời điểm này mới cần thiết! Tôi không cần cửa hàng nữa, chỉ cần gom đủ một triệu trả cho nợ Dương Tiếu, chúng ta đã đến mức này chả lẽ ông ta không quản!!”

"Cô...!!"

Triệu Tuyết Mai lại liều mạng bò lên, đi kéo tay Dương Tiếu

"Đi, đi chúng ta đi tìm ông nội con."

Dương Tiếu sững sờ đảo con ngươi.

"Tìm ông làm gì?!"

"Tìm ông ta bán nhà ở, nhà chúng ta không thể bán, bán rồi chúng ta ở đâu? Con đi cầu ông nội, ông nội thương con như vậy, nhất định sẽ đáp ứng, đi chúng ta đi cầu ông ấy!”

Hết chương 31.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui