Tiệm cơm Tây Tần trong một đêm liền trở nên nổi tiếng, toàn bộ phố Triều Dương đều biết đến, bất quá đều biết nơi đó có anh chàng đẹp trai trước khi biết đồ ăn ở đây cũng rất ngon.
Đến cuối tháng kia, Lão Dương Đầu trong lúc kết toán liền bị doạ hết hồn vì phát hiện tiền nhiều hơn gấp năm lần so với tháng trước.
Ông mở tiệm cơm này nhiều năm rồi cũng không có tháng nào thu được nhiều tiền như vậy. Từ trước tới nay đều không có để ý qua, lúc mở tiệm là vì hứng thú, mở nhiều năm rồi cũng không nỡ đóng, cho nên tiền cũng không phải trọng điểm, một ngày thu được bao nhiêu cũng không tính qua, kết quả cuối tháng kết toán lại nhiều như vậy
Lão Dương Đầu lớn tuổi, không biết tác dụng của mạng xã hội, ngày thường ông cũng ít khi xem ti vi, điện thoại cũng ít khi gọi, cho nên càng không biết sinh ý đợt này đều do bài viết trên weibo về Lâm Thục Ý ban tặng.
Bất quá tuy rằng không biết tại sao tiệm cơm này ngày càng trở nên nổi tiếng, ông vẫn biết đến nguyên nhân cùng Lâm Thục Ý không tránh khỏi có quan hệ. Bởi vì trong cửa hàng nữ sinh trung học đến rất nhiều, tuy rằng vị trí có chút xa xôi nhưng người trẻ tuổi đều chạy tới ăn cơm, nghĩ như thế nào thì đều liên quan đến Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý xem như chính thức tiếp quản công việc của Lão Dương Đầu, đồng thời cậu cũng đủ năng lực đảm nhận, mỗi sáng dậy sớm bắt đầu nấu nước ấm cùng ướp đồ ăn, cậu cũng có thể bỏ thời gian lười biếng ngủ nhiều thêm hai giờ.
Lão Dương Đầu ở một bên liền tỉ mỉ đem tiền đếm lại một lần, sau đó đem một nửa trong đó phân ra.
"Tiểu Ý, cháu lại đây một chút”
Lâm Thục Ý ở trong phòng bếp nấu canh, cậu mặc trên người áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, quần bò màu xanh nhạt, lại đeo một chiếc tạp dề in hình con gấu trong phim hoạt hình trông cực dễ thương.
"Ông à, làm sao vậy?"
Lão Dương Đầu cười híp mắt nhìn cậu nhóc ôn hoà, đem tiền trong tay đưa tới.
"Phát tiền lương cho cháu"
Lâm Thục Ý hé mắt, tiền Lão Dương Đầu đưa cho cậu so với lúc trước nhiều hơn, cậu làm sao lại không thấy được.
"Ông ơi, tiền nhiều quá"
Lão Dương Đầu đem tiền nhét vào tay Lâm Thục Ý
"Nhiều cái gì, không nhiều, hiện tại việc gì cháu cũng đều giúp ông làm, số tiền này chính là cháu phải được nhận, nếu cháu không lấy, ông đây cũng không thể nhờ cháu nữa.
Lâm Thục Ý đến thế giới này mặc dù biết tiền có tác dụng rất lớn, nhưng xưa nay cậu đối với tiền đều không có khái niệm. Ở trong lòng cậu chỉ cần Lão Dương Đầu vui vẻ, tiền nhận nhiều hay ít cũng không thành vấn đề, cho nên cậu cũng không đành từ chối liền đem tiền cất vào trong túi.
Lão Dương Đầu thấy cậu nhận tiền liền rất cao hứng. Ông hiện tại lớn tuổi như vậy, cũng không cần nhiều tiền, tuy nói Lâm Thục Ý ở quán cơm này ăn dùng cũng đều là của ông, nhưng có thể phát tiền lương cho Lâm Thục Ý ông vẫn là nguyện ý, huống chi tiền này có cũng nhờ công lao của cậu.
Lâm Thục Ý ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến Lão Dương Đầu vẫn là không nhịn được nghĩ muốn cháu trai ông cũng giống như Lâm Thục Ý, nếu được như vậy thì quá tốt, ông có nằm mơ cũng sẽ nở nụ cười mà tỉnh.
"Tiểu Ý, tiền của cháu để ở đâu?"
"Ở nhà ạ”
Lão Dương Đầu nghe vậy lắc đầu một cái,
"Để ở nhà sao được, không an toàn, như vậy đi, bây giờ cháu đã mười tám, hai ngày nữa ông với cháu đi ngân hàng một chuyến, đem tiền để vào ngân hàng”
Lâm Thục Ý gật gật đầu,
"Được ạ."
Lâm Thục Ý ở tiệm cơm làm đã ba tháng, tiền lương Lão Dương Đầu cho cậu đã có hơn một vạn đồng, tiền này bị Lâm Thục Ý tùy tiện đặt ở bên trong góc tủ đầu giường, lúc nhìn thấy Lão Dương Đầu liền kinh ngạc.
"Cháu, đứa trẻ ngốc này tiền này làm sao có thể đặt ở đây, nếu như bị trộm thì làm sao bây giờ?"
Phố Triều Dương này tuy rằng an toàn không vấn đề gì nhưng không thể bảo đảm không có người nhìn thấy tiền nổi lòng xấu xa.
Lâm Thục Ý ngược lại chưa từng nghĩ tới điều này, kiếp trước lĩnh ngân lượng cũng chỉ dùng một cái cái hộp nhỏ khóa lại đặt ở trong tủ, hiện tại đem tiền để ở trong này cậu cũng không thấy lo lắng.
Lão Dương Đầu vì lớn tuổi rồi nên có chút thận trọng, tìm miếng vải đem tiền bọc lại, bên trong ba lớp ở ngoài cũng ba lớp bọc, còn dùng một cái túi không gây chú ý đem tiền xếp vào, rồi mới cảm thấy an tâm cùng Lâm Thục Ý đi tới ngân hàng.
Gần phố Triều Dương không xa có một ngân hàng X xem như là cách nhà gần nhất, đem tiền giữ ở đây lúc lấy ra cũng tiện.
Bởi vì là giờ làm việc, trong ngân hàng người đến cũng không nhiều nhưng vẫn có mấy người xếp hàng. Lâm Thục Ý lần thứ nhất tới chỗ này khó tránh khỏi hiếu kỳ, liền nhìn chung quanh một chút, cuối cùng cầm lấy tờ giấy bên cạnh chỗ ngồi
"Ngân hàng X X,không kỳ hạn quản lý tài sản... Lãi suất.Khoản thu nhập..."
Lâm Thục Ý miễn cưỡng nhìn một lần, tất cả đều nhớ kĩ, nhưng chính là cậu xem không hiểu.
Bên này đang nhìn, bên kia âm thanh điện tử báo lên một tiếng, Lâm Thục Ý nhìn tên đơn trên tay mình, rồi theo hướng phía Lão Dương Đầu phất tay đi về phía trước.
Hơn 12,000 tệ, gửi đi số chẵn, còn dư lại hơn hai ngàn tệ, Lão Dương Đầu quyết định mang Lâm Thục Ý đi mua điện thoại di động.
Ông tuy rằng lớn tuổi không dùng tới nhưng Lâm Thục Ý còn nhỏ, thông minh lanh lợi có điện thoại rồi sẽ rất nhanh học được cách dùng. Bây giờ đa số những đứa trẻ đều có điện thoại di động, cũng chỉ có Lâm Thục Ý, ngoan ngoãn hiểu chuyện, có tiền cũng không nói mua.
Ông làm sao biết, Lâm Thục Ý không phải không mua, mà là cậu chỉ từ trên ti vi xem qua điện thoại di động, căn bản cũng không biết rõ, tự nhiên cũng không hứng thú muốn mua. Dù sao cậu cũng cho là điện thoại di động chỉ dùng để gọi mà thôi, mà Lâm Thục Ý căn bản không có người cần liên lạc.
Điện thoại di động này, Lâm Thục Ý kỳ thực chẳng hề cảm giác hứng thú gì, bất quá Lão Dương Đầu nói mua cậu cũng không chối từ, trừ đồ ăn ra cậu cũng không có đồ vật gì cần mua, tiền có cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Lão Dương Đầu lớn tuổi, đối với điện thoại di động cũng không hiểu chỉ có thể nghe nhân viên bán hàng giới thiệu.
Nhân viên bán hàng là một cô gái nhỏ, tuổi cũng không lớn, tựa hồ nhân dịp nghỉ hè thì đi làm thêm.
Nhìn thấy Lâm Thục Ý liền có chút kích động, cũng không giới thiệu loại đắt tiền, mà là tỉ mỉ nói mấy loại điện thoại giá không mắc, thế nhưng chất lượng tốt tính năng cũng không tệ.
Lâm Thục Ý không hiểu, nhưng nghe nhân viên bán hàng nói, cậu so sánh một chút liền chọn một cái điện thoại giá cả vừa phải, hình dáng cũng không tệ lắm, vỏ ngoài màu trắng, cầm ở trong tay cảm giác như thật mỏng, giống như điều khiển từ xa.
Thời điểm trở về đi ngang qua một cửa hàng bán kem, ngoài cửa người xếp hàng rất dài, Lâm Thục Ý lập tức liền không dời nổi bước chân, liên tiếp quay đầu lại quan sát,
Lão Dương Đầu nhìn thấy Lâm Thục Ý như vậy cũng dừng lại đi đến
Thấy đây là cửa hàng bán kem, Lão Dương Đầu nở nụ cười.
Lâm Thục Ý đứa bé này đối với tiền giống như không có nhận thức, đối với đồ vật cũng không có quan tâm gì, như vừa nãy mới vừa mua điện thoại di động cũng vẫn là một bộ dạng không hứng thú cho lắm. Có lẽ chỉ có đồ ăn mới có lòng nhiệt tình khó mà diễn tả bằng lời như thế, chỉ cần là thấy người xếp hàng mua đồ ăn, bất kể là món gì, Lâm Thục Ý tựa hồ cũng mang bộ dạng muốn ăn, Lão Dương Đầu xem như là nhìn ra rồi.
"Muốn ăn kem hả?"
Kem này đúng là rất được những đứa trẻ yêu thích.
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
"Thích ăn đi mua ngay đi, ông chờ cháu ở đây."
Lâm Thục Ý nghe vậy liền chạy đi, Lão Dương Đầu suy nghĩ một chút lại gọi cậu lại.
"Chỉ cần mua một cái thôi a”
Ông sợ đứa nhỏ này lại giống đợt trước mùa mỗi thứ một loại ăn không nhanh sẽ hỏng mất
Lâm Thục Ý nghiêng đầu, tuy cậu lớn như vậy, nhưng tính tình vẫn có chút trẻ con.
"Ông không ăn ạ?"
Đứa nhỏ này muốn mua cái gì ăn đều nghĩ cho ông, Lão Dương Đầu cười cong đôi mắt
"Cái này quá lạnh, ông ăn không hết, cháu tự mình ăn đi"
Cửa hàng kem, người ở phía trước xếp hàng thật dài. Mùa này mùa hè cho nên kem là mặt hàng bán tốt nhất, rất được mọi người hoan nghênh. Lâm Thục Ý cũng chưa từng ăn thứ này, phải nói mặc dù cậu xem trên ti vi gặp qua không ít món ăn, có thể ăn qua lại rất ít.
Bên trên quầy thu tiền treo bảng thực đơn, trên đó chằng chịt chữ đủ loại vị kem, còn đi kèm hình ảnh minh hoạ, thoạt nhìn đặc biệt ngon mắt. Nhớ tới lão Dương Đầu nói chỉ được mua một cái, nghĩ thầm thật là khó.
"Anh chàng đẹp trai anh muốn kem vị gì?”
Cô bé bán kem cười híp mắt cũng không thúc giục, nhìn thấy người đẹp nên phá lệ kiên trì.
Lâm Thục Ý liền ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái đến bảng thực đơn nhưng cũng không xác định muốn ăn cái gì.
Cô bé nở nụ cười, đề cử lên các loại kem ở nhà mình
"Tiệm em có kem sô cô la bạc hà, kem hương thảo hạt phỉ, kem hoa hồng sữa bò tươi, đều bán không sai, anh chàng đẹp trai muốn ăn loại nào?"
Lâm Thục Ý nhớ kĩ lời Lão Dương Đầu nói, mím môi một cái
"Loại ăn ngon nhất là loại nào? "
Cô bé bị hỏi liền sững sờ, phía sau có mấy người xếp hàng cũng bật cười.
“Anh thích mùi vị như thế nào? Nếu là em thì em sẽ chọn vị sữa tươi hoa mân côi, nếu như anh muốn vị khác, thì còn có bạc hà, nho tím, sô cô la, trà xanh, vị hoa oải hương cũng rất ngon.”
Ăn ngon nhất? 100 người có một trăm khẩu vị, kem đối nữ hài tử tới nói, quả thực bên nào đều ăn ngon nhất.
"Vậy thì hoa hồng vị sữa bò đi"
Nếu như ăn ngon, mỗi ngày đều có thể mua ăn, Lâm Thục Ý cười kéo lên khóe miệng.
Kem nơi này đều tự tay làm phương pháp thủ công, cho nên giá tiền có hơi cao một chút, thế nhưng mùi vị vô cùng tốt. Cô bé bán hàng rất nhanh đưa lên một cái hộp, trên hộp có in hoa văn xinh đẹp, trong hộp là kem sữa bò trắng như tuyết, ở giữa xen lẫn mấy bông hoa hồng nho nhỏ, xinh xinh, mà trên cao lại có một đoá hoa hồng cỡ lớn màu sắc đỏ tươi trong suốt diễm lệ, bên cạnh còn cắm vào một cái thìa nhựa nhỏ, Lâm Thục Ý nhìn vào bất động thanh sắc không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Kem hoa hồng vị sữa bò ở tiệm này đặc sắc nhất, vì chế biến theo phương pháp thủ công nên nhìn rất ngon miệng, lại còn có mùi thơm thoang thoảng. Lâm Thục Ý chỉ biết hoa hồng là một loại hoa, nhưng xưa nay không biết cái này còn có thể ăn, ăn lại ngon như vậy.
Lão Dương Đầu thấy Lâm Thục Ý híp mắt đi ra, liền biết, kem này làm cho cậu rất hài lòng, bởi vì mỗi lần ăn được đồ ăn yêu thích, Lâm Thục Ý liền làm ra biểu cảm này.
"Mua cái điện thoại di động không thấy cháu cao hứng bao nhiêu, một cái kem thôi lại khiến cháu vui như vậy”
"Thật sự ăn rất ngon ạ, ông có muốn ăn thử một miếng không ạ?"
Lão Dương Đầu lắc đầu một cái, nhìn tay bên kia của Lâm Thục Ý cầm cái gì đó.
"Trong tay cháu cầm cái gì vậy?"
Lâm Thục Ý chính mình quên bẵng đi mất, nghe Lão Dương Đầu nói chuyện mới giơ tay lên, nguyên lai là tờ giấy khai ở ngân hàng kia, đưa cho Lão Dương Đầu, vừa nhìn xong Lão Dương Đầu lại đem nó ném vào thùng rác.
"Những thứ này, đều là gạt người, tiền vẫn là bỏ vào ngân hàng là tốt nhất, chứng khoán gì đó đừng nghĩ tới đều là lừa đảo”
Lão Dương Đầu đã có tuổi, quan niệm bảo thủ, Lâm Thục Ý lại quay đầu lại liếc mắt nhìn tờ giấy kia cảm thấy những gì nói trong đó cũng không hẳn là lừa gạt.
Hết chương 7.