Ta Làm Mẹ Của Các Tiểu Bảo Bối! FULL


Kí ức dần được hiện lên trong tâm trí tôi.

Hóa ra chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Tố Tố nhưng lại là một độc phụ vô cùng độc ác.

Cô ta trước đây cũng là con của một nhà quyền quý nhưng lại đem lòng đi yêu tổng tài của nước khác, hắn ta cũng rất chiều chuộng cô.

Vì vậy cô đã quyết định bỏ nhà đi mà không nói với gia đình để theo hắn.

Hắn ta cũng mang cô đến vùng ngoại ô mà sinh sống, lâu lâu lại đến thăm cô.

Hai người phát sinh quan hệ và sinh ra những đứa trẻ đáng yêu.

Cứ tưởng là sẽ hạnh phúc yên ổn như vậy nhưng hóa ra hắn ta chỉ xem cô là thế thân cho bạch nguyệt quang của hắn.

Khi người yêu trở về hắn không hề lưu tình cô vì hắn mà bỏ nhà đi,...!đã sinh ra những đứa con mà thẳng tay bỏ rơi họ.


Vì hận hắn ta mà cô đã trút giận lên những đứa trẻ này, bản thân cũng không dám về gia tộc mình.

Bọn nhỏ vì lúc nhỏ chịu nhiều cực khổ bị cô bỏ đói, bị cô đánh đập mà trở nên vô cùng hoang cường cùng căm hận cô.

Khi lớn lên có thế lực của bản thân chúng trả thù cha của chúng.

Cô cứ tưởng là chúng sẽ báo hiếu khi về già nào ngờ chúng lại nhốt cô vào nơi hầm ngục tối tăm này, cắt gân tay gân chân của cô ngày ngày thay nhau vào hành hạ.

Hôm nay bọn chúng tới chính là muốn gixt cô.

- Có trách thì trách bà quá độc ác với chúng tôi!- Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất tiến tới cho cô một nhát, lần lướt tiếp theo là những đứa lớn hơn một tí, cuối cùng là đại ca của chúng tặng cho cô một chí mạng.

Cô thầm nghĩ -Nguyên chủ này có cần đẻ lắm như vậy không chứ?Nếu không phải tên kia bỏ cô ta có khi nào cô ta có cả một tá binh luôn không? Mà ta sao lại xui như vậy, tự nhiên lại bị xuyên đến đây? Còn ngay lúc này nữa chứ? Chẳng lẽ ta ở thế giới của mình đã chzt rồi sao? Không biết Vân Tuyết có đau lòng không nữa?Dù sao trên thế giới này chỉ còn có tôi và cô ây nương tựa nhau mà sống thôi những người thân của cả hai đều mất cả rồi.

Tôi thầm tự trách! Chzt như vậy ta quả thật không cam tâm mà!-Sau đó mắt cô lại một lần nữa nhắm nghiềm lại.
Lần nữa khi tỉnh dậy cô lại thấy mình trong thân thể của Tố Tố.

Xung quanh lại là một khung cảnh xa lạ.Nhưng lần này có vẻ là thân thể này trẻ hơn lúc trước.- Vừa nghĩ cô vừa ngắm nhìn bản thân trong gương.

Thân thể này cũng không phải quá xấu nhưng lại không biết chăm sóc bản thân làm cho cô ngày càng xấu hơn.

Dù không biết bản thân ở hiện tại như nào nhưng nếu đã cho cô xuyên vào thân thể này thì ách hẳn có lí do riêng.

Vậy cô sẽ sống tạm thời trong thân thể này vậy.
Đang suy nghĩ thì cửa phòng bỗng mở ra làm cô giật hết cả mình.

Nhìn ra thì thấy một đám trẻ đang thập thò ngoài cửa, đứa lớn nhất chỉ tầm 10 tuổi.


Chúng nhìn cô với ánh mắt đầy sợ hãi.
- Chuyện gì?- Cô nhẹ nhàng hỏi chúng nhưng giọng nói của nguyên chủ này cũng thật đáng sợ mà nói nhẹ nhàng mà cứ như nạt đám trẻ vậy.
Đứa bé giật mình, cả đám bắt đầu run rẩy lùi về sau nhưng đứa trẻ lớn nhất buộc phải lên tiếng, lấy hết can đảm nói.

- Mẹ~....!Em....!em út đói cần......- Nói tới đây thì đứa nhóc không nói tiếp mà lại sợ hãi khóc lớn bởi lẽ lúc này Tố Tố đang đứng trước mặt chúng.

- A Tuấn đúng không?Em con đâu?- Tố Tố định xoa đầu Bùi Tuấn nhưng lại bị nó sợ hãi mà né tránh.

- Haizzzz~ - Hết cách cô đành hỏi đứa nhỏ song sinh khác của Bùi Tuấn là Bùi Tuân.
- A Tuân, nói cho mẹ biết hai em út của con ở đâu,?-
Bùi Tuân cũng rất sợ bà ta sẽ lại đánh đập họ nhưng cũng sợ khi nói ra vị trí của em út thì cả hai cũng bị đánh nên không định nói nhưng lại bị Bùi Cát nói.
- Ở nhà kho-
Khi biết vị trí thì cô nhanh chóng dựa theo trí nhớ mà tới nhà kho rồi dẫn hai đứa nhỏ đang run rẩy vì đói ra ngoài bếp.

Cũng không quên bảo bọn nhỏ kia đến ngồi cùng 2 em nhỏ.

Khi tới phòng bếp cô nhẹ nhàng bế cả hai lên ghế ngồi rồi xoa đầu bảo chúng.

- A Diễm, A Doanh ngoan~ Mẹ đi nấu đồ ăn, các con ngoan ngồi đây chơi nha~-

Cả hai đứa trẻ ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn các anh chị sau đó mỉm cười với Tố Tố.
- Vâng ạ ~ -
- Đáng yêu quá đi mất - Tố Tố thầm nghĩ rồi nhẹ nhàng tặng cho A Diễm một nụ hôn lên trán rồi mới đi chuẩn bị đồ ăn.
Khi nhìn vào tủ lạnh cô mới tá hỏa.

Thứ nhiều nhất trong tủ lạnh không có gì ngoài đá và bia, hoàn toàn không hề có chút đồ ăn nào.

Rồi cô lại nhìn đám trẻ sau đó tìm kiếm xung quanh chỉ có ít đồ ăn vặt đã hết hạn, nhìn đám trẻ cô đã biết vì sao khi lớn bọn chúng thù hằng cô như vậy rồi, ai nấy đều ốm như que tăm thế kia.

Tố Tố thầm trách nguyên chủ cũng thật sự quá đáng rồi.

Có khi nào cho cô xuyên tới đây là vì muốn cô chăm sóc tốt cho bọn trẻ thay nguyên chủ không?
- Nếu đã cho ta một cơ hội mới thì ta sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt thay người xấu xa kia!- Cô thầm quyết tâm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận