Ta Làm Nữ Đầu Bếp Ở Quốc Tử Giám


Năm Nguyên Khải thứ ba, đầu mùa đông.

Trời đã chuyển lạnh, không biết từ khi nào, trong không khí mang theo hơi lạnh rét, những nhà giàu có thì đã sớm đốt than sưởi, mỗi ngày trôi qua cũng coi như thoải mái dễ chịu, những người dân nghèo lại không có may mắn như thế, chỉ có thể mặc lên người thêm vài lớp y phục rách rưới, miễn cưỡng tránh thoát khỏi những cơn gió rét thấu xương.

Hôm ấy gà vừa mới gáy gọi bình minh, nhóm tiểu thương ở thành đông đã rời giường, cả đám người bị lạnh đến rụt cả cổ, ngay cả ăn cơm cũng không kịp, đưa những món thức ăn đã chuẩn bị mang ra bán, nhân lúc trời còn sớm mà đẩy xe về phía thành bắc.

Mới đầu chỉ có một hai bóng người, dần dần, càng ngày càng nhiều, cho đến lúc mặt trời ló dạng, đã có hơn mười mấy cái xe đẩy đơn sơ di chuyển trên đường lớn, bọn họ đi một đường thẳng đến tiền viện của Quốc Tử Giám, tụ mình tìm một chỗ trống mà bắt đầu mở sạp hàng, xoa xoa tay lẳng lặng chờ.

Dĩ nhiên là bọn họ cũng không phải mỗi chờ đợi thôi, có hai ba người tụ vào cùng nhau tán gẫu.


Đầu tiên là oán giận thời tiết càng ngày càng lạnh, tay cũng khó mà mở nổi, sau đó là đến chuyện họ đến đây ngồi bán hàng ——“Lâu nay đã nghe nói đến nhà ăn của Quốc Tử Giám mỗi năm đều chịu thua lỗ, sắp không thể chịu nổi nữa, lại không ngờ rằng nhà bếp lại dám dùng rau nát hành thối nấu cơm, bây giờ thì tốt rồi, mấy chục học trò đã bị thượng thổ hạ tả, Tế Tửu* tức giận, đưa thẳng đầu bếp đến gặp quan!”*Tế Tửu (祭酒): người đứng đầu dâng rượu trong lễ hội.

Ở đây chỉ người đứng đầu nhà ăn.

“Ta nghe nói ở đây bây giờ còn có một nhân vật lớn khác nữa.

”“Xía! Thật sao? Nhà ăn của Quốc Tử Giám có tiếng heo cũng không muốn đến ăn, những học trò trong nhà có tiền đều không muốn đến, sao lại có nhân vật lớn nào muốn đến nhà ăn đó chứ?”“Ai mà biết được, có lẽ là do sợ đã sống quá lâu rồi” Tên tiểu thương bĩu môi, bỗng nhiên đôi mắt hắn sáng lên, nhìn sang bên cạnh chớp chớp mắt: “Ây, mau nhìn kìa, lại tới nữa rồi.

”Nghe vậy, ánh mắt của mấy người kia đều nhìn theo.

Chỉ thấy cách đầu phố không xa có một người bước đến, là một nữ tử, trong tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao hơn bảy thước, mắt to cùng cái mũi tinh xảo, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn sáng trong, mềm mại đến nỗi có thể véo ra nước, mái tóc được buộc thành hai búi, đại diện cho việc chưa gả chồng.

Nếu chỉ nhìn mặt, còn tưởng là thiên kim của một nhà giàu nào đó, nhưng mỗi bước chân nàng đi thật sự rất lớn, y phục mặc trên người cũng không phải lăng la tơ lụa gì, mà là một cái áo bông vải bố, nhưng nó cũng khác với loại vải đen khó nhìn ra vết bẩn mà mọi người thích mặc, áo nàng mặc từ màu trắng giờ đã ngả sang hơi vàng—— ngoại trừ trong nhà đặc biệt nghèo khó, thì nhà ai cũng không mua loại chất vải như thế.

Có người biết chuyện đã mở miệng nói: “Đó là nha đầu mà mấy hôm trước Vương Tài nhặt về cửa tiệm!”Nghe thấy tên của người kia, mọi người lập tức bay ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, có mấy người thiện tâm, thậm chí còn nhìn nàng với đôi mắt thương tiếcAi, đáng tiếc.


Lận Hà cũng không biết suy nghĩ của những người đó.

Từ khi xuyên qua đến cổ đại, nàng bắt đầu từ hoảng loạn luống cuốn cho đến bây giờ thì đã dần dần chấp nhận sự thật, cũng chỉ mới trôi qua hai tháng ngắn ngủi.

Người khác đều phải trải qua đủ mọi loại xui xẻo mới xuyên qua, đến phiên nàng thì lại xuyên qua trong lúc ngủ mơ, hơn nữa còn là mang theo cả thể xác mà xuyên qua.

Không thân phận không chỗ ở, bỗng chốc trở thành một lưu dân, cuối cùng đành tìm đến một tửu lâu nhỏ làm nha đầu ở đợ, hôm trước mới vừa làm xong hộ tịch, tích cóp một hồi lại cũng chẳng được bao nhiêu, vì thế sau khi nghe nói Quốc Tử Giám xảy ra chuyện, nàng đã lập tức thuyết phục nương tử của chưởng quầy đi ra bày quán.

Chưởng quầy không muốn thả nàng đi, nương tử của chưởng quầy lại là hận không thể khiến nàng nhanh chóng biến mất, cũng chính vì thế, nàng mới có thể ra khỏi Nhất Phẩm Lâu.

Còn về chuyện nữ tử không nên xuất đầu lộ diện……Nàng lại không phải đồ cổ hủ, huống chi, nàng cũng không định ở cổ đại này kết hôn sinh con, mấy thứ linh tinh như thanh danh của nữ tử, đối với nàng không phải là những thứ đáng để băn khoăn.

Sức mạnh của Lận Hà không lớn, vác theo hai cái giỏ tre, bên trong đặt mấy chục cái bánh bột ngô cùng một cái cái vại bịt kín.


Bánh bột ngô là chín, đã nướng vào tối hôm qua, để qua một đêm, đã sớm bị đông cứng lạnh lẽo.

Vì thế nên hôm nay nàng mới xin chưởng quầy phu nhân một cái lò sắt.

Lò sắt tốt tất nhiên sẽ không đến lượt nàng dùng, cái này là cái đã cũ để trong nhà kho, bụng lò đã bị ăn mòn một nửa, dù là vậy, nữ nhân kia vẫn muốn làm khó dễ mấy câu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận