Ta Man Hoang Bộ Lạc


Vì thế, Cổ Trần vẫn cảm giác Nhân tộc nhỏ yếu như cũ, bởi vì hắn quá rõ ràng, địa vị của Nhân tộc trong thế giới này rất thấp, hoàn toàn là nô lệ và thức ăn cho những chủng tộc khác.

- Hắn là ai nhỉ? Thật lạ măt.

- Nhìn có vẻ đau ốm bệnh tật.

Người trong bộ lạc đi ngang qua đều tò mò nhìn Cổ Trần, cả đám đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Bởi vì Cổ Trần lạ mặt, không phải người của bộ lạc, dĩ nhiên thu hút nhiều sự chú ý, hơn nữa hắn mới vừa khôi phục thương thế, sắc mặt trắng nhợt yết ớt, bên trong thân thể cũng không có chút huyết khí di chuyển nào, y hệt một con ma ốm yếu nhớt.

- Nghe nói hắn được Thanh Thạch tộc trưởng mang từ bên ngoài về.

Có người thấp giọng nói ra, ánh mắt quái dị nhìn Cổ Trần.


Một vị nam tử trung niên bên cạnh kinh ngạc nói:- Không phải bảo Thanh Thạch tộc trưởng mang về một người bị trọng thương à? Chẳng lẽ là hắn?- Làm sao có thể?- Không phải người kia trọng thương lắm sao?- Nhìn dáng vẻ người này không giống như là bị thương.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, đối với sự xuất hiện của Cổ Trần, kỳ thật có rất nhiều hiếu kỳ cùng kinh ngạc.

Dù sao trước đó, lúc mà Thanh Thạch tộc trưởng cõng Cổ Trần trên lưng trở về thì có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, người kia vết thương chằng chịt toàn thân, cháy đen thui.

Thậm có rất nhiều chỗ trên người còn lòi cả xương, khiến người nhìn sợ run, thương thế nặng như vậy không thể khỏe nhanh thế được.

Cổ Trần nghe mọi người thấp giọng nghị luận, cũng không thèm để ý, ngược lại đánh giá người của bộ lạc này, đại đa số đều mặc áo da thú, hoặc sử dụng áo gai thô ráp.

Còn tơ lụa vải vóc các thứ thì căn bản là chưa từng thấy quaa, bên trong bộ lạc nguyên thủy, có áo da thú, áo gai để mặc đã rất không tệ.

- Hô a a hắc!Lúc này, phía trên một khoảnh sân trong bộ lạc, một đám thiếu nam thiếu nữ đang toát mồ hôi luyện quyền.

Bọn họ luyện quyền theo một nam tử khôi ngô, lúc trông thấy nam tử kia, Cổ Trần khó nén nổi kinh ngạc, chăm chú nhìn thêm.

- Đoán Cốt cảnh! Cổ Trần lẩm bẩm, thì ra người này lại là một vị cường giả Đoán Cốt cảnh.

Không thể không nói, thực lực Thanh Thạch bộ lạc rất mạnh, ít nhất là bộ lạc mạnh nhất trong tất cả các bộ lạc Cổ Trần từng gặp qua.

Khó có thể so sánh bộ lạc của hắn với bộ lạc trước mắt, cho dù là nhân số hay thực lực- Xem ra, trong bộ lạc này có không ít cường giả.

Cổ Trần yên lặng cảm ứng giữa vô số khí tức bên trong bộ lạc, hắn có thể cảm nhận được hai khí tức hừng hực như lò lửaHai cổ khí tức đó cực mạnh, huyết khí như rồng, xa xa ở chỗ này đã có thể cảm nhận rõ ràng, trong đó, một cỗ khí tức thuộc về lão nhân đã cứu hắn, Thanh Thạch tộc trưởng, khiến trong lòng hắn chấn động không ngừng.


- Cổ Trần ca ca, sao ngươi lại ra đây làm gì?Hắn đang đi tới, đột nhiên nghe được một thanh âm thanh thúy truyền đến, Cổ Trần kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Thanh Y chạy chậm tới trước mặt, mắt to tràn ngập kinh ngạc.

- Là Thanh Y sao, ngươi không luyện quyền chung với bọn họ à?Thấy nàng tới, Cổ Trần nở một nụ cười ấm áp.

Nàng nghe Cổ Trần hỏi như thế, sắc mặt lập tức ảm đạm, ánh mắt nhỏ bé nhìn về phía đồng đội đang hăng say luyện quyền tràn ngập khát vọng và hâm mộ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y lộ vẻ chán nản, nàng nói:- Cổ Trần ca ca, ta không thể luyện quyền chung với bọn họ.

- Vì sao?Cổ Trần sửng sốt, có chút không hiểu nhìn nàng.

Hắn có thể nhận ra được, Thanh Y rất khát vọng được luyện quyền để mạnh lên, nhưng sao nàng lại bảo không thể luyện quyền chung?Nàng yên lặng cúi đầu xuống, đáp:- Ta, ta là một phế nhân, trời sinh không thể tu luyện.

- Trời sinh không cách nào tu luyện?Cổ Trần nhíu mày lại, hắn nhìn sâu vào ánh mắt thất lạc của Thanh Y, hắn có thể hiểu được tâm tình nàng lúc này.

Tại Man Hoang đại thế giới, trong Nhân tộc bộ lạc, mặc kệ nam hay nữ, ai nấy đều khát vọng được tu luyện để trở nên mạnh hơn, bởi vì chỉ có mạnh hơn mới có thể sống sót, có thể bảo hộ bộ lạc, bảo hộ thân nhân.

Chỉ có mạnh lên, mới có thể không bị ức hiếp, không bị nô dịch, không bị chủng tộc khác bắt lấy làm thức ăn.


Thế nhưng Thanh Y từ nhỏ đã không cách nào tu luyện, những đứa trẻ khác trong bộ lạc, từng đứa luyện quyền rèn luyện thân thể cùng lực lượng, không ngừng mạnh lên, duy chỉ có nàng không cách nào tu luyện.

Còn nguyên nhân tại sao thì chịu, Thanh Thạch tộc trưởng đã nghĩ hết mọi biện pháp cũng đều vô dụng, việc nàng không thể tu luyện là bẩm sinh.

Nói cách khác, Thanh Y là một phế nhân.

- Đừng thương tâm, ta tin không phải là ngươi không thể tu luyện, có lẽ những phương pháp tu luyện kia không thích hợp với ngươi thôi.

Cổ Trần nhìn Thanh Y sa sút tinh thần, tiến lên vỗ nhè nhẹ vào bờ vai nàng đề an ủi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận