Cổ Trần nghĩ nghĩ, nói với Thanh Y như thế.
Thanh Y cúi đầu đáp:- Cổ Trần ca ca ngươi đi đi, không cần để ý đến ta.
Nói xong nàng quay người rời đi, bóng dáng nhỏ xinh có vẻ hơi cô đơn, như một hài tử mất đi tất cả lại bất lực.
Cổ Trần nhìn bóng dáng thất lạc của nàng, nhíu chặt mày, thầm nghĩ nhất định phải giúp nàng thật tốt, cũng coi như báo đáp ân tình nàng.
Đè xuống ý niệm trong lòng, Cổ Trần nhanh chóng quay người, theo già trẻ nam nữ trong bộ lạc đi đến khu đất trống trước mặt.
Vừa tới đã nhìn thấy nơi này người đông tấp nập, mọi người đứng tách sang hai bên, nhường chỗ cho đội ngũ khổng lồ từ bên ngoài tới.
- Chà! Là Huyền Điểu bộ lạc.
Đột nhiên, trong đám người có kẻ kinh ngạc hô lên, ắt hẳn kẻ đó đã trông thấy cây cờ da thú bên trong đội ngũ, phía trên có khắc một đồ án Huyền Điểu.
Đội ngũ này đến từ Huyền Điểu bộ lạc, tới nơi này để giao dịch hàng hóa.
Huyền Điểu bộ lạc là một bộ lạc lớn, thực lực cường đại hơn hẳn Thanh Thạch bộ lạc, phải nói là mạnh hơn rất nhiều, số lượng nhân khẩu càng đông hơn, phải nói là gấp đôi.
- Huyền Điểu bộ lạc có thực lực cường đại như vậy cũng đến chỗ chúng ta giao dịch?Một thanh niên hưng phấn ồn ào, nhìn đội ngũ khổng lồ chậm rãi tiến đến trước mặt.
Bên cạnh có người phấn khích nói:- Ta nghe nói Huyền Điểu bộ lạc có gốm sứ tinh mỹ, còn có binh khí Hắc đồng sắc bén nữa.
- Không phải, ta nghe nói Huyền Điểu bộ lạc có cường giả Huyết Mạch cảnh tọa trấn.
Có người tỏ vẻ hâm mộ nói ra thông tin này, nhất thời chung quanh xôn xao hẳn lên, rất nhiều người rung động.
Cường giả Huyết Mạch cảnh là một tồn tại cường đại cỡ nào chứ? Tọa trấn một phương, có thể chấn nhiếp vô số Man Hoang Hung Thú không dám xâm phạm.
Mọi người ngươi một lời ta một câu, càng thêm kính sợ Huyền Điểu bộ lạc, bởi vì đó là bộ lạc cường đại thật sự, có cường giả Huyết Mạch cảnh tọa trấn bộ lạc.
- Huyền Điểu bộ lạc, cường giả Huyết Mạch cảnh?Cổ Trần ẩn mình trong đám người, như có điều suy nghĩ nhìn đội ngũ trước mắt, người cầm đầu đội ngũ cưỡi một con Lân Mã tọa kỵ, là một thanh niên.
Toàn thân người này bành trướng huyết khí, giống như một con man thú, tản ra khí tức hung sát nóng rực, ánh mắt băng lãnh, khuôn mặt kiêu căng.
Đi theo phía sau hắn là một đội ngũ khổng lồ, kéo theo rất nhiều cái rương trông có vẻ nặng, hẳn bên trong chứa đồ vật mang đến đây giao dịch.
Đội ngũ này tiến vào trong bộ lạc, bắt đầu xây dựng một khu giao dịch phía trên một sân bãi trống trải của bộ lạc, sau đó bày biện ra vô số đồ vật trên những quầy hàng.
Có vô số thứ khác nhau trên các quầy hàng, có chế phẩm từ vỏ sò, có chế phẩm từ các loại gốm sứ, còn có cả một số chế phẩm từ xương, tỉ như Cốt Thương, Cốt Mâu, Cốt Đao!.
Khi đám người tiến vào bên trong, Cổ Trần kinh ngạc phát hiện ra, những người tới từ Huyền Điểu bộ lạc này ai nấy huyết khí tràn đầy, tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn, khiến người ta kính sợ.
Mỗi người bọn họ đều lộ ra thần thái kiêu ngạo, tất cả đều mặc một loại Đồng Giáp màu đen, tay cầm binh khí được chế tạo từ Hắc đồng, uy vũ bất phàm, khí thế doạ người.
Cổ Trần chú ý tới thanh niên mặc Đồng Giáp có khí tức cường đại, huyết khí cuồn cuộn, giống như một cái lò lửa, nóng rực vô cùng.
Phía sau thanh niên còn có hai nam tử khí tức cường đại, một trái một phải hộ vệ người thanh niên kia.
- Hai người kia ít nhất là Đoán Cốt cảnh.
Hắn âm thầm suy đoán, hai nam tử bên cạnh thanh niên này hẳn là hai cường giả Đoán Cốt cảnh của Huyền Điểu bộ lạc.
Kỳ thật hai người đó đến đây cũng hết sức bình thường, dù sao đi lại giao dịch giữa các bộ lạc lớn với nhau, không thể không có cường giả thủ hộ.
Việc giao dịch giữa các bộ lạc là chuyện thường xuyên xảy ra, tất cả mọi thứ đều có thể được sử dụng để trao đổi, và đó là cách thức trao đổi sơ khai nhất.
Cổ Trần đi tới, ngắm nhìn những thứ được đưa ra trong buổi giao dịch, hắn âm thầm lắc đầu, những thứ này chỉ đồ vật phổ thông, căn bản không có thứ gì tốt.
Cái này khiến hắn rất thất vọng, còn tưởng rằng sẽ kiếm chác được thứ gì tốt trong buổi giao dịch này, nhưng không ngờ toàn là những thứ thông thường, như các chế phẩm từ xương, đồ trang sức, quần áo, vũ khí, thực phẩm!.
Không thấy bất kì linh vật nào, mà cũng đúng thôi, linh vật phải giữ lấy để mình dùng, mang ra giao dịch trừ phi có dư.
Đi dạo một vòng, Cổ Trần âm thầm lắc đầu, họ đến đây chỉ để giao dịch một vài đặc sản bộ lạc, hoặc một vài thứ mà bộ lạc họ không có.
- Đây là! Rượu?Đột nhiên, một tiếng kinh hô truyền đến, khiến mọi người chú ý.
.